Sở Thủ Trưởng, An Thanh Niên Trí Thức Nàng Có Chút Điên
Sở Thủ Trưởng, An Thanh Niên Trí Thức Nàng Có Chút Điên - Chương 07: Ồn ào huyên náo bán công tác (length: 7930)
Từ nhà họ An đi ra, An Tinh cảm thấy hôm nay đúng là ngày lành tháng tốt, thích hợp làm chuyện lớn!
Trong phòng, mợ hai và mợ cả trước hết đỡ con mình dậy, sau đó mới đi xem lão nhân và lão thái thái, còn An Nhị Kiệt thì tự mình bò dậy.
Cả nhà đều đang than vãn.
"Mẹ, người nên nghĩ cách đi chứ, con An Tinh này hình như là bị ma nhập rồi ấy, một hai ngày thì không nói, nhưng người không nghe thấy sao, con nhỏ đó trước khi đi còn nói sau này ngày nào cũng đến.
Ông nhà còn phải đi làm, mỗi ngày thân tàn ma dại đi ra ngoài nhìn khổ sở biết bao!"
Lão thái thái trong lòng còn đang tức, vừa rồi hai con dâu chạy nhanh như vậy, căn bản là mặc kệ bọn họ, bây giờ lại chạy tới giả bộ đạo đức.
"Đánh thì đánh không lại, trốn thì không có chỗ trốn, vậy ngươi nói làm sao bây giờ?"
Mợ hai vừa nghe đã biết lão thái thái đang bực bội, quay sang sửa sang quần áo cho chồng, coi như không nghe thấy.
An Thông đau đến nhe răng trợn mắt, mông bị đạp mấy phát, ngồi cũng không yên, bực mình đạp vào ghế một cái: "Theo ta thì ngày mai sẽ tìm thêm mấy người ở nhà chặn nó.
Anh, anh bảo cha ngày mai cũng xin nghỉ đi, em không tin đánh không chết nó."
An Hành ngoài miệng không nói, trong lòng cũng đầy bụng tức giận, liền đồng ý ngay đề nghị của em trai, trong lòng đã có mấy người muốn liên hệ.
An Đại Lực làm xong việc chưa về nhà, trực tiếp đến xưởng thép đi làm.
Nhà bọn họ hiện tại không có trợ cấp của em gái, mất đi khoản thu nhập hàng tháng của An Nam, cả đám người đều trông vào hai anh em họ kiếm tiền, hắn cũng không thể xin nghỉ thêm.
Càng nghĩ càng giận, trong lòng mắng An Tinh thậm tệ.
Mải mắng chửi người An Đại Lực không để ý, An Tinh cứ thế đi theo sau hắn, nhìn hắn vào phân xưởng.
"Đồ chó chết, còn mặt dày mắng ta, chẳng qua là trước đây An Nam quá yếu nên mới nuôi một nhà quỷ hút máu này béo như thế, mặt dày mày dạn như vậy, chờ xem ta thu thập mày như thế nào, bà cô đây cũng là mày muốn mắng là mắng được chắc?"
Nhìn công nhân đã vào phân xưởng làm việc gần hết, An Tinh thẳng đến phòng phát thanh.
Mỗi nhà máy để tiện thông báo tin tức, đều lắp loa lớn ở mỗi phân xưởng, giờ vừa hay tiện cho An Tinh.
Trong phòng phát thanh chỉ có một cô đồng chí khoảng hai mươi tuổi, An Tinh đi vào thì cô ta đang soi gương.
"Đồng chí ơi, ngoài cửa nhà xưởng có một người cao to tìm cô, nói là người yêu của cô, cô mau ra xem đi, không thì tôi sợ anh ta xông vào tìm người mất, bác bảo vệ chắc là cản không nổi đâu."
Vương Xuân Hoa vất vả lắm mới từ nông thôn ra được, nhà đang tìm cách từ hôn cho cô ta.
"Cái gì? Tìm đến rồi? Tôi đi xem!"
Chuyện này là khi trước An Tinh cùng hệ thống đại nhân nói chuyện phiếm biết được, không ngờ lúc này lại dùng đến, cô nhóc tuổi còn nhỏ, dễ lừa thật!
Vương Xuân Hoa vừa chạy, An Tinh liền ngồi vào chỗ của cô ta.
Dùng tay vỗ vỗ vào Microphone, có tiếng.
"Alo alo alo, các đồng chí khỏe, các đồng chí vất vả ạ! Tôi là An Tinh, con gái của An Nam. Mọi người nghe đây ạ, xưởng trưởng Dương vì khen thưởng mẹ tôi, hứa cho tôi một chỉ tiêu công việc.
Nhưng tôi nghe chủ nhiệm tổ dân phố nói, xưởng trưởng Dương sắp xếp cho tôi công việc công nhân phân xưởng.
Mà tôi lại là một cô bé vai không thể gánh tay không thể nhấc, công việc này tôi thật sự không làm được, để không phụ công lao sinh mệnh của mẹ tôi, để không phụ sự kỳ vọng của xưởng trưởng Dương với tôi, tôi quyết định bán chỉ tiêu công việc này đi.
Ai có nhu cầu xin đến phòng phát thanh tìm tôi, ai đến trước được trước."
Các công nhân đang làm việc trong phân xưởng xôn xao.
"Con bé đó cũng giỏi đấy, chẳng khác nào mắng xưởng trưởng Dương không phải người, lại đi xếp cho một đứa bé làm công việc nặng, mấy người nói xem xưởng trưởng Dương nghĩ gì thế?"
"Còn nghĩ gì được nữa, chính là không muốn cho thôi!"
"Không phải sao, tưởng cô bé An Tinh kia là con nít không biết gì, muốn dọa người ta biết khó mà lui đấy, tôi nghe nói là vì chuyện trợ cấp tiền của An Tinh, xưởng trưởng tức quá mới làm như vậy."
Các công nhân thấy hành vi của xưởng trưởng rất vô liêm sỉ, tuy không dám nói thẳng, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ bàn tán sau lưng.
An Đại Lực cũng nghe thấy mà huyết áp tăng vọt.
"Con nhỏ này, có công việc tốt như thế còn muốn bán cho người khác, để cho anh trai mày thì tốt quá, đúng là đồ mắt trắng, chỉ biết có tiền thôi."
Những người bàn tán này đều là không có tiền mua chỉ tiêu công việc.
Có tiền thì đã sớm chạy đến phòng phát thanh xếp hàng rồi, trong phòng phát thanh hiện tại chật cứng người, nhân viên đài quay lại cũng không vào được, có thể thấy chỉ tiêu công việc này bán chạy cỡ nào.
An Tinh cũng sợ đêm dài lắm mộng, trong đám người nàng chọn ra người có chức vụ cao nhất.
"Thư ký Diêu, nếu ngài cần, thì chỉ tiêu công việc này cho ngài ạ, bình thường ngài hay chiếu cố mẹ tôi, coi như cảm ơn ngài."
Thư ký Diêu là bí thư đảng ủy trong nhà máy, trong nhà có bốn con trai, hiện giờ còn mỗi cậu con út chưa có việc làm.
Tuy rằng chức vụ này không hẳn là tốt lắm, nhưng có thể vừa cưỡi lừa vừa tìm ngựa mà, nếu như không có công việc, nhà bọn họ nhất định phải có một chỉ tiêu xuống nông thôn.
An Tinh đây đúng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mà!
Những người khác nghe An Tinh nói vậy, cũng không dám giành với thư ký nữa, đành lặng lẽ quay về.
An Tinh trực tiếp đi cùng thư ký đến phòng nhân sự.
Vì có thư ký Diêu ở đó, nhân viên đài tức một bụng cũng không dám làm gì, chỉ có thể lẳng lặng về phòng khóa cửa lại, cô ta sợ xưởng trưởng tìm cô ta gây chuyện.
Phòng nhân sự cũng nghe thấy trên đài phát, biết ý lập tức giúp làm thủ tục bàn giao.
Thư ký Diêu rất hào phóng, đưa cho An Tinh 800 tệ.
An Tinh rất vui vẻ nhận lấy, đây cũng là vì sao cô lại chọn bán chỉ tiêu công việc ở trên đài, nhiều người biết chuyện như vậy, nếu ai dám bớt xén tiền của cô thì xấu mặt còn chẳng có chỗ nào mà giấu.
Đợi đến khi xưởng trưởng Dương nhận được tin tức chạy đến phòng phát thanh, An Tinh cũng đã trên đường về nhà rồi.
An Đại Lực và xưởng trưởng Dương gần như đến cùng lúc, hắn giận dữ liếc mắt nhìn An Đại Lực một cái, một chân đá văng cửa phòng phát thanh.
Nhân viên đài đứng đó run rẩy.
"Cô làm việc kiểu gì đấy? Phòng phát thanh mà cũng để người ngoài tùy tiện vào à? Nếu cô không có năng lực này thì về đi, tôi thấy vẫn là ở phân xưởng thích hợp với cô hơn đấy."
An Tinh cũng chẳng thấy thương xót cho kết cục của Vương Xuân Hoa.
Một kẻ muốn trèo cao vứt bỏ tình cũ, loại phụ nữ đó đáng bị như vậy.
Hiện giờ trong túi đồ của hệ thống tiền mặt tiền tiết kiệm đã vượt mốc 8000 tệ, An Tinh quyết định đi nhà hàng quốc doanh ăn một bữa ngon, tự thưởng cho mình.
"Cho tôi mười bánh bao thịt, một bát canh trứng."
Người phục vụ ngẩng đầu nhìn An Tinh một cái, không có mỉa mai, chỉ đơn thuần là muốn biết một cô gái có thể ăn như vậy thì rốt cuộc lớn lên thế nào.
Trả tiền, An Tinh tìm một chỗ trong góc ngồi xuống.
Đợi bánh bao lên bàn, cô liền cắm đầu vào ăn, không hề có ý dừng lại nghỉ ngơi chút nào.
Đến khi An Tinh ăn uống no nê rồi ra về, trong nhà hàng quốc doanh một anh lính nhỏ cảm thán với vị quân trưởng bên cạnh: "Quân trưởng, tôi còn tưởng cô gái kia sẽ gói mang đi mấy cái chứ, ai ngờ cô ấy ăn hết, đến tôi còn ăn không nổi hết chỗ đấy!"
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn bóng lưng đã đi xa rồi khẽ gật đầu...
Trong phòng, mợ hai và mợ cả trước hết đỡ con mình dậy, sau đó mới đi xem lão nhân và lão thái thái, còn An Nhị Kiệt thì tự mình bò dậy.
Cả nhà đều đang than vãn.
"Mẹ, người nên nghĩ cách đi chứ, con An Tinh này hình như là bị ma nhập rồi ấy, một hai ngày thì không nói, nhưng người không nghe thấy sao, con nhỏ đó trước khi đi còn nói sau này ngày nào cũng đến.
Ông nhà còn phải đi làm, mỗi ngày thân tàn ma dại đi ra ngoài nhìn khổ sở biết bao!"
Lão thái thái trong lòng còn đang tức, vừa rồi hai con dâu chạy nhanh như vậy, căn bản là mặc kệ bọn họ, bây giờ lại chạy tới giả bộ đạo đức.
"Đánh thì đánh không lại, trốn thì không có chỗ trốn, vậy ngươi nói làm sao bây giờ?"
Mợ hai vừa nghe đã biết lão thái thái đang bực bội, quay sang sửa sang quần áo cho chồng, coi như không nghe thấy.
An Thông đau đến nhe răng trợn mắt, mông bị đạp mấy phát, ngồi cũng không yên, bực mình đạp vào ghế một cái: "Theo ta thì ngày mai sẽ tìm thêm mấy người ở nhà chặn nó.
Anh, anh bảo cha ngày mai cũng xin nghỉ đi, em không tin đánh không chết nó."
An Hành ngoài miệng không nói, trong lòng cũng đầy bụng tức giận, liền đồng ý ngay đề nghị của em trai, trong lòng đã có mấy người muốn liên hệ.
An Đại Lực làm xong việc chưa về nhà, trực tiếp đến xưởng thép đi làm.
