Sở Thủ Trưởng, An Thanh Niên Trí Thức Nàng Có Chút Điên
Sở Thủ Trưởng, An Thanh Niên Trí Thức Nàng Có Chút Điên - Chương 22: Đẹp mắt một chút liền không xấu (length: 7691)
"Nếu cả nhà các ngươi còn luyến tiếc rời khỏi căn phòng này, vậy thì cầm tiền đi! 2000 tệ đã là trừ đi số tiền mà Sở Du báo hiếu các ngươi, còn ở đây mặc cả, đến mức tổ tông cũng muốn bật nắp quan tài mà dậy."
Lời của lão tộc thúc rất có uy, Đất Sở vừa quay người đã về phòng.
An Tinh cảm thấy thú vị, cô vợ bé này cũng đắc ý được mười ba chiêu, ngay cả quyền tài chính cũng không có, đúng là Đất Sở cũng giỏi, vừa mưu trí lại kín đáo.
Nàng dùng vai huých huých Sở Du đang ngồi trên xe lăn.
"Cho dù có tiền cũng vô dụng thôi, ngươi nghỉ ngơi ở đâu? Ta vừa rồi nhìn, khu nhà ở của thanh niên trí thức điều kiện cũng bình thường thôi, nếu ngươi tìm được chỗ ở tốt hơn, cũng đừng quên ơn ta nhé!"
"Ân nhân?" Ánh mắt Sở Du sâu thẳm, nhìn chằm chằm vào An Tinh.
"Sao thế, ngươi định trở mặt không nhận người hả? Khó mà tin được đấy, dù sao hôm nay ta là người đã thay ngươi đứng ra, ta chính là ân nhân của ngươi."
Đáy mắt Sở Du lộ ý cười: "Không phải đã nói sẽ ôm nhau một cái sao?"
An Tinh nghiến răng, lão hồ ly này quả là không chịu thiệt chút nào, không báo ân thì thôi, dù sao ôm một cái thì nàng cũng là người chiếm tiện nghi.
Đất Sở lằng nhà lằng nhằng mang tiền đến, An Tinh nhanh tay đón lấy.
"Ta phải thay Sở Du kiểm tra trước, nhỡ đâu ngươi gian lận thì sao, dù sao ta đã nói rồi đấy, các ngươi mà dám bắt nạt Sở Du, ta sẽ đi tố cáo thằng con ngốc nhà ngươi.
Ta thấy hai người các ngươi cũng không thích thằng con ngốc đó lắm nhỉ, mồm miệng cứ chảy nước dãi ra đấy, cũng không thèm để ý gì cả."
Lâm Uyển bị Đất Sở liếc một cái mà sợ run người, vội vàng dẫn con vào nhà để xử lý vết thương ở miệng, sợ lại chọc Đất Sở mất hứng.
An Tinh trước kia chuyên đi học cách kiểm tra tiền từ một nhân viên ngân hàng, tư thế kiểm tiền thật sự quá chuyên nghiệp, làm cho mọi người trợn tròn mắt.
Một phút sau, mọi người còn chưa nhìn rõ động tác của An Tinh đâu, thì nàng đã chìa tay ra trước mặt Đất Sở: "Đưa đây! Còn thiếu 123 tệ 4 hào 8 xu, đừng tưởng tiền lẻ nhiều là bà đây đếm sai."
Đất Sở móc tiền từ trong túi ra 123 tệ, vừa định đưa, An Tinh đã cầm luôn và tiện tay cầm thêm 1 tệ nữa.
"Thật keo kiệt, tính là bốn bỏ năm lên cho ngươi biết thế nào là được lợi."
Ném tiền thẳng vào ngực Sở Du: "Cầm cho chắc, đừng để ai trộm mất, ta về phòng ngủ trưa đây, ngày mai nhớ tìm ta để được ôm đấy."
Trên đường về, An Tinh toàn khen mình.
"Mình thật là thông minh khi bảo hắn ngày mai lại đến, vừa có thể gặp thêm một lần, lại có thể tiện thể dò hỏi địa chỉ ở của hắn."
【 Vừa rồi chủ nhân đã giúp đại ca thành công trừng trị bọn cặn bã, thưởng cho một phiếu quản lý vóc dáng.】 "Khoan đã, hệ thống đại nhân, sao tôi thấy từ lần trước bị lỗi xong, phần thưởng này đều khác thế nhỉ, chẳng lẽ tôi sau này sẽ chuyên trị bọn cặn bã, mà mỹ nhân kế chỉ là phụ thôi hả?"
Hệ thống nào dám nói là lần trước lỗi vẫn chưa sửa được, chỉ đành cố gắng lừa chủ nhân.
【Phần thưởng hệ thống đều được sắp xếp dựa theo nhu cầu của chủ nhân, xin chủ nhân đừng nghi ngờ hệ thống, hãy nỗ lực không ngừng!】
An Tinh tuy có chút nghi ngờ nhưng vẫn bị hệ thống lừa, vì ai mà chẳng mong muốn có vóc dáng ma quỷ, khuôn mặt thiên thần chứ?
Sở Hà thu tiền cẩn thận, liếc nhìn Sở Thiên.
"À, đêm nay cứ ở tạm nhà ta đã, ngày mai ta sẽ bảo anh trai ngươi đi giúp sửa lại căn nhà đầu thôn cho, trời cũng không còn sớm nữa, mau về dọn dẹp đồ đạc đi, sáng sớm mai còn làm lễ cúng tổ tiên để phân gia đấy!"
Sở Thiên không để Đất Sở có cơ hội hối hận, đẩy Sở Du đi một mạch về nhà, còn không quên phân phó người giữ sổ sách đánh xe ngựa đưa về.
Người giữ sổ sách vẫn còn chưa hoàn hồn từ những chấn động mà An Tinh mang lại.
Ông ta năm nay hơn bốn mươi tuổi, làm kế toán cả đời, bố của ông năm đó cũng làm lính quản tiền, nhưng phương pháp kiểm tra tiền của ông còn chậm hơn nhiều, không biết cô bé kia có chịu dạy ông ta không.
An Tinh quay về khu thanh niên trí thức, Văn Thụy, Văn Diệp và Cảnh Thần đã làm xong cơm rồi.
"Không ngờ bọn ba người trông không đáng tin cậy lại có thể nấu cơm ngon lành cành đào thế." An Tinh và Mạc Hạo vừa ăn vừa buôn chuyện.
"Không còn cách nào khác, Cảnh Thần biết nấu ăn, hai anh em kia làm gì được chứ, mà cơm nước toàn trông vào người ta cả, khổ thân cái bụng tôi!"
An Tinh nhìn bọn họ, thôi rồi lượm ơi!
"Thôi được, mỗi người đưa ra 1 tệ rưỡi, ta ra đồ cùng với người, tối nay cơm tối ta bao, thế nào?" Ba người đồng thanh đồng ý.
Văn Thụy vừa thấy Lăng Hàn vừa từ chối lời mời của cô lại đi ăn cơm cùng An Tinh, tính khí tiểu thư lại nổi lên.
"Thôi đi, có người ghê ta, đã xấu lại còn thích làm trò, cả ngày chỉ biết có tiền tiền tiền, không biết đồ ăn cô làm có dùng được không đấy, đừng có mà cho mọi người ăn trúng độc."
An Tinh khoanh hai tay, bẻ các đốt ngón tay răng rắc.
"Văn Thụy, tôi thấy cô mà đẹp thêm chút nữa thì cũng không đến nỗi xấu, cô nghĩ sao?"
Câu trả lời chẳng đâu vào đâu, nhưng Văn Thụy lại cảm thấy so với đồ ăn mà An Tinh nấu, dung mạo xấu xí của mình còn khó chấp nhận hơn, cô nàng mỏng manh dễ vỡ không chịu được cú sốc, lại oà khóc.
Thật chán!
An Tinh vào phòng lấy đồ dùng nấu nướng ra, mang một mạch ra bếp.
Ba người ngoan ngoãn ngồi trên bậc cửa bếp, ai nấy đều cầm một tệ rưỡi trên tay.
Chỉ một lát sau, mùi thơm thức ăn đã bay ra từ nhà bếp, trong sân, Văn Thụy đang khóc nức nở, bây giờ càng khóc to hơn!
Cơm niêu thơm nức mỗi người một chén, không nhiều không ít.
An Tinh bưng chén của mình, nhận tiền mà mọi người đưa, rồi đi thẳng vào phòng, còn không quên bảo ba đứa trẻ nhà bếp kia phải lau sạch nồi.
Lại thêm một ngày hạnh phúc!
Ăn cơm xong, An Tinh lại trốn vào trong màn của mình để trò chuyện với hệ thống.
"Hệ thống đại nhân, cô và Quỷ Vương thương lượng xong chưa, bảo báo mộng mà sao không thấy động tĩnh gì hết vậy? Ta còn trông cậy vào việc cô giúp ta được đại ca ôm đấy!"
【Chủ nhân đúng là không có chí tiến thủ gì cả, ngươi đã nói là đại ca thì tại sao không ôm lấy đùi vàng luôn đi.
Ôm một chút có ích gì đâu, lúc quan trọng cô phải định vị rõ ràng mình chứ, tôi thấy nếu có cơ hội trở thành phu nhân của đại ca gì đó thì cũng không phải là không thể nghĩ đến đấy.】
An Tinh: Đúng là hệ thống dám nghĩ dám làm mà!
"Chỉ cần hệ thống đại nhân giúp đỡ tốt, thì cho dù tôi là đồ bỏ đi cũng biến phế thành bảo ngay!"
Sau khi hệ thống bị nịnh nọt đến suýt nổi da gà, chỉ có thể cố gắng nói chuyện với người sáng tạo của nó, Quỷ Vương đang xem lũ quỷ thần tượng mới nhảy múa thì bị đại ca gọi đi.
Biết được là muốn bọn quỷ già nhiều năm đi báo mộng cho con cháu, Quỷ Vương cả người đều cứng đờ.
Trong lòng thầm mắng tổ tông mười tám đời nhà An Tinh xong thì cũng cảm thấy thoải mái, nhưng người trợ lý bên cạnh không hợp lúc lại chen vào một câu: An Tinh là số cô đơn, tổ tông gì đó đã sớm không còn rồi.
Quỷ Vương đang không vui, kẻ đen đủi chỉ có thể là đám quỷ già kia thôi.
Tổ tiên nhà họ Sở biết được chuyện, vì đám con cháu bất hiếu mà liên lụy đến bọn họ, một đám đang xếp hàng đầu thai thì giận dữ coi như tìm được chỗ xả giận.
Đêm đó, tại một ngôi làng nhỏ hẻo lánh ở U Bắc, trong nhà Đất Sở bỗng phát ra từng tiếng kêu la...
Lời của lão tộc thúc rất có uy, Đất Sở vừa quay người đã về phòng.
An Tinh cảm thấy thú vị, cô vợ bé này cũng đắc ý được mười ba chiêu, ngay cả quyền tài chính cũng không có, đúng là Đất Sở cũng giỏi, vừa mưu trí lại kín đáo.
Nàng dùng vai huých huých Sở Du đang ngồi trên xe lăn.
"Cho dù có tiền cũng vô dụng thôi, ngươi nghỉ ngơi ở đâu? Ta vừa rồi nhìn, khu nhà ở của thanh niên trí thức điều kiện cũng bình thường thôi, nếu ngươi tìm được chỗ ở tốt hơn, cũng đừng quên ơn ta nhé!"
"Ân nhân?" Ánh mắt Sở Du sâu thẳm, nhìn chằm chằm vào An Tinh.
"Sao thế, ngươi định trở mặt không nhận người hả? Khó mà tin được đấy, dù sao hôm nay ta là người đã thay ngươi đứng ra, ta chính là ân nhân của ngươi."
Đáy mắt Sở Du lộ ý cười: "Không phải đã nói sẽ ôm nhau một cái sao?"
An Tinh nghiến răng, lão hồ ly này quả là không chịu thiệt chút nào, không báo ân thì thôi, dù sao ôm một cái thì nàng cũng là người chiếm tiện nghi.
Đất Sở lằng nhà lằng nhằng mang tiền đến, An Tinh nhanh tay đón lấy.
"Ta phải thay Sở Du kiểm tra trước, nhỡ đâu ngươi gian lận thì sao, dù sao ta đã nói rồi đấy, các ngươi mà dám bắt nạt Sở Du, ta sẽ đi tố cáo thằng con ngốc nhà ngươi.
Ta thấy hai người các ngươi cũng không thích thằng con ngốc đó lắm nhỉ, mồm miệng cứ chảy nước dãi ra đấy, cũng không thèm để ý gì cả."
Lâm Uyển bị Đất Sở liếc một cái mà sợ run người, vội vàng dẫn con vào nhà để xử lý vết thương ở miệng, sợ lại chọc Đất Sở mất hứng.
An Tinh trước kia chuyên đi học cách kiểm tra tiền từ một nhân viên ngân hàng, tư thế kiểm tiền thật sự quá chuyên nghiệp, làm cho mọi người trợn tròn mắt.
Một phút sau, mọi người còn chưa nhìn rõ động tác của An Tinh đâu, thì nàng đã chìa tay ra trước mặt Đất Sở: "Đưa đây! Còn thiếu 123 tệ 4 hào 8 xu, đừng tưởng tiền lẻ nhiều là bà đây đếm sai."
Đất Sở móc tiền từ trong túi ra 123 tệ, vừa định đưa, An Tinh đã cầm luôn và tiện tay cầm thêm 1 tệ nữa.
"Thật keo kiệt, tính là bốn bỏ năm lên cho ngươi biết thế nào là được lợi."
Ném tiền thẳng vào ngực Sở Du: "Cầm cho chắc, đừng để ai trộm mất, ta về phòng ngủ trưa đây, ngày mai nhớ tìm ta để được ôm đấy."
Trên đường về, An Tinh toàn khen mình.
"Mình thật là thông minh khi bảo hắn ngày mai lại đến, vừa có thể gặp thêm một lần, lại có thể tiện thể dò hỏi địa chỉ ở của hắn."
【 Vừa rồi chủ nhân đã giúp đại ca thành công trừng trị bọn cặn bã, thưởng cho một phiếu quản lý vóc dáng.】 "Khoan đã, hệ thống đại nhân, sao tôi thấy từ lần trước bị lỗi xong, phần thưởng này đều khác thế nhỉ, chẳng lẽ tôi sau này sẽ chuyên trị bọn cặn bã, mà mỹ nhân kế chỉ là phụ thôi hả?"
Hệ thống nào dám nói là lần trước lỗi vẫn chưa sửa được, chỉ đành cố gắng lừa chủ nhân.
【Phần thưởng hệ thống đều được sắp xếp dựa theo nhu cầu của chủ nhân, xin chủ nhân đừng nghi ngờ hệ thống, hãy nỗ lực không ngừng!】
An Tinh tuy có chút nghi ngờ nhưng vẫn bị hệ thống lừa, vì ai mà chẳng mong muốn có vóc dáng ma quỷ, khuôn mặt thiên thần chứ?
Sở Hà thu tiền cẩn thận, liếc nhìn Sở Thiên.
"À, đêm nay cứ ở tạm nhà ta đã, ngày mai ta sẽ bảo anh trai ngươi đi giúp sửa lại căn nhà đầu thôn cho, trời cũng không còn sớm nữa, mau về dọn dẹp đồ đạc đi, sáng sớm mai còn làm lễ cúng tổ tiên để phân gia đấy!"
Sở Thiên không để Đất Sở có cơ hội hối hận, đẩy Sở Du đi một mạch về nhà, còn không quên phân phó người giữ sổ sách đánh xe ngựa đưa về.
Người giữ sổ sách vẫn còn chưa hoàn hồn từ những chấn động mà An Tinh mang lại.
Ông ta năm nay hơn bốn mươi tuổi, làm kế toán cả đời, bố của ông năm đó cũng làm lính quản tiền, nhưng phương pháp kiểm tra tiền của ông còn chậm hơn nhiều, không biết cô bé kia có chịu dạy ông ta không.
An Tinh quay về khu thanh niên trí thức, Văn Thụy, Văn Diệp và Cảnh Thần đã làm xong cơm rồi.
"Không ngờ bọn ba người trông không đáng tin cậy lại có thể nấu cơm ngon lành cành đào thế." An Tinh và Mạc Hạo vừa ăn vừa buôn chuyện.
"Không còn cách nào khác, Cảnh Thần biết nấu ăn, hai anh em kia làm gì được chứ, mà cơm nước toàn trông vào người ta cả, khổ thân cái bụng tôi!"
An Tinh nhìn bọn họ, thôi rồi lượm ơi!
"Thôi được, mỗi người đưa ra 1 tệ rưỡi, ta ra đồ cùng với người, tối nay cơm tối ta bao, thế nào?" Ba người đồng thanh đồng ý.
Văn Thụy vừa thấy Lăng Hàn vừa từ chối lời mời của cô lại đi ăn cơm cùng An Tinh, tính khí tiểu thư lại nổi lên.
"Thôi đi, có người ghê ta, đã xấu lại còn thích làm trò, cả ngày chỉ biết có tiền tiền tiền, không biết đồ ăn cô làm có dùng được không đấy, đừng có mà cho mọi người ăn trúng độc."
An Tinh khoanh hai tay, bẻ các đốt ngón tay răng rắc.
"Văn Thụy, tôi thấy cô mà đẹp thêm chút nữa thì cũng không đến nỗi xấu, cô nghĩ sao?"
Câu trả lời chẳng đâu vào đâu, nhưng Văn Thụy lại cảm thấy so với đồ ăn mà An Tinh nấu, dung mạo xấu xí của mình còn khó chấp nhận hơn, cô nàng mỏng manh dễ vỡ không chịu được cú sốc, lại oà khóc.
Thật chán!
An Tinh vào phòng lấy đồ dùng nấu nướng ra, mang một mạch ra bếp.
Ba người ngoan ngoãn ngồi trên bậc cửa bếp, ai nấy đều cầm một tệ rưỡi trên tay.
Chỉ một lát sau, mùi thơm thức ăn đã bay ra từ nhà bếp, trong sân, Văn Thụy đang khóc nức nở, bây giờ càng khóc to hơn!
Cơm niêu thơm nức mỗi người một chén, không nhiều không ít.
An Tinh bưng chén của mình, nhận tiền mà mọi người đưa, rồi đi thẳng vào phòng, còn không quên bảo ba đứa trẻ nhà bếp kia phải lau sạch nồi.
Lại thêm một ngày hạnh phúc!
Ăn cơm xong, An Tinh lại trốn vào trong màn của mình để trò chuyện với hệ thống.
"Hệ thống đại nhân, cô và Quỷ Vương thương lượng xong chưa, bảo báo mộng mà sao không thấy động tĩnh gì hết vậy? Ta còn trông cậy vào việc cô giúp ta được đại ca ôm đấy!"
【Chủ nhân đúng là không có chí tiến thủ gì cả, ngươi đã nói là đại ca thì tại sao không ôm lấy đùi vàng luôn đi.
Ôm một chút có ích gì đâu, lúc quan trọng cô phải định vị rõ ràng mình chứ, tôi thấy nếu có cơ hội trở thành phu nhân của đại ca gì đó thì cũng không phải là không thể nghĩ đến đấy.】
An Tinh: Đúng là hệ thống dám nghĩ dám làm mà!
"Chỉ cần hệ thống đại nhân giúp đỡ tốt, thì cho dù tôi là đồ bỏ đi cũng biến phế thành bảo ngay!"
Sau khi hệ thống bị nịnh nọt đến suýt nổi da gà, chỉ có thể cố gắng nói chuyện với người sáng tạo của nó, Quỷ Vương đang xem lũ quỷ thần tượng mới nhảy múa thì bị đại ca gọi đi.
Biết được là muốn bọn quỷ già nhiều năm đi báo mộng cho con cháu, Quỷ Vương cả người đều cứng đờ.
Trong lòng thầm mắng tổ tông mười tám đời nhà An Tinh xong thì cũng cảm thấy thoải mái, nhưng người trợ lý bên cạnh không hợp lúc lại chen vào một câu: An Tinh là số cô đơn, tổ tông gì đó đã sớm không còn rồi.
Quỷ Vương đang không vui, kẻ đen đủi chỉ có thể là đám quỷ già kia thôi.
Tổ tiên nhà họ Sở biết được chuyện, vì đám con cháu bất hiếu mà liên lụy đến bọn họ, một đám đang xếp hàng đầu thai thì giận dữ coi như tìm được chỗ xả giận.
Đêm đó, tại một ngôi làng nhỏ hẻo lánh ở U Bắc, trong nhà Đất Sở bỗng phát ra từng tiếng kêu la...
Bạn cần đăng nhập để bình luận