Sở Thủ Trưởng, An Thanh Niên Trí Thức Nàng Có Chút Điên
Sở Thủ Trưởng, An Thanh Niên Trí Thức Nàng Có Chút Điên - Chương 95: Thành phố lớn vẫn có tiền người nhiều (length: 7624)
"Tốt, hệ thống đã tìm được nơi cất giấu tiền tối ưu cho chủ nhân, xin hãy xuất phát an toàn." An Tinh có chút ảo giác, còn tưởng mình đã về hiện đại, vừa lên xe đã có hướng dẫn bằng giọng nói!
Nơi cất giấu tiền cách nhà Tang quân y có chút xa, An Tinh mất mười phút lái xe, nhìn thấy tòa nhà uy nghi khí phái trước mắt thì biết, người này chắc chắn không phải hạng xoàng xĩnh.
"Chó con, tiền ở đâu?"
"Hệ thống đề nghị chủ nhân sử dụng Ẩn Thân Phù, phòng thủ trong viện rất mạnh, lấy trứng chọi đá là không cần thiết. Về phần chỗ cất giấu tiền bạc và châu báu là ở kho tàng phía góc tây bắc."
"Còn có kho tàng à? Thành phố lớn lắm người giàu có nhỉ! Đi thôi!"
An Tinh đỗ xe ở chỗ khá xa, đi bộ đến gần tiểu viện, chọn chỗ không bị phát hiện để dùng kỹ năng ẩn thân, hệ thống thực thể cũng tự động bị che giấu.
An Tinh cứ vậy nghênh ngang đi vào từ cửa chính.
Nhưng nàng không tìm được góc tây bắc ở đâu, đành phải để hệ thống chỉ đường, vất vả lắm mới tìm được kho tàng.
Nhưng cửa và cửa sổ đều có người canh gác, dù An Tinh có ẩn thân kỹ năng cũng sẽ bị phát hiện điều bất thường, xem ra chỉ còn cách dùng tuyệt chiêu để giải quyết tình huống trước mắt.
"Chó con, nghĩ cách gây ra hỏa hoạn, tốt nhất là ở chỗ xa chúng ta nhất, để bọn họ thả lỏng cảnh giác, như vậy ta có thể nhân cơ hội đi vào."
"Được thôi!"
Một phút sau, một gian phòng ở hướng đông bắc bốc cháy, mọi người khẩn trương cảnh giác, thậm chí người canh gác cũng bị gọi đi một người.
"Phòng đó rốt cuộc là của ai, sao những người này có vẻ cuống cuồng như vậy?"
"Là của bánh bao cầu và người phụ nữ hắn thích nhất."
Trong lòng An Tinh giơ ngón tay cái với Ngũ Ức, quả nhiên là hệ thống, không có hành vi nào là vô dụng cả.
Người rời khỏi canh gác là người gần cửa sổ của An Tinh, nhân lúc những người khác nghển cổ về hướng đông xem, An Tinh lặng lẽ nhảy vào.
"Oa! Hóa ra mức độ này đã gọi là kho tàng rồi!"
Thứ lỗi cho An Tinh quê mùa chưa từng thấy kho tàng nào hoành tráng thế này. Nàng còn tưởng như Dương xưởng trưởng là đã có chút thành tựu.
Không ngờ người tài còn có người giỏi hơn.
Dù rất kinh ngạc, An Tinh biết thời gian có hạn, nhờ phúc của hệ thống có thể chứa hết những thứ này, còn cụ thể là gì thì về sau thong thả nghiên cứu.
Khi nhảy ra từ cửa sổ, An Tinh còn nghe được vài người bên cạnh đang thì thầm.
Nói phu nhân không những không qua xem tình hình mà còn gọi người đi cứu hỏa về.
Ngồi lên xe, An Tinh mới có thời gian hỏi: "Chó con, hóa ra người phụ nữ mà cái tên bánh bao cầu kia thích nhất lại không phải phu nhân của hắn à?"
"Các ngươi con người phức tạp nhất, cái đầu nhỏ chứa được nhiều ý nghĩ thế, không như chúng ta hệ thống, đầu to chỉ có một con đường."
"Thắt dây an toàn đi, chúng ta về thôi." Giọng An Tinh không được tốt.
Về đến quân khu U Bắc, các chiến sĩ đang đổ mồ hôi như mưa trên sân tập, thấy An Tinh về Thái Tân liền chạy đến.
"Phu nhân về rồi à? Đường xá vất vả, có cần tôi đưa bữa sáng đến cho ngài không?"
Nhìn mặt trời sắp đứng bóng: "Đã sắp ăn cơm trưa rồi ấy chứ? Tí nữa tôi đi nhà ăn ăn, tư lệnh của các anh đâu?"
"Đang gọi điện cho lão lãnh đạo cáo trạng đấy, chắc Sở Lâm lần này tiêu đời, lúc nãy tôi đi ra nghe đầu dây bên kia mắng ghê lắm."
"Được thôi, nói với Sở Du là buổi trưa chờ tôi cùng nhau ăn cơm, tôi có tin tốt muốn nói với hắn."
"Vâng!"
Thái Tân vui vẻ chạy đi báo tin, An Tinh đỗ xe rồi về phòng thay quần áo, rửa mặt qua loa, đến phòng ăn vừa kịp nhìn thấy Sở Du ở góc khuất.
Sở Du chu đáo đưa bát đũa cho An Tinh, nhìn nàng ăn ngấu nghiến.
"Vợ à ăn nhiều chút, tối qua chắc vất vả lắm, thế này đủ ăn không? Không thì tôi đi lấy thêm nhé?"
Chiến sĩ nhỏ đứng sau mở to mắt nhìn, như thế này mà vẫn chưa đủ ăn á? Chừng này là phần ăn của hai đứa trai tráng hơn hai mươi tuổi bọn họ đấy.
Quả nhiên An Tinh lắc đầu: "Thế này đủ tôi ăn rồi, anh nếu muốn thì đi lấy thêm đi!"
Lời này làm những người xung quanh đang ăn cơm đều giật mình, Sở Du lại tỏ ra bình thường đi lấy thêm một phần cơm về.
Ăn được kha khá, một chén canh xuôi xuống, An Tinh mới đắc ý nhìn Sở Du.
"Tối qua tôi trả thù cho chúng ta đấy, cái tên bánh bao cầu chó chết kia, cùng người phụ nữ hắn thích nhất suýt nữa thì bị thiêu chết trên giường.
Phu nhân của hắn cũng không thèm cứu, đủ thấy nhân phẩm chẳng ra gì.
Tôi còn tiện tay dọn sạch kho tàng của hắn, về xem có gì thì có thể mang qua cho anh, coi như khen thưởng cho anh vì đã nộp lên chi tiết tài chính."
Thực ra không phải An Tinh thật sự hào phóng, mà là thấy có vài vũ khí trong đó, nàng cũng chẳng dùng được.
Sở Du lại không nghĩ vậy!
Vợ quý tiền như thế, bây giờ lại chịu chia sẻ với mình, đủ thấy nàng thật sự thích mình, trong lòng không khỏi vui mừng.
"Được, sau này tôi sẽ tiếp tục giữ tác phong tốt đẹp này."
An Tinh hài lòng gật đầu, tiếp tục cắm cúi ăn cơm, cũng không biết có phải do hệ thống mà hiện giờ nàng ăn nhiều thật, may là không béo.
Có lẽ do thẻ kỹ năng dùng nhiều quá hao năng lượng chăng?
Ăn cơm xong An Tinh nhanh chóng về phòng, bày đồ lấy được từ chỗ bánh bao cầu ra đầy phòng, quả nhiên có hai khẩu súng rất đặc biệt, An Tinh cũng không biết thứ này, vừa hay đưa cho Sở Du.
Còn vàng bạc tiền giấy thì nàng thu trước.
Mấy cái chai lọ nàng cũng không biết giá, trong không gian vẫn còn một ít tương tự mà nàng còn chẳng thèm để ý, mấy thứ này không dùng được thì để Sở Du giải quyết đi!
Đột nhiên An Tinh nhìn thấy một chiếc hộp rất tinh xảo.
Mở ra thì là một cây bút máy, tuy không biết nhãn hiệu gì, nhưng vỏ ngoài chiếc bút trông có vẻ được mạ vàng. Nếu không thì người tốt thì làm tới cùng?
Sở Du đúng lúc này trở về, vừa vào đã thấy hai khẩu súng trên đất.
"Đây là súng bắn tỉa nhập khẩu từ nước D à? Tôi nghe Sở Lâm nói mấy thứ này đáng giá vạn vàng, vợ à, em thật sự nỡ cho tôi à? Mấy món đồ chơi hay đấy."
Mặc kệ nó đáng giá bao nhiêu, An Tinh không thích cũng sẽ không dùng, để lại cũng chỉ vướng víu.
"Cho anh! Anh là người của em, đồ tốt tự nhiên phải nghĩ đến anh trước, còn lại anh xem có thứ gì dùng được thì mang đi, sau này kiếm được tiền nhớ cho em là được."
Sở Du bỏ qua câu nói cuối cùng, trong lòng ngập tràn cảm giác ấm áp được vợ cưng chiều.
"Cái này, tìm cách tặng cho bố anh, nhớ dặn ông ấy mang theo bên người, đây là thứ tốt, chắc hợp với ông ấy đấy, coi như anh, con trai hiếu kính ông ấy nhé!"
Sở Du ngơ người.
"Không phải em không thích ông ấy sao? Sao còn muốn đưa thứ quý giá thế cho ông?"
An Tinh cười gian, trên mặt không giấu được biểu tình muốn làm chuyện xấu...
Nơi cất giấu tiền cách nhà Tang quân y có chút xa, An Tinh mất mười phút lái xe, nhìn thấy tòa nhà uy nghi khí phái trước mắt thì biết, người này chắc chắn không phải hạng xoàng xĩnh.
"Chó con, tiền ở đâu?"
"Hệ thống đề nghị chủ nhân sử dụng Ẩn Thân Phù, phòng thủ trong viện rất mạnh, lấy trứng chọi đá là không cần thiết. Về phần chỗ cất giấu tiền bạc và châu báu là ở kho tàng phía góc tây bắc."
"Còn có kho tàng à? Thành phố lớn lắm người giàu có nhỉ! Đi thôi!"
An Tinh đỗ xe ở chỗ khá xa, đi bộ đến gần tiểu viện, chọn chỗ không bị phát hiện để dùng kỹ năng ẩn thân, hệ thống thực thể cũng tự động bị che giấu.
An Tinh cứ vậy nghênh ngang đi vào từ cửa chính.
Nhưng nàng không tìm được góc tây bắc ở đâu, đành phải để hệ thống chỉ đường, vất vả lắm mới tìm được kho tàng.
Nhưng cửa và cửa sổ đều có người canh gác, dù An Tinh có ẩn thân kỹ năng cũng sẽ bị phát hiện điều bất thường, xem ra chỉ còn cách dùng tuyệt chiêu để giải quyết tình huống trước mắt.
"Chó con, nghĩ cách gây ra hỏa hoạn, tốt nhất là ở chỗ xa chúng ta nhất, để bọn họ thả lỏng cảnh giác, như vậy ta có thể nhân cơ hội đi vào."
"Được thôi!"
Một phút sau, một gian phòng ở hướng đông bắc bốc cháy, mọi người khẩn trương cảnh giác, thậm chí người canh gác cũng bị gọi đi một người.
"Phòng đó rốt cuộc là của ai, sao những người này có vẻ cuống cuồng như vậy?"
"Là của bánh bao cầu và người phụ nữ hắn thích nhất."
Trong lòng An Tinh giơ ngón tay cái với Ngũ Ức, quả nhiên là hệ thống, không có hành vi nào là vô dụng cả.
Người rời khỏi canh gác là người gần cửa sổ của An Tinh, nhân lúc những người khác nghển cổ về hướng đông xem, An Tinh lặng lẽ nhảy vào.
"Oa! Hóa ra mức độ này đã gọi là kho tàng rồi!"
Thứ lỗi cho An Tinh quê mùa chưa từng thấy kho tàng nào hoành tráng thế này. Nàng còn tưởng như Dương xưởng trưởng là đã có chút thành tựu.
Không ngờ người tài còn có người giỏi hơn.
Dù rất kinh ngạc, An Tinh biết thời gian có hạn, nhờ phúc của hệ thống có thể chứa hết những thứ này, còn cụ thể là gì thì về sau thong thả nghiên cứu.
Khi nhảy ra từ cửa sổ, An Tinh còn nghe được vài người bên cạnh đang thì thầm.
Nói phu nhân không những không qua xem tình hình mà còn gọi người đi cứu hỏa về.
Ngồi lên xe, An Tinh mới có thời gian hỏi: "Chó con, hóa ra người phụ nữ mà cái tên bánh bao cầu kia thích nhất lại không phải phu nhân của hắn à?"
"Các ngươi con người phức tạp nhất, cái đầu nhỏ chứa được nhiều ý nghĩ thế, không như chúng ta hệ thống, đầu to chỉ có một con đường."
"Thắt dây an toàn đi, chúng ta về thôi." Giọng An Tinh không được tốt.
Về đến quân khu U Bắc, các chiến sĩ đang đổ mồ hôi như mưa trên sân tập, thấy An Tinh về Thái Tân liền chạy đến.
"Phu nhân về rồi à? Đường xá vất vả, có cần tôi đưa bữa sáng đến cho ngài không?"
Nhìn mặt trời sắp đứng bóng: "Đã sắp ăn cơm trưa rồi ấy chứ? Tí nữa tôi đi nhà ăn ăn, tư lệnh của các anh đâu?"
"Đang gọi điện cho lão lãnh đạo cáo trạng đấy, chắc Sở Lâm lần này tiêu đời, lúc nãy tôi đi ra nghe đầu dây bên kia mắng ghê lắm."
"Được thôi, nói với Sở Du là buổi trưa chờ tôi cùng nhau ăn cơm, tôi có tin tốt muốn nói với hắn."
"Vâng!"
Thái Tân vui vẻ chạy đi báo tin, An Tinh đỗ xe rồi về phòng thay quần áo, rửa mặt qua loa, đến phòng ăn vừa kịp nhìn thấy Sở Du ở góc khuất.
Sở Du chu đáo đưa bát đũa cho An Tinh, nhìn nàng ăn ngấu nghiến.
"Vợ à ăn nhiều chút, tối qua chắc vất vả lắm, thế này đủ ăn không? Không thì tôi đi lấy thêm nhé?"
Chiến sĩ nhỏ đứng sau mở to mắt nhìn, như thế này mà vẫn chưa đủ ăn á? Chừng này là phần ăn của hai đứa trai tráng hơn hai mươi tuổi bọn họ đấy.
Quả nhiên An Tinh lắc đầu: "Thế này đủ tôi ăn rồi, anh nếu muốn thì đi lấy thêm đi!"
Lời này làm những người xung quanh đang ăn cơm đều giật mình, Sở Du lại tỏ ra bình thường đi lấy thêm một phần cơm về.
Ăn được kha khá, một chén canh xuôi xuống, An Tinh mới đắc ý nhìn Sở Du.
"Tối qua tôi trả thù cho chúng ta đấy, cái tên bánh bao cầu chó chết kia, cùng người phụ nữ hắn thích nhất suýt nữa thì bị thiêu chết trên giường.
Phu nhân của hắn cũng không thèm cứu, đủ thấy nhân phẩm chẳng ra gì.
Tôi còn tiện tay dọn sạch kho tàng của hắn, về xem có gì thì có thể mang qua cho anh, coi như khen thưởng cho anh vì đã nộp lên chi tiết tài chính."
Thực ra không phải An Tinh thật sự hào phóng, mà là thấy có vài vũ khí trong đó, nàng cũng chẳng dùng được.
Sở Du lại không nghĩ vậy!
Vợ quý tiền như thế, bây giờ lại chịu chia sẻ với mình, đủ thấy nàng thật sự thích mình, trong lòng không khỏi vui mừng.
"Được, sau này tôi sẽ tiếp tục giữ tác phong tốt đẹp này."
An Tinh hài lòng gật đầu, tiếp tục cắm cúi ăn cơm, cũng không biết có phải do hệ thống mà hiện giờ nàng ăn nhiều thật, may là không béo.
Có lẽ do thẻ kỹ năng dùng nhiều quá hao năng lượng chăng?
Ăn cơm xong An Tinh nhanh chóng về phòng, bày đồ lấy được từ chỗ bánh bao cầu ra đầy phòng, quả nhiên có hai khẩu súng rất đặc biệt, An Tinh cũng không biết thứ này, vừa hay đưa cho Sở Du.
Còn vàng bạc tiền giấy thì nàng thu trước.
Mấy cái chai lọ nàng cũng không biết giá, trong không gian vẫn còn một ít tương tự mà nàng còn chẳng thèm để ý, mấy thứ này không dùng được thì để Sở Du giải quyết đi!
Đột nhiên An Tinh nhìn thấy một chiếc hộp rất tinh xảo.
Mở ra thì là một cây bút máy, tuy không biết nhãn hiệu gì, nhưng vỏ ngoài chiếc bút trông có vẻ được mạ vàng. Nếu không thì người tốt thì làm tới cùng?
Sở Du đúng lúc này trở về, vừa vào đã thấy hai khẩu súng trên đất.
"Đây là súng bắn tỉa nhập khẩu từ nước D à? Tôi nghe Sở Lâm nói mấy thứ này đáng giá vạn vàng, vợ à, em thật sự nỡ cho tôi à? Mấy món đồ chơi hay đấy."
Mặc kệ nó đáng giá bao nhiêu, An Tinh không thích cũng sẽ không dùng, để lại cũng chỉ vướng víu.
"Cho anh! Anh là người của em, đồ tốt tự nhiên phải nghĩ đến anh trước, còn lại anh xem có thứ gì dùng được thì mang đi, sau này kiếm được tiền nhớ cho em là được."
Sở Du bỏ qua câu nói cuối cùng, trong lòng ngập tràn cảm giác ấm áp được vợ cưng chiều.
"Cái này, tìm cách tặng cho bố anh, nhớ dặn ông ấy mang theo bên người, đây là thứ tốt, chắc hợp với ông ấy đấy, coi như anh, con trai hiếu kính ông ấy nhé!"
Sở Du ngơ người.
"Không phải em không thích ông ấy sao? Sao còn muốn đưa thứ quý giá thế cho ông?"
An Tinh cười gian, trên mặt không giấu được biểu tình muốn làm chuyện xấu...
Bạn cần đăng nhập để bình luận