Sở Thủ Trưởng, An Thanh Niên Trí Thức Nàng Có Chút Điên
Sở Thủ Trưởng, An Thanh Niên Trí Thức Nàng Có Chút Điên - Chương 34: Rốt cuộc chuyển tân gia (length: 7620)
Hiện tại, mỗi buổi sáng sớm đều là thời điểm An Tinh vui vẻ nhất.
Cô gái nào mà nhìn thấy mình trở nên xinh đẹp lại không vui cho được, huống chi là mắt thường có thể thấy rõ sự thay đổi này, vì thế nàng còn cố ý lật trong ba lô ra, không biết từ khi nào đã cất cái gương nhỏ vào trong đó.
Nàng vừa soi gương thì thôn trưởng đã dẫn theo Sở Nhạc đến cửa.
"Mọi người đều đang bận cả à? Ta không có chuyện gì khác, chỉ là đến giúp An thanh niên trí thức chuyển nhà; trước đó nàng không phải nói muốn thuê phòng sao, bây giờ vừa hay có thể chuyển qua."
Vừa nghe có thể chuyển nhà, An Tinh liền cất luôn cả gương đi.
"Thật sao? Tốt quá rồi! Cảm ơn thôn trưởng, ta sẽ thu dọn đồ ngay, mọi người cứ ngồi kia uống chút nước, Mạc Hạo, Phương Gia, các ngươi giúp ta pha cho thôn trưởng bọn họ chút nước đường đỏ.
Đồ của ta có hơi nhiều, phải thu dọn một chút!"
Đùa à, phải chuyển nhà, An Tinh đương nhiên không thể để đồ từ trong ba lô trút ra ngoài nhiều được, nếu không sau này lấy ra đều không tiện, nhất là chăn và lương thực.
Mạc Hạo và Phương Gia cũng rất nghe lời, không những pha nước đường đỏ mà còn mang cả hạt dưa ra mời.
Chờ An Tinh thu dọn xong đồ đạc đi ra, nàng cho Mạc Hạo một ánh mắt "Ngươi quả nhiên hiểu chuyện".
"Mạc Hạo, cứ yên tâm, tỷ sẽ không để ngươi chịu thiệt đâu, trước kia ngươi không phải muốn mua giấy sao, ta có cách, đảm bảo ngươi muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!"
Không chỉ Mạc Hạo kích động, ngay cả Sở Nhạc đang ngồi cũng không yên.
"An thanh niên trí thức, cô thật sự có cách à? Vậy có thể chia cho tôi một phần không, cô cứ yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không thiếu tiền, có thể trả nhiều thêm cũng được."
Nhanh vậy đã có khách đến cửa rồi ư?
"Cậu nói gì vậy, cậu là con trai của thôn trưởng thúc, thế thì cũng như em trai ta thôi, chút chuyện nhỏ như này sao có thể để cậu phải tốn tiền được chứ, người khác có bao nhiêu thì cậu có bấy nhiêu."
Sở Thiên cũng rất vui mừng, vì giấy lúc nào cũng vừa hiếm vừa đắt, hắn có tiền cũng khó mua được.
Nhưng con trai của hắn học giỏi, nên thứ này không thể thiếu được, hắn vì mua được nhiều giấy mà đã sắp nhổ hết cả tóc rồi, thế mà mỗi năm vẫn không đủ dùng.
Thấy ánh mắt Lăng Hàn lại dán chặt vào người An Tinh, Văn Thụy liền sốt ruột.
"An Tinh, chuyện này cô từ từ tính sau đi, bây giờ thật vất vả mới chuyển được nhà rồi, cô vẫn nên nhanh chân lên chuyển thôi, nói không chừng còn có thể kịp ăn cơm trưa ở nhà mới đấy!"
Văn Diệp che mặt, coi như không thấy gì.
May mà An Tinh cũng nghĩ như vậy, lúc này mới không so đo với nàng.
"Được thôi, có điều đồ của ta không ít đâu, mọi người cũng phải giúp ta một tay chuyển chứ, không thể chỉ trông cậy vào thôn trưởng thúc được, ta đối với mọi người tốt như vậy; giờ cần đến mọi người thì mọi người phải xông lên trước tiên mới phải chứ."
Lời còn chưa nói hết, đã thấy Văn Thụy xách hai cái bao lớn, nhoáng một cái đã chạy ra khỏi nhà.
"Mọi người còn ngẩn người ra đấy làm gì? Mau giúp đi! Bình thường An Tinh đối với mọi người như thế nào, lẽ nào một đám không có chút lương tâm nào à? Nhất là ngươi, Phương Gia, ta nhớ rõ hôm qua ngươi còn ăn một miếng kẹo của người ta đấy."
Phương Gia đỏ mặt, quên luôn cả việc trêu chọc Văn Thụy, nhanh chóng đi vào lấy đồ.
Cuối cùng, ngoại trừ Trịnh Hòa, tất cả thanh niên trí thức trong điểm đều ra tay, An Tinh liếc mắt nhìn Trịnh Hòa, hắn oán trách nàng một cách rất hợp tình hợp lý.
"Cô đừng nhìn tôi, đồ đạc của tôi còn phải nhờ các chị gái giúp tôi xách đấy, hai tay này của tôi mà xách quá một cân đồ là không chịu nổi đâu, cô xem, mềm mại thế này cơ mà, không giống các cô, con gái gì mà sống thô như vậy."
An Tinh chẳng thèm để ý đến hắn, đúng là một tên tiểu bạch kiểm.
May mà người đông, nhiều đồ như vậy mà chỉ cần chuyển hai ba lượt là xong xuôi.
An Tinh cũng không phải là người bủn xỉn, bèn lấy một túi đường ra chia cho mỗi người một ít, nói một cách đầy mỹ từ là chúc mừng cô chuyển đến nhà mới, muốn không nhận cũng không được.
Mọi người ai về nhà nấy, đúng lúc đó Sở Du đang đẩy xe lăn đi ra từ căn phòng bên cạnh.
An Tinh liền ngớ người.
"Không phải, thôn trưởng không nói là anh cũng ở đây mà? Nếu tôi mà sớm biết ở chung chỗ với anh, thì tôi đã... Tôi đã..."
"Cô đã thế nào?"
Ánh mắt của Sở Du đầy vẻ áp bức, cứ như là An Tinh mà nói ra lời gì không vừa tai thì hắn có thể trực tiếp xử lý cô tại chỗ vậy.
"Hì hì, thì tôi đã chuyển đến đây sớm hơn ấy mà! Anh đẹp trai như vậy, mỗi ngày được nhìn ngắm thì thật là tuyệt vời a!"
An Tinh vừa trêu chọc xong thì liền chạy vào thu dọn đồ, hoàn toàn không để ý đến Sở Du đang đỏ bừng tai, một mình ngồi tại chỗ vừa ngượng ngùng, vừa vui sướng!
Cô gái nhỏ vừa hát một giai điệu mà Sở Du chưa từng nghe vừa tất bật bận rộn.
Giờ phút này, Sở Du cảm thấy đây chính là hạnh phúc mà hắn muốn, cũng chỉ đơn giản như thế thôi, có điều trước khi có được niềm hạnh phúc như vậy, vẫn là phải xử lý những kẻ phiền toái kia đã.
May mà An Tinh học cách thu xếp đồ đạc khá nhanh, sau khi kết thúc vẫn còn chưa đến giữa trưa.
Nàng vui vẻ đi gõ cửa phòng Sở Du, nhân lúc người kia mở cửa thì liền công nhiên xông vào phòng hắn.
"Anh cũng đúng là, căn phòng của anh sạch sẽ thật đấy, hoàn toàn không giống phòng của một người đàn ông chưa vợ, có phải là có cô nương nào đến thu dọn cho anh không đấy?"
Sở Du ngẩn người.
"Cô nương gì chứ, tôi không quen ai họ Điền cả, đây là do tôi ở quân đội quen như vậy rồi thôi, thật ra cũng không có gì sạch sẽ lắm đâu." Sở Du chắc chắn sẽ không nói cho nàng biết, hắn chính là sợ nàng chê bẩn nên mới cố ý thu dọn phòng thôi.
Ở quân đội thì có ai quen cái thói sạch sẽ như thế này đâu chứ?
Trong bộ đội, một đám các ông lớn ngày ngày luyện tập, có người còn không muốn tắm giặt hay rửa chân nữa, chỉ là Sở Du sẽ không làm mấy chuyện đó, hắn có một chút bệnh thích sạch sẽ mà thôi.
Nhân lúc hắn đang cúi đầu suy nghĩ, An Tinh liền xinh đẹp ôm lấy hắn.
Hương thơm hoa cỏ gì đó nháy mắt lan tỏa khắp xung quanh Sở Du, hắn cảm giác như mình sắp bị hương thơm này chinh phục rồi, hoàn toàn không có sức chống cự.
"Sở Du, đây là anh nợ tôi đấy, anh không quên đấy chứ?"
"Không! Nhưng lần sau tốt nhất là cô nên báo trước một tiếng, để tôi có sự chuẩn bị về mặt tâm lý."
"Được thôi, sắp đến giờ ăn trưa rồi, sau này ở nhà tôi sẽ nấu cơm, nhưng anh phải trả tiền đấy, biết chưa? Tôi không phải là người giúp việc đâu."
Sở Du như đã chuẩn bị trước, hắn lấy từ trong túi ra một quyển sổ tiết kiệm đưa cho An Tinh.
"Cái này là anh đưa cho em, sau này muốn mua gì em có thể lấy tiền từ đây mà mua, không cần phải nói với anh, em có thể tự mình quyết định."
An Tinh không chút do dự mà nhận lấy.
"Năm nghìn tệ ư? Tôi mua nhà cũng không dùng đến nhiều tiền như thế đâu? Nhưng mà Sở Du, anh cũng được đấy, còn chưa kết hôn mà đã biết phải nộp quyền quản lý tài chính rồi?"
Sở Du nghe không hiểu, nhưng biết nàng đang trêu chọc mình.
Chuyện này cũng không có gì đáng kể, chỉ cần An Tinh bằng lòng nhận lấy sổ tiết kiệm là được; hắn sợ nhất là kiểu lằng nhằng, hai người đẩy tới đẩy lui thì thật là khó coi.
An Tinh quả nhiên là rất hợp với tính cách của hắn!
Thu sổ tiết kiệm rồi, An Tinh cũng không hỏi tiền hắn kiếm được từ đâu, cũng không hỏi giữa trưa muốn ăn gì.
Đối với An Tinh mà nói thì vấn đề thứ nhất quá vượt giới hạn, quan hệ của bọn họ bây giờ không thích hợp để hỏi, còn vấn đề thứ hai thì căn bản không cần hỏi, ăn gì đương nhiên phải nghe theo đầu bếp rồi, có gì thì ăn nấy thôi.
Người đã ngồi trên xe lăn rồi mà còn muốn kén ăn làm gì, không phục thì tự mình đứng lên đi mà nấu ấy!
Cô gái nào mà nhìn thấy mình trở nên xinh đẹp lại không vui cho được, huống chi là mắt thường có thể thấy rõ sự thay đổi này, vì thế nàng còn cố ý lật trong ba lô ra, không biết từ khi nào đã cất cái gương nhỏ vào trong đó.
Nàng vừa soi gương thì thôn trưởng đã dẫn theo Sở Nhạc đến cửa.
"Mọi người đều đang bận cả à? Ta không có chuyện gì khác, chỉ là đến giúp An thanh niên trí thức chuyển nhà; trước đó nàng không phải nói muốn thuê phòng sao, bây giờ vừa hay có thể chuyển qua."
Vừa nghe có thể chuyển nhà, An Tinh liền cất luôn cả gương đi.
"Thật sao? Tốt quá rồi! Cảm ơn thôn trưởng, ta sẽ thu dọn đồ ngay, mọi người cứ ngồi kia uống chút nước, Mạc Hạo, Phương Gia, các ngươi giúp ta pha cho thôn trưởng bọn họ chút nước đường đỏ.
Đồ của ta có hơi nhiều, phải thu dọn một chút!"
Đùa à, phải chuyển nhà, An Tinh đương nhiên không thể để đồ từ trong ba lô trút ra ngoài nhiều được, nếu không sau này lấy ra đều không tiện, nhất là chăn và lương thực.
Mạc Hạo và Phương Gia cũng rất nghe lời, không những pha nước đường đỏ mà còn mang cả hạt dưa ra mời.
Chờ An Tinh thu dọn xong đồ đạc đi ra, nàng cho Mạc Hạo một ánh mắt "Ngươi quả nhiên hiểu chuyện".
"Mạc Hạo, cứ yên tâm, tỷ sẽ không để ngươi chịu thiệt đâu, trước kia ngươi không phải muốn mua giấy sao, ta có cách, đảm bảo ngươi muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!"
Không chỉ Mạc Hạo kích động, ngay cả Sở Nhạc đang ngồi cũng không yên.
"An thanh niên trí thức, cô thật sự có cách à? Vậy có thể chia cho tôi một phần không, cô cứ yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không thiếu tiền, có thể trả nhiều thêm cũng được."
Nhanh vậy đã có khách đến cửa rồi ư?
"Cậu nói gì vậy, cậu là con trai của thôn trưởng thúc, thế thì cũng như em trai ta thôi, chút chuyện nhỏ như này sao có thể để cậu phải tốn tiền được chứ, người khác có bao nhiêu thì cậu có bấy nhiêu."
Sở Thiên cũng rất vui mừng, vì giấy lúc nào cũng vừa hiếm vừa đắt, hắn có tiền cũng khó mua được.
Nhưng con trai của hắn học giỏi, nên thứ này không thể thiếu được, hắn vì mua được nhiều giấy mà đã sắp nhổ hết cả tóc rồi, thế mà mỗi năm vẫn không đủ dùng.
Thấy ánh mắt Lăng Hàn lại dán chặt vào người An Tinh, Văn Thụy liền sốt ruột.
"An Tinh, chuyện này cô từ từ tính sau đi, bây giờ thật vất vả mới chuyển được nhà rồi, cô vẫn nên nhanh chân lên chuyển thôi, nói không chừng còn có thể kịp ăn cơm trưa ở nhà mới đấy!"
Văn Diệp che mặt, coi như không thấy gì.
May mà An Tinh cũng nghĩ như vậy, lúc này mới không so đo với nàng.
"Được thôi, có điều đồ của ta không ít đâu, mọi người cũng phải giúp ta một tay chuyển chứ, không thể chỉ trông cậy vào thôn trưởng thúc được, ta đối với mọi người tốt như vậy; giờ cần đến mọi người thì mọi người phải xông lên trước tiên mới phải chứ."
Lời còn chưa nói hết, đã thấy Văn Thụy xách hai cái bao lớn, nhoáng một cái đã chạy ra khỏi nhà.
"Mọi người còn ngẩn người ra đấy làm gì? Mau giúp đi! Bình thường An Tinh đối với mọi người như thế nào, lẽ nào một đám không có chút lương tâm nào à? Nhất là ngươi, Phương Gia, ta nhớ rõ hôm qua ngươi còn ăn một miếng kẹo của người ta đấy."
Phương Gia đỏ mặt, quên luôn cả việc trêu chọc Văn Thụy, nhanh chóng đi vào lấy đồ.
Cuối cùng, ngoại trừ Trịnh Hòa, tất cả thanh niên trí thức trong điểm đều ra tay, An Tinh liếc mắt nhìn Trịnh Hòa, hắn oán trách nàng một cách rất hợp tình hợp lý.
"Cô đừng nhìn tôi, đồ đạc của tôi còn phải nhờ các chị gái giúp tôi xách đấy, hai tay này của tôi mà xách quá một cân đồ là không chịu nổi đâu, cô xem, mềm mại thế này cơ mà, không giống các cô, con gái gì mà sống thô như vậy."
An Tinh chẳng thèm để ý đến hắn, đúng là một tên tiểu bạch kiểm.
May mà người đông, nhiều đồ như vậy mà chỉ cần chuyển hai ba lượt là xong xuôi.
An Tinh cũng không phải là người bủn xỉn, bèn lấy một túi đường ra chia cho mỗi người một ít, nói một cách đầy mỹ từ là chúc mừng cô chuyển đến nhà mới, muốn không nhận cũng không được.
Mọi người ai về nhà nấy, đúng lúc đó Sở Du đang đẩy xe lăn đi ra từ căn phòng bên cạnh.
An Tinh liền ngớ người.
"Không phải, thôn trưởng không nói là anh cũng ở đây mà? Nếu tôi mà sớm biết ở chung chỗ với anh, thì tôi đã... Tôi đã..."
"Cô đã thế nào?"
Ánh mắt của Sở Du đầy vẻ áp bức, cứ như là An Tinh mà nói ra lời gì không vừa tai thì hắn có thể trực tiếp xử lý cô tại chỗ vậy.
"Hì hì, thì tôi đã chuyển đến đây sớm hơn ấy mà! Anh đẹp trai như vậy, mỗi ngày được nhìn ngắm thì thật là tuyệt vời a!"
An Tinh vừa trêu chọc xong thì liền chạy vào thu dọn đồ, hoàn toàn không để ý đến Sở Du đang đỏ bừng tai, một mình ngồi tại chỗ vừa ngượng ngùng, vừa vui sướng!
Cô gái nhỏ vừa hát một giai điệu mà Sở Du chưa từng nghe vừa tất bật bận rộn.
Giờ phút này, Sở Du cảm thấy đây chính là hạnh phúc mà hắn muốn, cũng chỉ đơn giản như thế thôi, có điều trước khi có được niềm hạnh phúc như vậy, vẫn là phải xử lý những kẻ phiền toái kia đã.
May mà An Tinh học cách thu xếp đồ đạc khá nhanh, sau khi kết thúc vẫn còn chưa đến giữa trưa.
Nàng vui vẻ đi gõ cửa phòng Sở Du, nhân lúc người kia mở cửa thì liền công nhiên xông vào phòng hắn.
"Anh cũng đúng là, căn phòng của anh sạch sẽ thật đấy, hoàn toàn không giống phòng của một người đàn ông chưa vợ, có phải là có cô nương nào đến thu dọn cho anh không đấy?"
Sở Du ngẩn người.
"Cô nương gì chứ, tôi không quen ai họ Điền cả, đây là do tôi ở quân đội quen như vậy rồi thôi, thật ra cũng không có gì sạch sẽ lắm đâu." Sở Du chắc chắn sẽ không nói cho nàng biết, hắn chính là sợ nàng chê bẩn nên mới cố ý thu dọn phòng thôi.
Ở quân đội thì có ai quen cái thói sạch sẽ như thế này đâu chứ?
Trong bộ đội, một đám các ông lớn ngày ngày luyện tập, có người còn không muốn tắm giặt hay rửa chân nữa, chỉ là Sở Du sẽ không làm mấy chuyện đó, hắn có một chút bệnh thích sạch sẽ mà thôi.
Nhân lúc hắn đang cúi đầu suy nghĩ, An Tinh liền xinh đẹp ôm lấy hắn.
Hương thơm hoa cỏ gì đó nháy mắt lan tỏa khắp xung quanh Sở Du, hắn cảm giác như mình sắp bị hương thơm này chinh phục rồi, hoàn toàn không có sức chống cự.
"Sở Du, đây là anh nợ tôi đấy, anh không quên đấy chứ?"
"Không! Nhưng lần sau tốt nhất là cô nên báo trước một tiếng, để tôi có sự chuẩn bị về mặt tâm lý."
"Được thôi, sắp đến giờ ăn trưa rồi, sau này ở nhà tôi sẽ nấu cơm, nhưng anh phải trả tiền đấy, biết chưa? Tôi không phải là người giúp việc đâu."
Sở Du như đã chuẩn bị trước, hắn lấy từ trong túi ra một quyển sổ tiết kiệm đưa cho An Tinh.
"Cái này là anh đưa cho em, sau này muốn mua gì em có thể lấy tiền từ đây mà mua, không cần phải nói với anh, em có thể tự mình quyết định."
An Tinh không chút do dự mà nhận lấy.
"Năm nghìn tệ ư? Tôi mua nhà cũng không dùng đến nhiều tiền như thế đâu? Nhưng mà Sở Du, anh cũng được đấy, còn chưa kết hôn mà đã biết phải nộp quyền quản lý tài chính rồi?"
Sở Du nghe không hiểu, nhưng biết nàng đang trêu chọc mình.
Chuyện này cũng không có gì đáng kể, chỉ cần An Tinh bằng lòng nhận lấy sổ tiết kiệm là được; hắn sợ nhất là kiểu lằng nhằng, hai người đẩy tới đẩy lui thì thật là khó coi.
An Tinh quả nhiên là rất hợp với tính cách của hắn!
Thu sổ tiết kiệm rồi, An Tinh cũng không hỏi tiền hắn kiếm được từ đâu, cũng không hỏi giữa trưa muốn ăn gì.
Đối với An Tinh mà nói thì vấn đề thứ nhất quá vượt giới hạn, quan hệ của bọn họ bây giờ không thích hợp để hỏi, còn vấn đề thứ hai thì căn bản không cần hỏi, ăn gì đương nhiên phải nghe theo đầu bếp rồi, có gì thì ăn nấy thôi.
Người đã ngồi trên xe lăn rồi mà còn muốn kén ăn làm gì, không phục thì tự mình đứng lên đi mà nấu ấy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận