Sở Thủ Trưởng, An Thanh Niên Trí Thức Nàng Có Chút Điên

Sở Thủ Trưởng, An Thanh Niên Trí Thức Nàng Có Chút Điên - Chương 119: Ca ca bằng hữu (length: 7689)

An Tinh không ngốc, lúc Tang Vãn vừa bước vào cửa, ánh mắt của nàng ta chỉ hướng về Sở Du ca ca. Đến khi thấy rõ tình hình của mình không ổn, nàng ta mới đổi giọng gọi tẩu tử, đủ thấy tâm tư của nàng ta nhiều cỡ nào.
Với những người như thế, tốt nhất là phải dập tắt mọi mưu toan trong trứng nước, trừ bất đắc dĩ thì đừng gây ra chuyện chết người.
Hôm nay, Văn Thụy và Lý Thu làm một trận như thế, danh tiếng của An Tinh lại càng vang dội.
Vốn đã không vui vẻ gì, Sở Lăng Tiêu lại càng đen mặt rời đi, cơm tối cũng không ăn, bĩu môi về nhà. Cứ mỗi lần gặp An Tinh là hắn lại thảm bại.
Hôm nay giải quyết được phiền phức, tâm trạng của An Tinh cũng đặc biệt tốt.
Nửa đêm lại giải quyết được một cái kho báu của Sở Lăng Tiêu.
"Hệ thống đại nhân, thảo nào ngươi cứ nói Sở Du là lão đại, giá trị bản thân xa xỉ, cha hắn đúng là có tiền thật, một cái kho báu này thôi đã đủ người thường phấn đấu cả đời cũng không có được.
Ta đã chiếm ba cái rồi, lão già đó chắc tức giận đến dựng cẳng lên mất?"
【Tức giận là chắc chắn rồi, hắn lăn lộn nửa đời người, tính kế bao nhiêu người mới tích cóp được của cải này, ngươi vung tay lên đã cho không, chẳng đau lòng sao.】 "Thấy số tiền phi nghĩa này vơ vét cũng kha khá rồi, vậy thì có thể xử lý Vương Xuân Hoa được rồi chứ?"
【Không cần, khi đứa bé sinh ra hắn sẽ biết nó không phải con của hắn.】 An Tinh không hiểu, đứa trẻ mới sinh ra, nếu chưa giám định ADN thì làm sao hắn biết được? Nhưng hệ thống đã nói vậy thì chắc chắn có lý của nó, nàng chỉ cần chờ xem kịch hay thôi.
Không có gì làm, mỗi ngày An Tinh ở nhà ngắm tranh, dắt chó đi dạo, cuộc sống cũng thật thoải mái.
Còn Sở Du thì khác, hắn ở đơn vị đại sát tứ phương, mỗi ngày bận tối mắt tối mũi, trong quân đội còn nhiều tai họa ngầm do Sở Lăng Tiêu và đám bánh bao cầu để lại, hắn đều phải từng người diệt trừ.
May mà hắn đủ thông minh, mang Thái Tân và Mạch Thất đến, nếu không thì mệt chết được.
Hôm nay, hắn hiếm khi về sớm được một chuyến, đã thấy trước cửa nhà mình có một kẻ lạ mặt đang lảng vảng.
"Thái Tân, ngươi đi bên trái, Mạch Thất, ngươi đi bên phải, ấn người kia xuống cho ta. Lén la lén lút chắc chắn không phải người tốt lành gì, phu nhân ở nhà một mình không an toàn."
Thái Tân: Ta vừa nghe thấy cái gì? Phu nhân? Không an toàn?
Mạch Thất: Chúng ta cứ nghe vậy thôi, đừng có quá coi trọng.
Tên đàn ông đang nhìn ngó vào trong nhà rất cảnh giác, cảm thấy có người tới, liền nhanh như chớp chạy ra sau, nhưng hắn không biết người phía sau là Sở Du, một đối thủ càng mạnh hơn.
Sau khi giao đấu với Sở Du nhiều chiêu, hắn dần dần rơi vào thế yếu.
Thái Tân và Mạch Thất chớp thời cơ đánh giáp công hai bên, cuối cùng tên đàn ông cũng bị khống chế.
"Ngươi là người nào?"
Gặp người hỏi là Sở Du, tên đàn ông cứng họng không nói gì.
Hết cách rồi, Sở Du vốn không muốn làm kinh động tức phụ, nhưng người này quả thật quá khó đối phó, thực lực không tầm thường, nếu không moi ra được hết thông tin, sao hắn có thể yên tâm được.
Thấy một người đàn ông lạ mặt bị trói vào, An Tinh cũng rất ngạc nhiên.
"Sao ngươi lại mang công việc về nhà giải quyết vậy?"
"Phu nhân, người này không phải người của đơn vị chúng ta, là kẻ vừa nãy lấm la lấm lét trước cửa nhà bị chúng ta bắt được. Dạo gần đây nàng có cảm thấy điều gì bất thường không?"
An Tinh lắc đầu.
Ánh mắt của tên đàn ông bị bắt kia nhìn An Tinh từ trên xuống dưới, như đang xác nhận điều gì.
"Ngươi biết ta?" An Tinh hỏi một cách chắc chắn.
Tên đàn ông vừa dùng sức giằng khỏi vòng trói của Mạch Thất, lao đến trước mặt An Tinh: "Cô có biết Thịnh Thư Lâm không?"
Tuy rằng An Tinh không biết, nhưng nếu mang họ Thịnh, có lẽ ít nhiều cũng có chút quan hệ với cô.
