Sở Thủ Trưởng, An Thanh Niên Trí Thức Nàng Có Chút Điên

Sở Thủ Trưởng, An Thanh Niên Trí Thức Nàng Có Chút Điên - Chương 31: Một năm học cũng không có lên qua (length: 7806)

Vốn dĩ thợ mộc yêu thương con trai như tròng mắt, giờ lại bị một con nhỏ ranh từ đâu tới chửi bới như vậy, hắn làm sao mà chịu được.
Tức tối quát lớn: "Mày là cái thứ quái gì? Cũng dám ở cái thôn Ô Lạp Kỳ này của chúng ta múa may chân tay."
An Tinh xưa nay theo nguyên tắc người ta mạnh mặc người ta, lòng dạ cô còn rộng lớn hơn, trừ khi ai mở miệng chửi mẹ cô, vậy thì đánh cho hắn trực tiếp đi gặp Hắc Bạch Vô Thường.
Trong lòng bàn tay cô cũng bắt đầu ngứa ngáy.
Như một quả pháo nhỏ chạy vọt ra, trong lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, bàn tay trắng nõn đã ra đòn.
Vì còn phải bận tâm đến con trai, thợ mộc căn bản không thi triển được gì, bị An Tinh đánh mấy cái mà vẫn chưa ra tay được.
Hơn nữa An Tinh còn nhân lúc hai người đánh nhau, vụng trộm dẫm vào mắt cá chân của Vu Đại Siêu, nghe tiếng kêu thảm thiết kia có lẽ là gãy xương rồi.
Thôn trưởng thấy thợ mộc giận quá, sợ An Tinh sẽ bị thương, vừa định ngăn cản thì đã bị tiếng nói từ phía sau làm giật mình.
"Các ngươi đang làm gì vậy?"
Trong giọng Sở Du mang theo một tia nghiêm khắc, hơn nữa hắn nhiều năm ở quân đội, người trong thôn vẫn còn e dè hắn.
Vu Đại Siêu nước mắt nước mũi tèm lem, khóc lóc nhờ Sở Du làm chủ cho hắn.
"Anh Sở, anh là người có học nhất thôn mình, anh từng làm quân nhân, hôm nay nhất định phải làm chủ cho em, con mụ này nó dám đạp em, vừa nãy nó đạp em.
Em không cần biết, em muốn nó lấy thân trả nợ, em chỉ đành ủy khuất cưới nó vậy thôi!"
Sở Nhạc trong lòng lặng lẽ nhỏ vài giọt nước mắt cảm thán cho Vu Đại Siêu, gã này thật gan dám nói với anh trai gã những lời này, là sống quá tốt rồi sao?
Sở Du tản ra khí thế người sống chớ gần, cách xa như vậy mà An Tinh cũng có thể cảm thấy hắn đang giận.
"Vu Đại Siêu, ngươi nhất định phải bắt nàng ta lấy thân trả nợ? Ngươi thật sự muốn cưới nàng ta?"
Vu Đại Siêu mặt lạnh gật đầu, hắn cảm thấy đây là đền bù tốt nhất cho mình, hắn cũng không ngốc sao lại không quyết định, con nhỏ An Tinh này nhìn cũng không tệ, còn được đi học lại có tiền, cũng coi như xứng với hắn đấy chứ!
Nhưng thợ mộc lại không đồng ý.
"Con ngốc à con trai, cưới cô gái như vậy về có ích lợi gì? Nó thấp tè thế kia không xứng với con, mặt con là đẹp trai nhất xóm làng rồi, ngoan con trai nghe cha chúng ta đòi tiền thôi."
Vu Đại Siêu vẻ như thật gật đầu.
"Cha nói phải, con nhỏ đó đúng là không xứng với con, nhưng mà lấy nó về chẳng phải có cả người lẫn tiền sao?"
An Tinh tức đến mức muốn cười.
"Này cái tên... ngốc kia, nói thật cho ta nghe xem, có phải ngươi một năm học cũng không có được học không? Không thì sao có thể nói ra cái loại lời vô liêm sỉ, không có học thức này được?
Thứ nhất, ta đánh ngươi là bởi vì ngươi đánh lén nữ đồng chí, hơn nữa ta căn bản không biết là đang đạp người; Thứ hai, cái chân kia của ngươi có phải ta đạp không còn chưa biết đấy, dù sao cha ngươi cũng ở đấy, múa may tay chân biết đâu lại là hắn sơ ý đạp lên.
Ngươi vì chuyện này mà lừa gạt ta thì đã là chuyện phạm pháp, ngươi còn dám bảo Sở Du làm chủ cho ngươi? Ta thấy ngươi là tự do quá rồi, muốn đến nông trường nếm thử cảm giác lao động vui vẻ đấy à, nếu như vậy ngươi không cần phí công sức thế đâu, ngươi nói thẳng với ta là được rồi, dù sao cái vụ báo công an này ta có kinh nghiệm."
Vu Đại Siêu tức tối nhổ ra một bãi nước bọt.
Nhưng An Tinh ghê tởm chết đi được, vội vàng lùi lại một bước trốn sau lưng Sở Du, nhân cơ hội sờ soạng bắp tay Sở Du, người này vẫn nên cho mình ăn ngon một chút thì hơn.
Vu Đại Siêu cố chấp nhìn về phía Sở Du, hắn không tin lời An Tinh nói.
Khóe miệng Sở Du hơi nhếch lên: "Đại Siêu, chúng ta là người cùng thôn, anh sẽ không gạt chú, anh thấy chuyện này mà nói trong thôn thì chưa chắc rõ ràng.
Hay là thế này đi, chú bảo thôn trưởng cùng chú và cha chú vào thành phố.
Đến cục công an báo tên anh, anh có chiến hữu cũ làm ở đó, kể lại chuyện xảy ra cho anh ta nghe, anh ta nhất định sẽ cho chú một câu trả lời thỏa đáng."
Vu Đại Siêu cứ tưởng Sở Du là bênh vực mình, không nói hai lời đã đồng ý.
Thôn trưởng Sở Thiên trừng mắt nhìn đứa cháu trai lớn của mình, người này thương vợ thì thương vợ thôi, còn nhất định muốn hành hạ ông làm gì, vụ báo công an này người khác đi chẳng được à?
Mấy người dân thôn ở đây chẳng ai quan tâm đến chuyện có bị mất mặt hay không.
Cái loại u ác tính này để công an giải quyết là đúng đắn nhất, có như vậy thì con trai con gái đến tuổi lấy vợ lấy chồng ở trong thôn bọn họ mới không bị ảnh hưởng.
Dù sao cũng không cần bình xét cái gì ưu tú, tiên tiến mấy cái danh hão có thực chất khen thưởng thì còn được, có ích gì chứ.
Khi mọi người đã đi hết, An Tinh mới thở phào nói lời cảm tạ.
"Sở Du, anh giúp tôi như vậy tôi làm sao báo đáp anh đây? Nghe nói bên anh có cái kiểu lấy thân báo đáp thì phải?"
Sở Du dùng tay che miệng ho khẽ một tiếng, nói: "Không cần, cô đã từng giúp tôi rồi, vậy coi như là có qua có lại, An thanh niên tri thức vẫn nên bớt đi mấy cái ý nghĩ không thực tế kia thì hơn."
Sở Nhạc: Anh trai mình đúng là tên ngốc đệ nhất thiên hạ.
An Tinh: Lão đại quả nhiên không dễ công lược, cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn phải cố gắng thôi!
Bị từ chối, An Tinh cũng không thấy ngại: "Xem ra anh không thích kiểu này nhỉ, vậy lần sau tôi sẽ đổi kiểu khác, hoặc là anh có thích cái gì thì cứ nói với tôi, tôi nghe theo cũng được, mặc dù không có bất ngờ, nhưng anh thích mà!"
"Sở Nhạc, về!"
Sở Du lạnh giọng phân phó người phía sau, Sở Nhạc không dám chậm trễ quay đầu liền đẩy xe đi luôn.
An Tinh sờ cằm: "Thật ngây thơ, lớn tuổi như vậy rồi mà ta thấy mấy người trong thôn tầm tuổi này đã làm cha hết rồi, hắn thì một câu đã đỏ mặt, đúng là vừa sói vừa ngoan, ta thích nhất đấy."
【 Xin chủ nhân đừng có hoa si, gặp chuyện giải quyết vấn đề mới là thượng sách. 】 "Hệ thống đại nhân, vừa nãy ta cũng coi như là ngược cặn bã thành công rồi đấy chứ? Có phải là nên có chút khen thưởng không? Không thì chúng ta vẫn nên đổi một bao giấy đi, ta định mấy hôm nữa đi hỏi thăm giá thị trường rồi đi bán ra một mớ."
Đối mặt với chủ nhân chỉ biết kiếm tiền, hệ thống tỏ vẻ rất đau lòng.
Giải quyết xong vấn đề, An Tinh vui vẻ trở về ăn cơm, vì sáng sớm đã hoạt động chân tay nhiều nên bữa điểm tâm hôm nay cô trực tiếp ăn hai cái bánh bột mì, bốn cái bánh bao, một bát cháo lớn.
Còn chưa kịp ăn hết một cái bánh bao, Văn Thụy đã tức điên rồi.
"Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà mỗi ngày nó ăn nhiều như heo vậy mà lại càng ngày càng gầy đi, anh hai, anh xem này, em sắp có bụng mỡ rồi ô ô..."
Văn Diệp không biết phải an ủi em gái như thế nào, hắn thấy đây cũng chẳng phải là chuyện gì lớn cả.
"Đừng khóc! Mỗi con lợn một cách nuôi, thể chất các em khác nhau, có gì mà phải khóc, đến cơm cũng ăn không ngon, thật là đáng ghét." Lăng Hàn là hiểu rõ nhất làm thế nào để kết thúc đề tài.
Khóc lóc giận dỗi bỏ đi, thật phiền phức, không ăn thì cũng đi dỗ người ta đi chứ.
Mạc Hạo vui vẻ cùng Phương Gia vừa ăn vừa nói chuyện: "Cậu nói cái miệng của Lăng thanh niên tri thức đó là luyện ở đâu ra vậy, bình thường thì không mở miệng, một khi mở miệng ra thì đúng là bá đạo.
Mỗi con lợn một cách nuôi, tớ đoán Văn Thụy chắc chắn đang nghĩ là Lăng thanh niên trí thức đang chê cô ta béo đấy."
Phương Gia gật đầu tỏ vẻ đồng tình, với cái đầu của Văn Thụy, cô ta chỉ có thể nghĩ đến như vậy, cô ta thậm chí còn không nhận ra là Lăng thanh niên tri thức đang mắng cô ta...
Bạn cần đăng nhập để bình luận