Sở Thủ Trưởng, An Thanh Niên Trí Thức Nàng Có Chút Điên
Sở Thủ Trưởng, An Thanh Niên Trí Thức Nàng Có Chút Điên - Chương 84: Trộm cái tịch mịch (length: 7652)
An Tinh ngồi vào xe, việc đầu tiên là mở sổ tiết kiệm. Lần trước Sở Du đưa cô tiền bản quyền, vẫn còn chưa dùng hết. Chủ yếu là An Tinh thường mua sắm trước và tích trữ, nên về cơ bản cũng không cần tiêu thêm tiền.
"Qua lại như thế này, làm sao có thể không còn tiền được!"
"Oa! Ngươi lại có mười vạn tệ? Ngươi đi cướp ngân hàng hả?"
Sở Du đóng cửa xe, tay run lên: "Bà xã, ta là quân nhân, đương nhiên phải là một công dân tuân thủ luật pháp. Cướp ngân hàng là tử tội, ta thèm củ lạc cũng không làm đâu!"
Lúc này, An Tinh vẫn còn đang chìm đắm trong hai từ "bà xã" và "ta" vừa rồi.
"Kim chủ ba ba không hổ là kim chủ ba ba, đúng là có thực lực. Tuy rằng so với ta thì kém một chút, nhưng đã rất lợi hại rồi!"
Mặt Sở Du thoáng đỏ lên. Vợ gọi hắn là ba ba là có ý gì? Tuy rằng hắn hơn vợ mười tuổi, nhưng không đến mức...
"Đừng có nói bậy!"
Nghe giọng Sở Du như đang trách cứ, An Tinh mới biết mình vừa lỡ miệng nói ra suy nghĩ trong lòng.
"Được, được, được, sau này ta không nói nữa. Bất quá, ngươi cũng được đó, biết đưa tiền cho vợ, sau này nhất định phát đạt."
Vì số tiền quá lớn, khi cất vào túi, An Tinh tiện tay chuyển luôn vào ba lô hệ thống của mình.
Chậc, đây là sổ tiết kiệm mười vạn tệ đấy, cô chơi nhiều trò như vậy cũng chỉ được số tiền này. Đương nhiên, đó là chưa tính những vàng bạc châu báu, gỗ nam mộc, tranh chữ, dược liệu quý hiếm của cô.
"Ngươi nghĩ ta làm sao mà trẻ tuổi đã lên đến chức chỉ huy? Không phải lần nào cũng liều mạng xông lên phía trước nhất sao.
Bất kể là nhiệm vụ khó khăn nào, ta đều nhận hết. Chỉ cần lập được công lớn là ta đi. Vài lần sư thúc còn phải kéo ta từ Diêm Vương điện về đó.
Đây là tiền thưởng tích lũy năm nay của ta; trước kia đưa cho ngươi là tiền lương."
An Tinh nghĩ: Ngươi nghĩ tại sao ngươi lại lên được chức chỉ huy?
Chẳng phải vì tác giả thích ngươi sao. Muốn cho ngươi làm thì ngươi được làm. Nếu ngươi không phải nam chính, thì với cái tuổi này, đừng nói chỉ huy, ngay cả chức trưởng đoàn cũng khó mà với tới.
Nhưng lời này cô sẽ không nói ra, dù sao đây cũng là cái đùi vàng của mình, cứ phải càng to càng tốt.
Mạch Thất và Thái Tân vừa chia tay nhau xong, quay lại đã thấy chỉ huy bỏ hai người bọn họ lái xe đi mất.
"Thật đúng là có gái quên bạn, vô nhân tính, trong mắt chỉ huy căn bản không có hai bọn ta!" Thái Tân bĩu môi oán trách.
Mạch Thất vỗ vai anh ta: "Người trẻ tuổi, cậu còn nhỏ, chưa hiểu được tâm trạng của chỉ huy bây giờ đâu. Sau này cậu có người mình thích rồi sẽ hiểu."
Thái Tân ngẩng cằm: "Tôi có rồi mà, tôi thích kiểu người như phu nhân chỉ huy đó!"
Nhìn chiếc xe đã đi xa, Mạch Thất thầm thấy may mắn, nếu tên nhóc này mà nói sớm hơn chút nữa thì có lẽ hôm nay nó phải chết một lần để tạ tội.
Dù sao tính cách phúc hắc và hay ghen của chỉ huy, anh ta đã khắc cốt ghi tâm rồi.
Sở Du chạy xe rất nhanh, hai người đến phòng quản lý đường phố lúc người ta còn chưa tan làm. Trong đại sảnh có không ít người đang làm việc, An Tinh bị va vào một cái, may mà Sở Du kịp thời kéo cô vào trong ngực.
Nhưng bọn họ không hề biết rằng, người kia không phải người thường.
Nhìn tờ giấy trắng trong tay, tên trộm há hốc mồm: "Ngươi chắc chắn cái báo cáo kia ở trong túi cô ta? Sao người của ta toàn giấy trắng vậy?"
Người đàn ông mặc đồ đen cũng ngơ ngác, hắn rõ ràng đã tận mắt thấy An Tinh bỏ đồ vào túi, sao lại biến thành giấy trắng được?
Chẳng lẽ cô ta đã sớm biết có người sẽ trộm đồ?
Hắn vội vàng đi ra ngoài, báo cáo tình hình cho người trên xe.
"Thưa tiểu thư, chúng ta thất bại, rõ ràng là sẽ không phạm sai lầm, nhưng người phụ nữ kia quá mức xảo quyệt, cô ta đã sớm đổi đồ thành giấy trắng rồi, chúng ta..."
Tang Vãn trong xe muốn tức điên lên. Sao An Tinh lại lắm mưu nhiều kế thế chứ!
Tài xế là trợ lý của Sở Lăng Tiêu ở phía trước nói: "Tiểu thư, lão gia đã nói, đây là cơ hội cuối cùng của cô, nếu thành công thì không có gì để nói, còn nếu thất bại thì cô ngoan ngoãn mà đi lấy chồng đi."
Tang Vãn rất muốn đánh người, nhưng đây không phải là người của nhà cô, không thể động tay động chân được, chỉ đành phải nhẫn nhịn.
Khi An Tinh lấy đồ trong túi ra, cô cũng sững người. Trong thoáng chốc, cô nhớ lại người vừa va vào mình, xem ra là có người không muốn để cho cô và Sở Du kết hôn đây mà!
"Thôi đi, thần trộm thì đã sao, bà đây có hack, trộm cũng chỉ như không."
Sở Du nghe rõ mồn một, tò mò nhìn sang. Nhưng An Tinh chỉ cười mà không nói gì.
Khi tờ giấy đăng ký kết hôn mỏng manh đặt trước mặt, An Tinh vẫn rất vui vẻ. Cả hai đời nay, đây là lần đầu tiên cô tìm cho mình một chốn nương thân. Cảm giác này thật đặc biệt.
"Sở tiên sinh, giấy đăng ký kết hôn cứ để chỗ tôi đi. Dù sao có nhiều người muốn trộm đồ lắm."
Sở Du nhìn chằm chằm một hồi, mới buông tay khỏi tờ giấy.
"Sở tiên sinh, quãng đời còn lại xin chỉ giáo nhiều hơn!"
Sở Du không nói hai lời, thừa lúc người khác không chú ý, hôn trộm vào má An Tinh: "Sở phu nhân, xin chỉ giáo nhiều hơn!"
Lúc hai người nắm tay ra ngoài, An Tinh còn nhìn về phía góc khuất. Cô nhìn hai bàn tay mình một cách khó tin, tên trộm kia chắc là đang nghi ngờ kỹ năng chuyên môn của mình rồi.
An Tinh bước đến, rút giấy trong tay hắn.
"Giấy cũng đắt lắm, tôi thấy cứ cầm về cho chắc. Anh thấy thế nào?"
Tên trộm không hề sợ hãi mà còn cười tươi hỏi: "Vị... Phu nhân, cô làm như thế nào vậy? Với kỹ năng này của cô, làm nghề của chúng tôi thật phí!"
An Tinh nghĩ nghĩ rồi hỏi: "Anh muốn đích thân thử qua tốc độ tay của tôi không?"
Tên trộm đối diện gật đầu lia lịa. Làm nghề này, mắt đều rất tốt. Hắn cho rằng chỉ cần xem một lần là nhất định sẽ học được.
Kết quả là không đợi được An Tinh biểu diễn, lại đợi một trận... Bàn tay!
Sở Du đứng bên cạnh thấy hết. Anh không quên vỗ tay cho vợ: "Không hổ là vợ ta, tay nhanh thật đấy. Còn nhanh hơn rất nhiều người chuyên nghiệp nữa."
Tên trộm khóc không ra nước mắt: Đâu ai lại đi ức hiếp người như hai người này chứ.
An Tinh cũng không có đánh nhiều nhát, chủ yếu là sức cô lớn, đánh nhiều sợ làm hỏng dung nhan của người ta. Nhỡ phải đền tiền thì làm sao đây?
Người xung quanh đều chỉ trỏ vào hành động của hai người. Giữa thanh thiên bạch nhật đánh người quả thật là có hơi quá. Nhưng An Tinh một chút cũng không thấy thế, còn lớn tiếng nói: "Chính hắn muốn tôi biểu diễn."
Cơ hội để lên tiếng chỉ trích đều bị người khác chặn kín.
Khi trở lại xe, Sở Du tò mò hỏi: "Vợ à, vừa rồi người đó là trộm đồ của em sao?"
"Hừ! Ta có gì để trộm chứ? Còn không phải tại anh sao, người kia là bị người khác sai khiến, đến trộm bản báo cáo duyệt của anh đấy. Không biết có phải là anh đi trêu hoa ghẹo nguyệt ở đâu không?"
Sở Du cảm thấy dù An Tinh đang giận dữ trợn mắt trông cũng thật đáng yêu.
"Đúng đúng đúng, đều là lỗi của anh, bây giờ chúng ta đi cục công an làm cái hộ tịch thân phận kia đi!"
An Tinh trợn tròn mắt: "Anh... Anh còn không thèm hỏi rõ ngọn ngành đã muốn giúp tôi xử lý rồi? Anh không sợ tôi định làm chuyện gì xấu sao?"
Sở Du nghiêm mặt nói: "Em là vợ ta, em phải thích ứng với thân phận này, từ nay về sau chúng ta cùng nhau gánh vinh nhục."
"Qua lại như thế này, làm sao có thể không còn tiền được!"
"Oa! Ngươi lại có mười vạn tệ? Ngươi đi cướp ngân hàng hả?"
Sở Du đóng cửa xe, tay run lên: "Bà xã, ta là quân nhân, đương nhiên phải là một công dân tuân thủ luật pháp. Cướp ngân hàng là tử tội, ta thèm củ lạc cũng không làm đâu!"
Lúc này, An Tinh vẫn còn đang chìm đắm trong hai từ "bà xã" và "ta" vừa rồi.
"Kim chủ ba ba không hổ là kim chủ ba ba, đúng là có thực lực. Tuy rằng so với ta thì kém một chút, nhưng đã rất lợi hại rồi!"
Mặt Sở Du thoáng đỏ lên. Vợ gọi hắn là ba ba là có ý gì? Tuy rằng hắn hơn vợ mười tuổi, nhưng không đến mức...
"Đừng có nói bậy!"
Nghe giọng Sở Du như đang trách cứ, An Tinh mới biết mình vừa lỡ miệng nói ra suy nghĩ trong lòng.
"Được, được, được, sau này ta không nói nữa. Bất quá, ngươi cũng được đó, biết đưa tiền cho vợ, sau này nhất định phát đạt."
Vì số tiền quá lớn, khi cất vào túi, An Tinh tiện tay chuyển luôn vào ba lô hệ thống của mình.
Chậc, đây là sổ tiết kiệm mười vạn tệ đấy, cô chơi nhiều trò như vậy cũng chỉ được số tiền này. Đương nhiên, đó là chưa tính những vàng bạc châu báu, gỗ nam mộc, tranh chữ, dược liệu quý hiếm của cô.
"Ngươi nghĩ ta làm sao mà trẻ tuổi đã lên đến chức chỉ huy? Không phải lần nào cũng liều mạng xông lên phía trước nhất sao.
Bất kể là nhiệm vụ khó khăn nào, ta đều nhận hết. Chỉ cần lập được công lớn là ta đi. Vài lần sư thúc còn phải kéo ta từ Diêm Vương điện về đó.
Đây là tiền thưởng tích lũy năm nay của ta; trước kia đưa cho ngươi là tiền lương."
An Tinh nghĩ: Ngươi nghĩ tại sao ngươi lại lên được chức chỉ huy?
Chẳng phải vì tác giả thích ngươi sao. Muốn cho ngươi làm thì ngươi được làm. Nếu ngươi không phải nam chính, thì với cái tuổi này, đừng nói chỉ huy, ngay cả chức trưởng đoàn cũng khó mà với tới.
Nhưng lời này cô sẽ không nói ra, dù sao đây cũng là cái đùi vàng của mình, cứ phải càng to càng tốt.
Mạch Thất và Thái Tân vừa chia tay nhau xong, quay lại đã thấy chỉ huy bỏ hai người bọn họ lái xe đi mất.
"Thật đúng là có gái quên bạn, vô nhân tính, trong mắt chỉ huy căn bản không có hai bọn ta!" Thái Tân bĩu môi oán trách.
Mạch Thất vỗ vai anh ta: "Người trẻ tuổi, cậu còn nhỏ, chưa hiểu được tâm trạng của chỉ huy bây giờ đâu. Sau này cậu có người mình thích rồi sẽ hiểu."
Thái Tân ngẩng cằm: "Tôi có rồi mà, tôi thích kiểu người như phu nhân chỉ huy đó!"
Nhìn chiếc xe đã đi xa, Mạch Thất thầm thấy may mắn, nếu tên nhóc này mà nói sớm hơn chút nữa thì có lẽ hôm nay nó phải chết một lần để tạ tội.
Dù sao tính cách phúc hắc và hay ghen của chỉ huy, anh ta đã khắc cốt ghi tâm rồi.
Sở Du chạy xe rất nhanh, hai người đến phòng quản lý đường phố lúc người ta còn chưa tan làm. Trong đại sảnh có không ít người đang làm việc, An Tinh bị va vào một cái, may mà Sở Du kịp thời kéo cô vào trong ngực.
Nhưng bọn họ không hề biết rằng, người kia không phải người thường.
Nhìn tờ giấy trắng trong tay, tên trộm há hốc mồm: "Ngươi chắc chắn cái báo cáo kia ở trong túi cô ta? Sao người của ta toàn giấy trắng vậy?"
Người đàn ông mặc đồ đen cũng ngơ ngác, hắn rõ ràng đã tận mắt thấy An Tinh bỏ đồ vào túi, sao lại biến thành giấy trắng được?
Chẳng lẽ cô ta đã sớm biết có người sẽ trộm đồ?
Hắn vội vàng đi ra ngoài, báo cáo tình hình cho người trên xe.
"Thưa tiểu thư, chúng ta thất bại, rõ ràng là sẽ không phạm sai lầm, nhưng người phụ nữ kia quá mức xảo quyệt, cô ta đã sớm đổi đồ thành giấy trắng rồi, chúng ta..."
Tang Vãn trong xe muốn tức điên lên. Sao An Tinh lại lắm mưu nhiều kế thế chứ!
Tài xế là trợ lý của Sở Lăng Tiêu ở phía trước nói: "Tiểu thư, lão gia đã nói, đây là cơ hội cuối cùng của cô, nếu thành công thì không có gì để nói, còn nếu thất bại thì cô ngoan ngoãn mà đi lấy chồng đi."
Tang Vãn rất muốn đánh người, nhưng đây không phải là người của nhà cô, không thể động tay động chân được, chỉ đành phải nhẫn nhịn.
Khi An Tinh lấy đồ trong túi ra, cô cũng sững người. Trong thoáng chốc, cô nhớ lại người vừa va vào mình, xem ra là có người không muốn để cho cô và Sở Du kết hôn đây mà!
"Thôi đi, thần trộm thì đã sao, bà đây có hack, trộm cũng chỉ như không."
Sở Du nghe rõ mồn một, tò mò nhìn sang. Nhưng An Tinh chỉ cười mà không nói gì.
Khi tờ giấy đăng ký kết hôn mỏng manh đặt trước mặt, An Tinh vẫn rất vui vẻ. Cả hai đời nay, đây là lần đầu tiên cô tìm cho mình một chốn nương thân. Cảm giác này thật đặc biệt.
"Sở tiên sinh, giấy đăng ký kết hôn cứ để chỗ tôi đi. Dù sao có nhiều người muốn trộm đồ lắm."
Sở Du nhìn chằm chằm một hồi, mới buông tay khỏi tờ giấy.
"Sở tiên sinh, quãng đời còn lại xin chỉ giáo nhiều hơn!"
Sở Du không nói hai lời, thừa lúc người khác không chú ý, hôn trộm vào má An Tinh: "Sở phu nhân, xin chỉ giáo nhiều hơn!"
Lúc hai người nắm tay ra ngoài, An Tinh còn nhìn về phía góc khuất. Cô nhìn hai bàn tay mình một cách khó tin, tên trộm kia chắc là đang nghi ngờ kỹ năng chuyên môn của mình rồi.
An Tinh bước đến, rút giấy trong tay hắn.
"Giấy cũng đắt lắm, tôi thấy cứ cầm về cho chắc. Anh thấy thế nào?"
Tên trộm không hề sợ hãi mà còn cười tươi hỏi: "Vị... Phu nhân, cô làm như thế nào vậy? Với kỹ năng này của cô, làm nghề của chúng tôi thật phí!"
An Tinh nghĩ nghĩ rồi hỏi: "Anh muốn đích thân thử qua tốc độ tay của tôi không?"
Tên trộm đối diện gật đầu lia lịa. Làm nghề này, mắt đều rất tốt. Hắn cho rằng chỉ cần xem một lần là nhất định sẽ học được.
Kết quả là không đợi được An Tinh biểu diễn, lại đợi một trận... Bàn tay!
Sở Du đứng bên cạnh thấy hết. Anh không quên vỗ tay cho vợ: "Không hổ là vợ ta, tay nhanh thật đấy. Còn nhanh hơn rất nhiều người chuyên nghiệp nữa."
Tên trộm khóc không ra nước mắt: Đâu ai lại đi ức hiếp người như hai người này chứ.
An Tinh cũng không có đánh nhiều nhát, chủ yếu là sức cô lớn, đánh nhiều sợ làm hỏng dung nhan của người ta. Nhỡ phải đền tiền thì làm sao đây?
Người xung quanh đều chỉ trỏ vào hành động của hai người. Giữa thanh thiên bạch nhật đánh người quả thật là có hơi quá. Nhưng An Tinh một chút cũng không thấy thế, còn lớn tiếng nói: "Chính hắn muốn tôi biểu diễn."
Cơ hội để lên tiếng chỉ trích đều bị người khác chặn kín.
Khi trở lại xe, Sở Du tò mò hỏi: "Vợ à, vừa rồi người đó là trộm đồ của em sao?"
"Hừ! Ta có gì để trộm chứ? Còn không phải tại anh sao, người kia là bị người khác sai khiến, đến trộm bản báo cáo duyệt của anh đấy. Không biết có phải là anh đi trêu hoa ghẹo nguyệt ở đâu không?"
Sở Du cảm thấy dù An Tinh đang giận dữ trợn mắt trông cũng thật đáng yêu.
"Đúng đúng đúng, đều là lỗi của anh, bây giờ chúng ta đi cục công an làm cái hộ tịch thân phận kia đi!"
An Tinh trợn tròn mắt: "Anh... Anh còn không thèm hỏi rõ ngọn ngành đã muốn giúp tôi xử lý rồi? Anh không sợ tôi định làm chuyện gì xấu sao?"
Sở Du nghiêm mặt nói: "Em là vợ ta, em phải thích ứng với thân phận này, từ nay về sau chúng ta cùng nhau gánh vinh nhục."
Bạn cần đăng nhập để bình luận