"Ý ngươi là ai, Thịnh Đình Vân?"
Đáy mắt tên đàn ông sáng lên: "Hắn là con trai của Thịnh Đình Vân, cô biết hắn đúng không? Cô có thể dẫn tôi đi tìm hắn được không? Tôi là bạn của hắn, nhưng vì một số lý do đặc biệt mà mấy năm nay chúng tôi không gặp, khi tôi trở về thì không tìm được hắn."
"Con trai Thịnh Đình Vân? Anh trai ta?"
Người kia gật nhẹ đầu: "Có lẽ vậy, hắn từng nói với tôi, hắn có một cô em gái rất đáng ghét, tên là An Tinh."
"Vậy làm sao ngươi biết là ta?"
"Tôi không chắc chắn lắm, tôi đã cố tình hỏi thăm nhiều người, biết cô là người từ Hải Thành đến, ai ai cũng biết, tôi ở đây nhận hai ngày nay rồi, nhưng cô lại chẳng thấy đi ra."
Nghe vậy cũng rất tủi thân.
An Tinh: Tại ta lười trách ta sao!
"Anh đi đi! Anh cũng biết là hắn rất ghét ta, sao ta biết hắn ở đâu được?
Trước giờ ta chưa từng gặp người nhà họ Thịnh, chính xác thì, còn chưa sinh ra thì cả nhà bọn họ đã bỏ trốn ra nước ngoài rồi, thật không hiểu sao hắn biết được tên của ta."
Theo những gì An Tinh biết, người nhà họ Thịnh đã chạy từ rất sớm, sao có thể biết được cô?
An Tinh cảm thấy người này có vấn đề, nhưng thẻ kỹ năng lại kiểm tra người này không nói dối, thật là kỳ quái.
"Tôi không đi, trong thư của hắn đã viết, chính là em gái, tên là An Tinh, ánh nắng vạn dặm tinh, vui vẻ an nhiên, An Tinh. Tôi sẽ không nhớ nhầm đâu."
Ngay cả An Tinh cũng là lần đầu biết đến ý nghĩa cái tên của mình.
"Người ta còn viết thư cho anh? Quan hệ hai người tốt vậy sao?"
Chỉ thấy tên đàn ông run rẩy móc từ trong túi ra mười tờ mười đồng: "Đây là số tiền trong thư của anh trai cô để lại năm đó, bây giờ tôi giao lại cho cô."
An Tinh thu lại.
Cô vốn không thiếu tiền, loại tiền không rõ nguồn gốc này tốt nhất là không nên nhận.
"Nếu hắn để lại cho anh, sao anh lại đưa cho ta?"
"Tôi không cần tiền, tôi chỉ muốn biết hắn ở đâu, tôi muốn gặp hắn, chính vì hắn mà tôi mới có ngày hôm nay, tôi muốn gặp lại người đã thay đổi cả cuộc đời tôi."
Tên đàn ông kích động muốn tiến lên, nhưng lại bị Sở Du ngăn lại.
"Anh có thể ngồi xuống nói chuyện cẩn thận được không, Mạch Thất, rót nước cho khách đi."
Vừa mới tốn sức, lại thêm kích động, tên đàn ông quả nhiên khát nước, một hơi đã uống cạn ly nước: "Cho tôi xin thêm một ly được không?"
Mạch Thất không hề mất kiên nhẫn, lại rót thêm cho anh ta một chén nước.
Sau khi uống xong, tên đàn ông mới nhìn An Tinh mở lời: "Tôi tên là Y Vạn, từng là tù nhân. Lúc tôi ra tù, không một xu dính túi, vì thế mới nảy sinh ý định đi trộm chút đồ ăn.
Không ngờ tiệm đó lại là của Thịnh Thư Lâm.
Lúc đó, hắn còn bé tí teo, đã là ông chủ của một tiệm bánh bao.
Ban đầu tôi định trộm một lần rồi thôi, nhưng thân thể cao lớn thế này, sao ăn một lần đã no. Vì vậy tôi quay lại, tôi cầm dao dí vào hắn.
Rõ ràng là hắn hơi sợ, nhưng trong mắt lại chỉ toàn là đau xót.
Hắn vội dúi cho tôi năm cái bánh bao, dặn tôi phải sống cho tốt, hắn nói, ai cũng đáng được sống một cuộc đời tươi đẹp.
Hắn khuyên tôi nên cười nhiều hơn, tôi lại tin một đứa bé còn nhỏ hơn mình vài tuổi.
Sau này, tôi dùng danh nghĩa của hắn gọi điện cho công an, rồi lại bị bắt lại, nhưng nhờ vậy mà hắn nhận được tiền thưởng, đó là số tiền tôi để lại cho hắn.
Nhưng năm ngoái lúc tôi ra tù thì hắn đã đi từ lâu rồi, tiệm bánh bao hắn đã nhượng lại cho tôi.
Cùng với đó là số tiền mặt này, và cả lá thư cuối cùng hắn để lại cho tôi, dặn tôi phải sống thật tốt, nhưng tôi lại không thể tìm ra được người đã giúp tôi hối cải."
Nội tâm của An Tinh vẫn rất xúc động.
Nàng cứ tưởng người nhà họ Thịnh phải là những nhà tư bản xấu xa, không ngờ xấu trúc mà lại ra măng ngon, hóa ra Thịnh Đình Vân trước kia không tệ, mà con trai ông ta cũng chẳng vừa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận