Sở Thủ Trưởng, An Thanh Niên Trí Thức Nàng Có Chút Điên

Sở Thủ Trưởng, An Thanh Niên Trí Thức Nàng Có Chút Điên - Chương 40: Ta vì sao muốn lương thiện? (length: 7803)

Cái nhà Sở Du này đúng là quá tốt rồi, một đám người đều là thần trợ giúp cho nàng, ngay cả thằng nhóc Sở Nhạc kia cũng biết nói chuyện như thế.
Từ nhà trưởng thôn đi ra, An Tinh liền hướng chân núi đi.
Nàng muốn lên núi, tìm một chỗ không người thử cái "thần hành ngăn" này, chẳng phải tương đương với việc nàng đạp cái Phong Hỏa Luân sao, thật sự là không thể sướng hơn.
An Tinh cắm thẻ kỹ năng, trong nháy mắt đã chạy ra rất xa, một hồi phấn khích vọt thẳng lên đỉnh núi.
Tiện tay còn theo chỉ dẫn của hệ thống tìm được một gốc sâm trăm năm tuổi, để giữ cho sâm núi tươi, nàng cứ thế hái luôn cả lá trên cây.
Lúc xuống núi thì không dám lớn gan như vậy, sợ người khác phát hiện.
Lâm Uyển chính là lúc này đụng phải An Tinh.
"Ôi, ta không nhìn lầm chứ, đây chẳng phải là cô thanh niên trí thức mới tới thôn mình là An sao? Sao thế, chuyển tới nhà Sở Du ở nên nghèo đến nỗi phải lên núi hái rau dại rồi à? Ha ha..."
Lâm Uyển đi cùng hai người mà An Tinh không quen để hái quả dại.
An Tinh cười khẩy, đúng là người đang lên núi lại cười nhạo kẻ xuống núi, còn rau dại? Nói ra dọa chết ngươi, cái kiểu nhìn này nghĩ đến cũng không có gì phát triển.
Bất quá...
"Ái chà! Hình như là rắn phải không?"
An Tinh hét lên kinh hãi, ba người phụ nữ đối diện như bị rận đốt, la hét sờ soạng khắp người.
Xem trò vui cũng xong rồi An Tinh mới mở miệng nói: "Ôi, hóa ra là ta nhìn nhầm nha, là cọng dây leo thôi, ngại quá các vị đại thẩm, ta người này vốn nhát gan."
Lâm Uyển lúc này mới biết mình bị con nha đầu chết tiệt kia lừa.
"An Tinh! Đừng tưởng rằng Sở Du có thể là chỗ dựa cho cô, nhà tôi không phải dạng nhà quê bình thường, con trai tôi chẳng bao lâu nữa sẽ vào thành phố làm việc.
Không phải là công nhân nhà máy bình thường đâu, mà là công nhân xưởng in.
Mấy người ở tỉnh khác như cô sẽ không biết, vị thế của xưởng in ở chỗ này, vậy cũng tương đương với làm việc cho chính phủ, bao nhiêu người cả đời đều không vào được.
Lúc trước cô không nhìn trúng Tiểu Tùng nhà chúng tôi, nhưng bây giờ thì sao?
Hối hận chắc là không kịp rồi, cái thằng què sắp chết đó sau này chỉ có thể ở lại cái thôn nhỏ này, mấu chốt là nó còn không làm ruộng được, không biết cô thanh niên trí thức có nuôi nổi hắn không nữa, ha ha..."
Hai người bên cạnh Lâm Uyển cũng cười lớn theo.
Hèn chi, mấy ngày trước còn bị mọi người đánh Lâm Uyển, hôm nay đã có bạn lên núi cùng rồi, thì ra là có người làm công nhân!
"Thôi đi, một kẻ có án cũ, từ trong thôn trâu ngựa đến thị xã làm trâu ngựa thì thế nào?"
An Tinh nhấc chân xuống núi, lúc đi ngang qua Lâm Uyển, liền ném "Tiểu lục xà" đồ chơi vừa mới kiếm được lên người Lâm Uyển, tuy tiếc món đồ chơi mới nhưng tặng nó cho Lâm Uyển còn hiệu quả hơn.
Chỉ tiếc con rắn này không có độc, không thì cắn chết bà ta.
【Chủ nhân, ý nghĩ của ngươi như vậy là không đủ lương thiện nha!】 Nghe giọng cười trên nỗi đau của người khác của hệ thống, An Tinh rất khó tin nó sẽ lương thiện: "Hệ thống đại nhân, tại sao ta phải lương thiện chứ. Để cho bà ta được một tấc lại muốn tiến một thước à?"
Vừa hát vừa vui vẻ xuống núi.
Không phải ai cũng là con ngốc Lâm Uyển, An Tinh thừa dịp không có ai liền ném nhân sâm vào túi hệ thống, nếu bị người khác thấy thì có mà đỏ mắt.
Con người ta mà, không sợ thiếu chỉ sợ không công bằng, không cần thiết phải làm cái mục tiêu sống đó.
Hệ thống rất muốn nói với chủ nhân là, nàng hiện tại chính là cái mục tiêu sống di động, làm việc cứ trương dương như vậy, nhưng nghĩ tới tương lai của mình, vẫn là nuốt lời nói vào trong.
An Tinh vừa bước xuống núi thì trên núi liền truyền đến từng đợt tiếng kinh hô, tiếng kêu la, tiếng cầu cứu.
"Cô thanh niên trí thức An, cô vừa từ trên núi xuống đó hả? Trên kia thế nào vậy? Sao lại muốn sống muốn chết vậy, có cần chúng ta đi gọi người lên giúp không?" Người mở miệng nói là dì Bàn.
"Dì Bàn, không cần lên đâu.
Vừa rồi cháu thấy Lâm Uyển với hai người lên núi hái rau dại, quả dại đó, cháu tốt bụng nhắc có rắn, bà ta còn mắng cháu, cháu tức quá nên không quản nữa.
Nếu dì kêu người đi cứu thì bị mất mặt, Lâm Uyển còn mắng dì không đáng."
Dì Bàn nghĩ cũng đúng, xoay người liền muốn đi ruộng: "Tôi đã bảo hái ít rau dại thôi mà, không đi lên núi làm gì, làm ít rau má, rau tề ở ruộng cũng được."
An Tinh trên đường về nhà liếc qua nhà thợ mộc, hàng xóm chung quanh đông người quá.
Xem ra cần phải tối nay dùng thẻ ẩn thân đến tầm bảo.
Khi về đến nhà chỉ còn Sở Du ở trong sân viết chữ vẽ tranh, trên giấy toàn những thứ mà An Tinh không hiểu.
"Nghe nói giấy ở chỗ các người rất đắt, xem ra ngươi vẫn giàu nha!"
Sở Du vừa ngẩng đầu, dưới ánh mặt trời, cô gái đặc biệt đẹp, từ khi tới Ô Lạp Kỳ thôn, An Tinh ngày càng xinh, không những gầy đi, da dẻ còn trắng ra.
"Ừ, chẳng phải là cho gia dụng của ngươi sao? Không đủ thì cứ nói với ta."
Sở Du bình tĩnh cuốn tờ giấy trong tay lại một cách kín đáo, bộ dạng trân trọng đó nhìn thôi cũng biết là tài liệu mật.
An Tinh đảo mắt, tinh quái hỏi: "Xưởng in ở thị trấn của các người, ngươi có quan hệ không? Ta nghe mẹ nhỏ của ngươi nói em trai ngươi muốn vào đó làm công nhân, ngươi nói xem ta có làm công nhân trên danh nghĩa được không?"
Sắc mặt Sở Du tối sầm lại.
"Ta ghét nhất là luồn cúi đi cửa sau, ngươi lại muốn ta giúp ngươi việc này? Công nhân còn chưa tính, còn muốn công nhân trên danh nghĩa, ngươi xem ta là lão tổng ở U Bắc à?"
An Tinh bĩu môi.
"Nếu ta đồng ý làm cơm cho ngươi 10 năm, thì chuyện này được không? Không được nữa thì thêm một bao giấy, thế có được không?" Thấy vẻ mặt của Sở Du, An Tinh đành phải bỏ thứ mình yêu thích.
"Chờ tin đi!"
Sở Du xoay xe lăn, cái nhếch mép gian xảo lúc quay người lại của hắn khiến người ta chú ý đặc biệt.
"Hệ thống đại nhân, ta vốn chỉ muốn mưu phúc lợi cho bản thân, sao bây giờ có cảm giác như là ta bị thua thiệt vậy? Có phải ta cho nhiều quá không?"
Nếu hệ thống có biểu tình thì bây giờ nó sẽ trợn mắt.
【Chủ nhân, có ai nhờ người khác giúp mà lại muốn làm cơm cho người ta không hả, ngươi vừa mở miệng đã là 10 năm, đây là 10 năm đó, ai biết ngươi tổng cộng sống được mấy cái 10 năm chứ.】 An Tinh chẳng để ý chút nào.
"Ngươi biết gì chứ, muốn nhận ta làm cơm cho hắn 10 năm thì điều kiện tiên quyết là hắn phải cho phép ta ở bên cạnh hắn 10 năm, chỉ cần mỗi ngày nhìn mặt đó thôi là ta cũng sống lâu thêm được vài cái 10 năm rồi."
【Chủ nhân, hệ thống nhắc nhở ngươi, đừng có yêu đương mù quáng.】 An Tinh vốn không phải là cái dạng người yêu đương mù quáng gì, chỉ là đơn thuần thích những thứ tốt đẹp, ai mà chẳng muốn ngắm trai đẹp chứ, yêu đương hay không thì chưa biết, cứ chơi đã.
Nhớ hồi trước, khi còn là trâu ngựa thì nói gì đến yêu đương, ngay cả thời gian cũng không có.
Mỗi ngày tiếp xúc đều là mấy gã đàn ông béo núc, đeo kính, mặc vest đi giày da, tìm được một anh có vẻ ngoài dễ nhìn là cả một vấn đề, giờ có cơ hội thì nàng làm sao có thể bỏ qua.
Hệ thống hiện tại đột nhiên cảm thấy, để chủ nhân của nó ở bên lão đại cũng không phải là cái ước mơ quá xa vời.
Với cái đầu óc của chủ nhân hiện tại, thành công là ở tương lai không xa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận