Sở Thủ Trưởng, An Thanh Niên Trí Thức Nàng Có Chút Điên

Sở Thủ Trưởng, An Thanh Niên Trí Thức Nàng Có Chút Điên - Chương 53: Ta cũng không phải mẹ hắn (length: 7821)

"Sao vậy? Sao vậy?"
Một đám người nhanh chóng lại gần xem, kết quả là thấy con đỉa đang hút máu ở cẳng chân Văn Thụy.
Miếng thịt mềm mại nhìn qua rất ghê tởm, hơn nữa đầu con đỉa còn cắm vào trong thịt cẳng chân của Văn Thụy, Phương Gia sợ đến mức liên tiếp lùi về phía sau.
An Tinh nhìn thoáng qua, ghê tởm quá sức.
Nàng không thích nhất những động vật không xương cốt này, nhìn một cái liền nổi da gà.
Nhưng là cũng không thể thấy chết mà không cứu a, nàng lấy ra một bao muối từ trong túi, đổ một ít vào tay, chuẩn bị rắc lên chỗ đỉa cắn vào chân Văn Thụy.
Bỗng nhiên, một thằng bé nghịch ngợm nhanh chân chạy đến trước nàng một bước.
Chỉ thấy đứa bé kia giơ tay lên muốn bắt con đỉa, miệng còn không ngừng hét: "Cho ta chơi, cho ta chơi, lần này ai cũng không được tranh với ta."
An Tinh tức giận đến nỗi đẩy ngã đứa bé, còn làm hư mấy cây mạ.
Lập tức, tiếng khóc của đứa bé xen lẫn tiếng khóc của Văn Thụy, lại thêm tiếng gào của Phương Gia cùng mấy đứa trẻ, so với chợ ồn ào bốn năm giờ chiều cũng chẳng khác gì.
An Tinh không dao động, nhanh, chuẩn, quyết liệt rắc muối lên chỗ con đỉa và chân Văn Thụy dính vào nhau.
Văn Thụy thấy An Tinh ra tay, không biết vì sao trong lòng có chút không sợ, người phụ nữ này thì chán ghét thật đấy, nhưng lại rất lợi hại.
Quả nhiên, không bao lâu con đỉa liền từ bên trong chui ra hơn nữa càng ngày càng nhỏ, cuối cùng rơi vào trong nước chết mất.
"Cô An thanh niên trí thức không phải người thành phố sao? Ngay cả cách xử lý sơ sài này cũng biết à? Đúng là người làm công tác văn hóa có khác, biết nhiều thật, ta còn định về nhà lấy muối đây."
Thím Phương la lớn.
Thôn dân gần đó nghe xong, đều tán thưởng nhìn An Tinh.
Văn Thụy lại khóc, lúc này là vì cảm động.
"An Tinh, ngươi đối với ta thật tốt, ta biết ngay ngươi là cô nương tốt bụng mà, nếu không nhờ có ngươi thì ta chết mất, cái thứ đó đang hút máu của ta đấy!"
An Tinh không để ý, đỡ nàng lên bờ.
Thực ra, có chút chuyện nhỏ này thì thím Phương căn bản không cần nhờ đám thanh niên trí thức này giúp, chỉ là do thôn trưởng thấy bọn họ đến lâu như vậy mà còn chẳng biết làm gì nên mới bảo thôi.
"Các cháu lên nghỉ ngơi đi, có chút việc thế này thôi thì bác tự làm được." Thím Phương xua tay nói.
An Tinh và Phương Gia mỗi người ngồi một bên cạnh Văn Thụy, An Tinh chủ yếu là vì tò mò, nàng đây là lần đầu tiên nhìn thấy có người bị loại đỉa này cắn.
"Cô An thanh niên trí thức, rốt cuộc cô thế nào vậy?"
Một cô nương tóc tết hai bím từ đằng xa đi tới, tay còn nắm lấy thằng bé mà vừa rồi bị An Tinh đẩy ngã.
Văn Thụy vừa nức nở vừa hỏi: "An Tinh, hai người này là ai vậy?"
An Tinh liếc nàng một cái: "Còn không biết xấu hổ mà hỏi, vừa nãy nếu không nhờ tay ta nhanh, thằng bé đó đã muốn xông lên bắt lấy con đỉa trên chân rồi, không chừng bây giờ trên đùi cô vẫn còn một nửa cái xác con đỉa đó đấy!"
Trong lúc nói chuyện, người đã đi tới trước mặt An Tinh.
"Cô là ai vậy?"
An Tinh chớp mắt to vô tội hỏi.
Thím Phương xem náo nhiệt không chê chuyện lớn liền nói: "Cô An thanh niên trí thức còn chưa biết à? Đây là cô Dương Phương, là vợ chưa cưới của Sở lão nhị gả cho Sở Du cách đây mấy năm đấy."
Trong đầu An Tinh bỗng nhiên xuất hiện giai điệu của một bài hát cổ xưa.
"Trong thôn có cô nương tên Tiểu Phương, dáng vẻ xinh đẹp lại hiền lành, một đôi mắt to long lanh, tóc tết bím vừa dày lại vừa dài..."
Dương Phương vừa nghĩ đến người phụ nữ trước mắt này ở chung một viện với Sở Du, liền tức giận đến mức ngủ cũng không ngon, hai ngày nay thấy quầng thâm mắt nặng cả lại.
"Cô An thanh niên trí thức, thằng Đại Tráng nhà tôi làm sai chuyện gì, mà cô nỡ lòng khi dễ một đứa nhỏ như vậy? Cô xem này quần nó ướt cả rồi kìa!"
An Tinh đứng lên, so với nàng thì thấp hơn một chút, nhưng như vậy thì sao, khí thế không thể thua.
"Quần thằng Đại Tráng nhà cô ướt thì cô dắt nó về nhà thay đi, chạy tới đây tìm tôi làm gì, tôi cũng đâu phải mẹ nó."
Dương Phương đã sớm nghe nói cô An Tinh này ăn nói rất sắc bén, không ngờ mình một câu cũng không cãi lại được, nửa ngày sau mới lên tiếng phản bác: "Nhưng nó như vậy là do cô đẩy ngã nó mà, chẳng lẽ cô không có trách nhiệm gì sao?"
"Trách nhiệm? Cô là người ở nông thôn, cô lẽ nào không biết con đỉa mà chui vào người thì không thể cứng rắn giật ra sao?
Mà thằng Đại Tráng nhà cô tuổi đã lớn thế này rồi mà lại cứ như cái đồ ngốc, xông lên là muốn giật ngay, cô Văn thanh niên trí thức dù sao cũng là con gái, cô thấy làm vậy có thích hợp không?
Nếu như cô cảm thấy nó làm thế là không có vấn đề, thì tôi đây sẽ bảo Lưu Ba giật thử lên đùi cô."
Dương Phương không nói được nửa chữ nào.
Thím Phương biết chuyện thì ra mặt giải hòa: "Cô An thanh niên trí thức này, e rằng cô chưa hiểu nhà họ Dương đâu. Người ta căn bản không có quan niệm nam nữ gì hết, cả nhà ở trong một phòng đến cái mành che cũng không có.
Năm đó Sở lão nhị chịu đính hôn, là do ba cô Dương Phương lấy cái vườn sau nhà làm của hồi môn mới thành.
Nhưng mà Sở Du cũng đâu có ngốc, về nhà một chuyến nghe chuyện này liền đến nhà hủy hôn luôn, ngay cả cái vườn sau cũng nhổ luôn cả, lúc trước ầm ĩ ghê lắm nha.
Cũng bởi vì chuyện này, Sở Du còn cho ba cô ấy 50 đồng tiền mới coi như xong."
An Tinh đã hiểu, đây đúng là bằng chứng cho thấy Sở Du bị bắt nạt, nàng thích tên đáng thương đó thật là… Sao ai cũng có thể bắt nạt vậy?
Xem ra phải tới đất Sở một chuyến rồi, nếu không trong lòng nàng không thấy yên ổn đây.
Dương Phương thấy An Tinh nửa ngày không nói gì cứ tưởng là nàng đau lòng vì chuyện đính hôn nên mới lên tiếng muốn giành lại thể diện.
"Cô An thanh niên trí thức, dù sao tôi với Sở Du cũng là thanh mai trúc mã, tuy rằng việc đính hôn này không thành, nhưng tình cảm của chúng tôi là thật, cô xem bộ đồ này của tôi nè, cũng là Sở Du tặng cho tôi đó!"
Cái bộ quần áo được sửa từ bộ quân phục này, Dương Phương ở trong thôn đã thổi mấy năm rồi.
An Tinh trong lòng âm thầm ghi nhớ, cái tội của Sở Du là thị phi mà nàng tuyệt đối không thể để yên, loại chuyện này An Tinh cũng sẽ không đi gây sự với phụ nữ làm gì, cho nàng ta cơ hội khoe khoang trước mặt chẳng phải là vì cái tên đàn ông đó sao?
Dương Tráng thấy chị mình cãi không lại cái cô thanh niên trí thức kia, lòng căm tức bốc lên, liền ra sức đạp một cước vào chân An Tinh.
Thật ra với thân thủ của An Tinh bây giờ, rất dễ dàng có thể tránh được, cho dù có không tránh được thì cũng không thể nào bị thương.
Nhưng cơ hội kiếm chác này đã tự động đưa đến tận miệng, An Tinh tuyệt đối không thể dại gì mà bỏ qua, nên đây là lúc diễn kỹ của nàng phát huy.
An Tinh nhón chân một cái, cả người liền ngã xuống đất.
Kỹ năng khóc lóc của nàng đã lên trình thượng thừa, hai hàng nước mắt cứ thế mà từ từ tràn ra từ khóe mắt, hốc mắt cũng hơi đỏ lên, cảm giác đau khổ vỡ vụn này là nàng học được từ Diễm Quỷ đây này.
Thím Phương vừa thấy cô An thanh niên trí thức có vẻ muốn làm lớn chuyện, vội vàng chạy nhanh lên bờ đi tìm thôn trưởng.
Dương Phương ban đầu còn đang rất đắc ý, đứa em trai nhà cô ta thật là có tiền đồ, đến cả người lớn còn sợ cô An Tinh đó vậy mà bị em trai cô ta đá ngã ngay.
Cô ta dương dương tự đắc đứng đó nhìn An Tinh.
Phương Gia định chạy qua đỡ An Tinh lên, lại bị An Tinh ngăn lại, nàng chỉ cần liếc mắt một cái là Phương Gia liền hiểu nàng không sao.
Đợi đến lúc thôn trưởng cùng tiểu đội trưởng cùng hai người nhà họ Dương bị gọi đến đây, thì nhìn thấy An Tinh đang ngồi bệt dưới đất, hai mắt đỏ hoe đẫm nước mắt, còn Dương Phương cùng Dương Tráng thì đứng ở trên cao nhìn xuống đầy vẻ dương dương tự đắc...
Bạn cần đăng nhập để bình luận