Sở Thủ Trưởng, An Thanh Niên Trí Thức Nàng Có Chút Điên

Sở Thủ Trưởng, An Thanh Niên Trí Thức Nàng Có Chút Điên - Chương 73: Muốn cái gì đều cho ngươi (length: 7887)

Đôi mắt Tang Vãn tràn ngập sợ hãi, lần trước hậu quả quá thảm khốc, cả đời này nàng không thể nào quên được, lớn từng này rồi mà chưa từng mất mặt đến vậy.
"Ngươi... Ta không tin còn có thể trùng hợp như vậy!"
An Tinh cười tươi như hoa: "Thật sao? Vậy hôm nay ta sẽ nguyền rủa ngươi... nguyền rủa ngươi đi vệ sinh rớt xuống hố phân, nguyền rủa cha ngươi sảy chân ngã gãy răng cửa đi!"
Hôm nay đã lỡ dùng cái miệng quạ đen này rồi, An Tinh muốn về phòng mình nghỉ ngơi cho khỏe đây!
"Lala la la, lala la la, ta là quạ đen nhỏ vui vẻ, ngươi càng xui xẻo, càng khổ sở, hôm nay cái miệng quạ đen đáng sợ quá, này, thật đáng sợ!"
An Tinh vừa hát vừa rời đi, chẳng thèm để ý Tang Vãn nghiến răng nghiến lợi phía sau lưng.
"Hừ! Ta không tin cái tà này, hôm nay ta không đi nhà vệ sinh công cộng, ta xem có còn bị rớt xuống hố phân nữa không, cô ta tưởng mình là ai chứ!"
Tang Vãn để tránh bị mất mặt lần nữa, đến điểm tâm cũng không đi lấy, xoay người lại, nàng quyết định ở trong phòng ngủ cả ngày.
Đáng thương Tang quân y không được con gái nhắc nhở, vẫn còn ở trong phòng quân y thao thao bất tuyệt, kết quả lơ đãng liền bị ngã dúi dụi, tức khắc mất luôn hai chiếc răng cửa.
May mà mọi người đều ở trong phòng quân y, không thì cứ chảy máu thế kia chắc hắn không trụ nổi mất.
Tuy rằng kịp thời xử lý vết thương, nhưng mất răng cửa rồi thì nói chuyện cứ bị hở, Tang quân y tuổi lớn như vậy rồi, lại còn bị đám thanh niên cười nhạo, nghĩ thôi đã thấy tức, tối đó khóe miệng nổi cả bọt.
Còn Tang Vãn thì nghĩ rằng không đi nhà vệ sinh thì sẽ không gặp chuyện, cứ nằm lì trên giường không chịu ra.
Đến khi nghe nói răng cửa của ba mình thật sự bị gãy mất, nàng không còn ngồi yên được nữa, vội vàng xỏ giày chạy đi xem tình hình của ba, sợ ông lớn tuổi rồi lại xảy ra chuyện gì.
Trên đường đi, không biết từ đâu ra một con mèo hoang xông tới.
Tang Vãn hoảng sợ, không nhịn được lùi về phía sau mấy bước, ngã vào thùng phân vừa được các chiến sĩ dựng lên. Tang Vãn bị ngã khá mạnh, lúc ngã xuống bắn tung tóe lên không ít, may mà các chiến sĩ tránh nhanh, không thì cũng bị vạ lây.
Khi nghe được tin này, An Tinh đang ngồi trong văn phòng của Sở Du.
"Ha ha... ha ha... Con ngốc đó còn tưởng không đi nhà vệ sinh là không sao, ai dè còn tệ hơn cả rớt xuống hố phân nữa, ghê tởm quá đi! Còn cả ba cô ta nữa... ha ha... Ôi, cười đau cả bụng."
Mạch Thất cũng cười không hề kém cạnh An Tinh, cả hai cười ngả nghiêng ngả ngửa.
Sở Du thì chăm chú nhìn An Tinh, nếu một lần thì có thể tin là do may mắn, nhưng hai lần, ba lần thì không thể chỉ là trùng hợp nữa.
"An Tinh, chuyện này là do ngươi làm đúng không?"
Nghe Sở Du hỏi, An Tinh tức giận đáp: "Là ta thì sao, chẳng lẽ ngươi còn muốn vì tiểu sư muội của ngươi báo thù sao?"
Nghe được câu trả lời khẳng định, đôi mắt Sở Du sáng rực lên.
"Thật sự? Tốt quá rồi, ta đang lo không đủ chắc chắn để hắn không chạy thoát, nếu ngươi thật sự có khả năng này, thì coi như giúp ta một đại ân rồi.
An Tinh, ngươi có bằng lòng giúp ta một lần không?
Chỉ cần việc này thành công, cha con nhà Tang quân y có thể bị đưa đi, ngươi có thể yêu cầu một điều gì đó, chỉ cần ngươi muốn ta đều có thể đáp ứng ngươi."
"Ta muốn gì cũng có thể thỏa mãn à? Vậy ngươi cứ nói xem sao." An Tinh cũng đã nghĩ xong muốn gì rồi mới chịu mở miệng đồng ý.
Sở Du lấy từ trong ngăn kéo ra một tấm ảnh đen trắng: "Thấy không, chính là người này, hắn tên là Bánh Bao Đường, ngươi không cần theo bọn ta xông lên phía trước mạo hiểm, chỉ cần đứng ở đầu ngõ chờ.
Một khi thấy hắn bỏ chạy thì nghĩ cách giữ chân hắn lại, bất luận dùng cách nào cũng được."
Nghe thì thấy cảm giác tham gia không lớn lắm, An Tinh cũng yên tâm về vấn đề an toàn của mình: "Được, nhưng ngươi phải để lại một người bên cạnh bảo vệ ta, như cái tên lính canh cửa lần trước đó, ta thấy hắn rất lanh lợi."
Sở Du nhất thời không nhớ ra, vẫn là Mạch Thất nhắc nhở: "Là Thái Tân, thằng nhóc đó số cũng tốt đấy."
Nghĩ tới bộ dạng của Thái Tân, Sở Du gật đầu đồng ý, không phải hắn keo kiệt, mà là lần trước Mạch Thất về báo cáo tình hình đã làm hắn quá sốc.
Không ngờ An Tinh lại thực sự coi trọng ngoại hình đến vậy, không loại trừ hắn ra à!
Nếu muốn để một người đẹp trai bên cạnh An Tinh thì hắn thật không an tâm, nhưng Thái Tân thì được, không phải là nói hắn quá xấu, mà là xem xét tổng thể, thằng nhóc đó không phải là mẫu người An Tinh thích.
"Được!"
Hai người hợp tác cứ như vậy mà thuận lợi đạt thành.
Sở Du cũng không muốn kéo dài thêm nữa, chuyện này xong xuôi, hai cha con nhà Tang có lẽ sẽ bị đưa về Đông Lăng, để nhanh chóng có được giấy đăng ký kết hôn, hắn không thể không nhờ đến An Tinh giúp đỡ.
Hành động được định vào ba ngày sau, trong thời gian này, ngày nào Tang Vãn cũng sẽ làm ra chuyện cười.
Ví dụ như bị chó đuổi cắn, ngã từ trên cầu thang xuống, không cẩn thận bị người ta giẫm tụt váy...
Người tinh ý đều nhìn ra đây là do An Tinh làm, nhưng ai cũng không lôi chuyện này ra mặt để nói, loại chuyện thần thần quỷ quỷ thế này lấy đâu ra chứng cứ.
Trong đó tích cực lan truyền nhất chính là Thái Tân.
Thằng nhóc này từ khi biết nhờ An Tinh mà mình có thể tham gia vào một nhiệm vụ quan trọng, khỏi phải nói là vui sướng cỡ nào, dù sao sau khi chấp hành nhiệm vụ xong mà thành công, thì hắn không cần phải mãi ở cái vị trí lót đường này nữa.
Chuyện này vốn có thể đem ra ngoài tuyên truyền một chút, củng cố địa vị "Số Đỏ" của mình.
Khổ nỗi nhiệm vụ là cơ mật, hiện giờ hắn chỉ có thể ăn nói dè dặt.
Còn phía Bánh Bao Đường thì nhận được tin tức rằng Sở Du mỗi ngày toàn lo việc vặt, dẫn theo cô vợ bé trong quân đội đi khắp nơi dạo chơi, sợ vợ đến mức đem cả tình nhân đến doanh trại.
"Xem ra cũng chỉ là kẻ bất tài, không có gì đáng sợ. Nói với Hoàng ca, tháng này cứ theo lệ mà giao dịch."
Trong đêm tối, gương mặt Bánh Bao Đường lộ vẻ càng thêm đáng khinh.
Cuối cùng cũng đợi được đến ngày hành động, An Tinh và Thái Tân được bố trí ở trong một chiếc xe hơi tư nhân, Mạch Thất đưa cả hai đến vị trí xác định rồi rời đi.
Thái Tân vất vả lắm mới được gặp An Tinh, một lòng muốn hỏi xem An Tinh rốt cuộc đã làm cách nào để cái miệng phát ra linh nghiệm.
"Muốn biết à? Không nói cho ngươi, đây là bí mật vũ khí của ta."
Thái Tân cũng chỉ thử hỏi xem thôi, loại chuyện này người ta mà thật nói cho hắn biết mới kỳ lạ.
Trong một con hẻm nhỏ, hai nhóm người đang giao dịch, một bên thì chất đầy dược phẩm, vũ khí, gái trẻ, một bên thì toàn rương bạc trắng và thỏi vàng.
Chứng cứ xác thực không còn gì để bàn, Sở Du sai người bao vây cả viện kín như bưng, còn mình thì dẫn người xông vào.
Lúc tiếng súng vang lên, An Tinh liền ôm đầu ngồi xổm xuống.
"Nhanh thế đã nổ súng rồi à? Xem ra đám bắt cóc này toàn là hạng hung hăng, hai ta cẩn thận trốn cho kỹ vào, tuyệt đối đừng để bị thương oan nhé."
Thái Tân đã sớm đứng chắn trước mặt An Tinh.
"Phu nhân cứ yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ người an toàn bằng cả tính mạng!"
Không ngờ bình thường nhìn không đáng tin như vậy, nhưng lúc then chốt lại che chở An Tinh một cách ghê gớm, đây chính là phong thái của quân nhân à!
Người của Sở Du đông thế mạnh, ai cũng là tinh anh mà hắn dẫn dắt, chỉ vài phút đã đánh gục một mảng lớn.
Bánh Bao Đường thấy tình hình không ổn, thừa cơ loạn lạc trốn theo lối đi bí mật...
Bạn cần đăng nhập để bình luận