Nhà bọn họ hiện tại không có trợ cấp của em gái, mất đi khoản thu nhập hàng tháng của An Nam, cả đám người đều trông vào hai anh em họ kiếm tiền, hắn cũng không thể xin nghỉ thêm.
Càng nghĩ càng giận, trong lòng mắng An Tinh thậm tệ.
Mải mắng chửi người An Đại Lực không để ý, An Tinh cứ thế đi theo sau hắn, nhìn hắn vào phân xưởng.
"Đồ chó chết, còn mặt dày mắng ta, chẳng qua là trước đây An Nam quá yếu nên mới nuôi một nhà quỷ hút máu này béo như thế, mặt dày mày dạn như vậy, chờ xem ta thu thập mày như thế nào, bà cô đây cũng là mày muốn mắng là mắng được chắc?"
Nhìn công nhân đã vào phân xưởng làm việc gần hết, An Tinh thẳng đến phòng phát thanh.
Mỗi nhà máy để tiện thông báo tin tức, đều lắp loa lớn ở mỗi phân xưởng, giờ vừa hay tiện cho An Tinh.
Trong phòng phát thanh chỉ có một cô đồng chí khoảng hai mươi tuổi, An Tinh đi vào thì cô ta đang soi gương.
"Đồng chí ơi, ngoài cửa nhà xưởng có một người cao to tìm cô, nói là người yêu của cô, cô mau ra xem đi, không thì tôi sợ anh ta xông vào tìm người mất, bác bảo vệ chắc là cản không nổi đâu."
Vương Xuân Hoa vất vả lắm mới từ nông thôn ra được, nhà đang tìm cách từ hôn cho cô ta.
"Cái gì? Tìm đến rồi? Tôi đi xem!"
Chuyện này là khi trước An Tinh cùng hệ thống đại nhân nói chuyện phiếm biết được, không ngờ lúc này lại dùng đến, cô nhóc tuổi còn nhỏ, dễ lừa thật!
Vương Xuân Hoa vừa chạy, An Tinh liền ngồi vào chỗ của cô ta.
Dùng tay vỗ vỗ vào Microphone, có tiếng.
"Alo alo alo, các đồng chí khỏe, các đồng chí vất vả ạ! Tôi là An Tinh, con gái của An Nam. Mọi người nghe đây ạ, xưởng trưởng Dương vì khen thưởng mẹ tôi, hứa cho tôi một chỉ tiêu công việc.
Nhưng tôi nghe chủ nhiệm tổ dân phố nói, xưởng trưởng Dương sắp xếp cho tôi công việc công nhân phân xưởng.
Mà tôi lại là một cô bé vai không thể gánh tay không thể nhấc, công việc này tôi thật sự không làm được, để không phụ công lao sinh mệnh của mẹ tôi, để không phụ sự kỳ vọng của xưởng trưởng Dương với tôi, tôi quyết định bán chỉ tiêu công việc này đi.
Ai có nhu cầu xin đến phòng phát thanh tìm tôi, ai đến trước được trước."
Các công nhân đang làm việc trong phân xưởng xôn xao.
"Con bé đó cũng giỏi đấy, chẳng khác nào mắng xưởng trưởng Dương không phải người, lại đi xếp cho một đứa bé làm công việc nặng, mấy người nói xem xưởng trưởng Dương nghĩ gì thế?"
"Còn nghĩ gì được nữa, chính là không muốn cho thôi!"
"Không phải sao, tưởng cô bé An Tinh kia là con nít không biết gì, muốn dọa người ta biết khó mà lui đấy, tôi nghe nói là vì chuyện trợ cấp tiền của An Tinh, xưởng trưởng tức quá mới làm như vậy."
Các công nhân thấy hành vi của xưởng trưởng rất vô liêm sỉ, tuy không dám nói thẳng, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ bàn tán sau lưng.
An Đại Lực cũng nghe thấy mà huyết áp tăng vọt.
"Con nhỏ này, có công việc tốt như thế còn muốn bán cho người khác, để cho anh trai mày thì tốt quá, đúng là đồ mắt trắng, chỉ biết có tiền thôi."
Những người bàn tán này đều là không có tiền mua chỉ tiêu công việc.
Có tiền thì đã sớm chạy đến phòng phát thanh xếp hàng rồi, trong phòng phát thanh hiện tại chật cứng người, nhân viên đài quay lại cũng không vào được, có thể thấy chỉ tiêu công việc này bán chạy cỡ nào.
An Tinh cũng sợ đêm dài lắm mộng, trong đám người nàng chọn ra người có chức vụ cao nhất.
"Thư ký Diêu, nếu ngài cần, thì chỉ tiêu công việc này cho ngài ạ, bình thường ngài hay chiếu cố mẹ tôi, coi như cảm ơn ngài."
Thư ký Diêu là bí thư đảng ủy trong nhà máy, trong nhà có bốn con trai, hiện giờ còn mỗi cậu con út chưa có việc làm.
Tuy rằng chức vụ này không hẳn là tốt lắm, nhưng có thể vừa cưỡi lừa vừa tìm ngựa mà, nếu như không có công việc, nhà bọn họ nhất định phải có một chỉ tiêu xuống nông thôn.
An Tinh đây đúng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mà!
Những người khác nghe An Tinh nói vậy, cũng không dám giành với thư ký nữa, đành lặng lẽ quay về.
An Tinh trực tiếp đi cùng thư ký đến phòng nhân sự.
Vì có thư ký Diêu ở đó, nhân viên đài tức một bụng cũng không dám làm gì, chỉ có thể lẳng lặng về phòng khóa cửa lại, cô ta sợ xưởng trưởng tìm cô ta gây chuyện.
Phòng nhân sự cũng nghe thấy trên đài phát, biết ý lập tức giúp làm thủ tục bàn giao.
Thư ký Diêu rất hào phóng, đưa cho An Tinh 800 tệ.
An Tinh rất vui vẻ nhận lấy, đây cũng là vì sao cô lại chọn bán chỉ tiêu công việc ở trên đài, nhiều người biết chuyện như vậy, nếu ai dám bớt xén tiền của cô thì xấu mặt còn chẳng có chỗ nào mà giấu.
Đợi đến khi xưởng trưởng Dương nhận được tin tức chạy đến phòng phát thanh, An Tinh cũng đã trên đường về nhà rồi.
An Đại Lực và xưởng trưởng Dương gần như đến cùng lúc, hắn giận dữ liếc mắt nhìn An Đại Lực một cái, một chân đá văng cửa phòng phát thanh.
Nhân viên đài đứng đó run rẩy.
"Cô làm việc kiểu gì đấy? Phòng phát thanh mà cũng để người ngoài tùy tiện vào à? Nếu cô không có năng lực này thì về đi, tôi thấy vẫn là ở phân xưởng thích hợp với cô hơn đấy."
An Tinh cũng chẳng thấy thương xót cho kết cục của Vương Xuân Hoa.
Một kẻ muốn trèo cao vứt bỏ tình cũ, loại phụ nữ đó đáng bị như vậy.
Hiện giờ trong túi đồ của hệ thống tiền mặt tiền tiết kiệm đã vượt mốc 8000 tệ, An Tinh quyết định đi nhà hàng quốc doanh ăn một bữa ngon, tự thưởng cho mình.
"Cho tôi mười bánh bao thịt, một bát canh trứng."
Người phục vụ ngẩng đầu nhìn An Tinh một cái, không có mỉa mai, chỉ đơn thuần là muốn biết một cô gái có thể ăn như vậy thì rốt cuộc lớn lên thế nào.
Trả tiền, An Tinh tìm một chỗ trong góc ngồi xuống.
Đợi bánh bao lên bàn, cô liền cắm đầu vào ăn, không hề có ý dừng lại nghỉ ngơi chút nào.
Đến khi An Tinh ăn uống no nê rồi ra về, trong nhà hàng quốc doanh một anh lính nhỏ cảm thán với vị quân trưởng bên cạnh: "Quân trưởng, tôi còn tưởng cô gái kia sẽ gói mang đi mấy cái chứ, ai ngờ cô ấy ăn hết, đến tôi còn ăn không nổi hết chỗ đấy!"
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn bóng lưng đã đi xa rồi khẽ gật đầu...
Bạn cần đăng nhập để bình luận