Sở Thủ Trưởng, An Thanh Niên Trí Thức Nàng Có Chút Điên
Sở Thủ Trưởng, An Thanh Niên Trí Thức Nàng Có Chút Điên - Chương 58: Ngay cả cái chợ đêm đều không có (length: 7577)
An Tinh che miệng lại.
"Hệ thống đại nhân, chẳng lẽ Sở Du là thay ta chịu trận sao? Ta hôm nay vừa lừa người ta 100 đồng đấy, lão đại thông minh như vậy nhất định sẽ nghĩ đến, xong rồi!
Vốn còn muốn giả bộ thêm mấy ngày, khiến hắn cũng mặt nóng dán mông lạnh của ta, thế này thì hết rồi!"
Hệ thống làm gì nói cho An Tinh, lão đại chính là đang tính toán như thế, Sở Du tuyệt đối là lão đại diễn sâu nhất mà hệ thống từng gặp.
Các đồng chí công an rất nhanh đã hiểu rõ tình hình, chuẩn bị rời đi, lúc đi ra Diêu Cảnh còn cố ý đi ngang qua bên cạnh An Tinh: "Vị này chắc là An thanh niên trí thức đúng không! Tôi là Diêu Cảnh, Cục trưởng Công an thành phố U Bắc, cũng là chiến hữu cũ của Sở Du."
Diêu Cảnh thầm nghĩ trong lòng: Sở Du cái lão tặc này, đúng là biết chọn vợ, tìm được một cô thanh niên trí thức vừa trẻ vừa xinh.
"Chào anh, nếu không có việc gì thì tôi vào trong xem hắn."
Trong lòng An Tinh hiện giờ bất ổn nhất, là từ khi nhìn thấy đất Sở dành dụm tiền, cô càng quan tâm Sở Du hơn. Hệ thống đại nhân đã nói rồi, những thứ này trước mặt lão đại đều không đáng kể.
Đùi vàng bự đẹp trai cũng không thể cứ vậy mà bay được!
Diêu Cảnh không khỏi cảm thán: "Vẫn là Sở Du số tốt a, xem cô thanh niên trí thức này lo lắng đến mức rối hết cả ruột gan kìa, chắc là vì cái tên nhóc thối tha kia."
Còn người đang bị lo lắng thì hiện tại đang diễn kịch...
"An Tinh..."
Vẻ mặt ủy khuất này khiến An Tinh không hề có chút sức chống cự nào, cứ cố thêm một phút thôi đã là không tôn trọng khuôn mặt kia rồi.
"Được được được, ta biết rồi, chúng ta không tủi thân ha, ta bắt cái Dương Phương kia đền gấp mười, còn đau không? May mà không bị thương ở mặt, nếu không ta đào mả tổ nhà bọn họ lên."
Nhìn thấy An Tinh thái độ khôi phục như trước kia, nỗi lòng lo lắng của Sở Du cuối cùng cũng được gỡ xuống.
Sở Tùng cũng nhân lúc này sắp xếp ổn thỏa cho Lâm Uyển.
"Sở Du, ngươi một đại nam nhân mà cũng biết làm ra vẻ à? Có thấy ghê tởm không? Còn từng đi lính ra chiến trường, muốn ta xem ngươi còn không bằng cái thằng Trịnh Hòa mới tới thôn chúng ta, chả khác gì đàn bà cả."
Cái ông Sở Tùng này đúng là biết so sánh, một câu cắm thẳng vào tim Sở Du.
An Tinh cảm thấy không ổn, lập tức chuyển hướng sự chú ý.
"Ấy da! Đây chẳng phải là Lâm tiểu nương sao? Sao người yếu ớt thế, cứ như hôm nào cũng thổ huyết rồi ngất xỉu vậy, Sở Tùng, ngươi là đàn ông sao không đưa mẹ ngươi đến Hải Thành chữa cho tốt đi?"
Cả căn phòng ngay lập tức trở nên im lặng, "Thân thể không tốt" hai từ này, tựa như một cái công tắc.
Chỉ cần vừa nhắc tới điều này, tất cả mọi người có thể nhớ đến cái mũ xanh mướt đang đội trên đầu đất Sở.
Nhìn bên trái Lâm Uyển, lại nhìn bên phải Sở Du, đất Sở cảm thấy trong lòng bực bội khó thở. Thầy bói chẳng phải nói hắn là số mệnh đại phú đại quý sao?
Chẳng lẽ người có số mệnh đại phú đại quý lại có tỷ lệ thành vương bát cao hơn sao?
Thấy sắc mặt của đất Sở khó coi, lại cân nhắc đến đống tài sản mới nhận kia trong túi, tâm trạng An Tinh không thể nào tốt hơn, cảm giác nếu không để Sở Du tiêu chút tiền thì buổi tối sẽ phấn khích không ngủ được mất.
"Sở Nhạc, cầm tiền xuống bếp lầu dưới, nói với cô đầu bếp cho chúng ta một con gà mái ác.
Sở Du nhà chúng ta hôm nay bị thương, bị mất máu, chắc bị hoảng sợ rồi, ăn một chén canh gà mái bồi bổ chút, ai da, nhiều tiền quá cũng khổ, muốn mua chút đồ ngon mà cái chỗ chết tiệt này đến cái chợ đêm cũng không có."
Nhìn những tờ mười đồng tiền mới tinh, Sở Tùng cắn nát một cái răng hàm.
Trong lòng không ngừng an ủi mình không cần tức giận, đầu óc vẫn không ngừng suy nghĩ, cái cô An Tinh này rốt cuộc từ đâu xuất hiện mà lại có nhiều tiền thế, nhìn cái vẻ ngoài của cô ta cũng không giống mà?
Đất Sở thì cũng được, tuy rằng mất một khoản tiền lớn như vậy, nhưng cũng không đến mức cùng đường mạt lộ.
Anh ta liếc mắt ra hiệu cho thằng nhóc bên cạnh, nó hiểu ý đi theo Sở Nhạc xuống dưới.
Sở Thiên cũng lúc này mới chú ý đến, đất Sở cũng đang ở phòng bệnh: "Lão nhị này, vừa nãy người kia là ai thế? Sao nhìn có vẻ không phải người tốt?
Con cũng không thể học thói xấu theo đám người không đứng đắn này được, nếu cha mẹ biết chắc chắn sẽ bật nắp quan tài trở về tìm con."
An Tinh không tử tế cười.
"Ha ha... Không đứng đắn... Ha ha, ta chịu không nổi mất, thôn trưởng thúc sao mà buồn cười vậy chứ, người ta kia rõ ràng là đang làm thuê cho Sở nhị gia nhà chúng ta đấy mà."
Sở Thiên ngượng ngùng sờ sờ mũi: "Vậy sao? Tại ta ít hiểu biết."
Ánh mắt Sở Du nhìn về phía đất Sở cũng tràn ngập tò mò, một người làm ruộng trong thôn sao lại có người làm thuê? Nếu như anh ta không nhìn lầm, người vừa rồi vẫn còn là người luyện võ à?
Lập tức liếc mắt nhìn An Tinh, sự nghi hoặc trong lòng Sở Du càng sâu.
An Tinh dường như không mấy tò mò về thân phận của đất Sở, như thể cô vốn dĩ đã biết gì đó vậy, nhưng tất cả những nghi ngờ này đều tan vỡ khi món canh gà mái được mang lên.
"Thơm quá, Sở Nhạc có cho thêm cái gì linh tinh vào không vậy, để ta nếm thử."
Sở Nhạc khóc không ra nước mắt: "Cái món này rốt cuộc là làm cho ai áp kinh thế? Cô An thanh niên trí thức, cô nếu thích ăn sao không ở thêm mấy ngày đi, về sớm thế làm gì?"
An Tinh căn bản không mở miệng ra trả lời hắn.
Sở Thiên thở dài: "Tuy rằng thôn mình không chú trọng gì mấy cái tiên tiến, nhưng hết lần này đến lần khác xảy ra chuyện, nói ra thật không dễ nghe a! Chuyện nhà lão Dương, Sở Du con..."
Vừa quay đầu lại đụng phải ánh mắt muốn ăn thịt người của An Tinh, Sở Thiên liền nuốt lại những lời sắp nói ra.
"Thôn trưởng thúc, con cảm thấy chú nói đúng, thôn chúng ta không thể lại gây chuyện cười ra, giết người cũng không phải chuyện nhỏ, trai chưa vợ gái chưa chồng trong thôn nhiều như vậy, không thể vì một con sâu làm rầu nồi canh.
Con thấy chuyện của Dương Phương vẫn là chúng ta tự giải quyết thì hơn!
Nhưng tiền bồi thường cũng không thể ít, Sở Du nhà mình là anh hùng đấy, có mà kiện lên trên kia thì chúng ta vẫn có lý."
Sở Thiên cảm thấy sau lưng lạnh toát, đột nhiên thấy việc bắt Dương Phương đi lao động cải tạo cũng tốt đấy, ông ta quay đầu muốn nói gì đó với Sở Du nhưng lại suýt bị tên nhóc kia tức chết.
"Đại bá, con nghe An Tinh nhà con quyết định hết."
Được thôi!
.
Ngàn năm vạn tuế nở hoa, nở ra toàn là chuyện đòi mạng.
An Tinh rất hài lòng với câu trả lời của Sở Du, còn vui vẻ chia sẻ món canh gà cho anh, từng muỗng từng muỗng đút vào miệng anh, như một nàng dâu nhỏ hiền lành vậy.
Sở Tùng không dám đắc tội An Tinh, cũng chỉ có thể chuyển ánh mắt sang cha mình.
"Cha, con với mẹ cũng chưa ăn gì cả, nhà bị trộm, tiền tiết kiệm của mẹ cũng không cánh mà bay, bà tức giận đến ngất đi, con vội vã đưa bà đến bệnh viện, giờ bụng đã sớm đói meo rồi."
Đất Sở nhồm nhoàm nhồm nhoàm húp canh.
"Con đói bụng thì liên quan gì đến ta, ta cũng đâu phải cha con. Món canh gà mái này hầm đúng là ngon thật."
Giờ khắc này Sở Tùng cảm thấy An Tinh nói quá đúng, cha anh ta quả thực là đỉnh cao của sự khó ở, không ai địch nổi, ở chung trong một phòng mà vui buồn chẳng ai giống ai.
An Tinh cảm thấy đã đến lúc đổ thêm dầu vào lửa.
"Sở nhị gia, nhà ngài bị trộm, sao ta thấy ngài không lo lắng gì hết vậy? Chẳng lẽ nghèo đến nỗi không còn gì để mất rồi sao?"
"Hệ thống đại nhân, chẳng lẽ Sở Du là thay ta chịu trận sao? Ta hôm nay vừa lừa người ta 100 đồng đấy, lão đại thông minh như vậy nhất định sẽ nghĩ đến, xong rồi!
Vốn còn muốn giả bộ thêm mấy ngày, khiến hắn cũng mặt nóng dán mông lạnh của ta, thế này thì hết rồi!"
Hệ thống làm gì nói cho An Tinh, lão đại chính là đang tính toán như thế, Sở Du tuyệt đối là lão đại diễn sâu nhất mà hệ thống từng gặp.
Các đồng chí công an rất nhanh đã hiểu rõ tình hình, chuẩn bị rời đi, lúc đi ra Diêu Cảnh còn cố ý đi ngang qua bên cạnh An Tinh: "Vị này chắc là An thanh niên trí thức đúng không! Tôi là Diêu Cảnh, Cục trưởng Công an thành phố U Bắc, cũng là chiến hữu cũ của Sở Du."
Diêu Cảnh thầm nghĩ trong lòng: Sở Du cái lão tặc này, đúng là biết chọn vợ, tìm được một cô thanh niên trí thức vừa trẻ vừa xinh.
"Chào anh, nếu không có việc gì thì tôi vào trong xem hắn."
Trong lòng An Tinh hiện giờ bất ổn nhất, là từ khi nhìn thấy đất Sở dành dụm tiền, cô càng quan tâm Sở Du hơn. Hệ thống đại nhân đã nói rồi, những thứ này trước mặt lão đại đều không đáng kể.
Đùi vàng bự đẹp trai cũng không thể cứ vậy mà bay được!
Diêu Cảnh không khỏi cảm thán: "Vẫn là Sở Du số tốt a, xem cô thanh niên trí thức này lo lắng đến mức rối hết cả ruột gan kìa, chắc là vì cái tên nhóc thối tha kia."
Còn người đang bị lo lắng thì hiện tại đang diễn kịch...
"An Tinh..."
Vẻ mặt ủy khuất này khiến An Tinh không hề có chút sức chống cự nào, cứ cố thêm một phút thôi đã là không tôn trọng khuôn mặt kia rồi.
"Được được được, ta biết rồi, chúng ta không tủi thân ha, ta bắt cái Dương Phương kia đền gấp mười, còn đau không? May mà không bị thương ở mặt, nếu không ta đào mả tổ nhà bọn họ lên."
Nhìn thấy An Tinh thái độ khôi phục như trước kia, nỗi lòng lo lắng của Sở Du cuối cùng cũng được gỡ xuống.
Sở Tùng cũng nhân lúc này sắp xếp ổn thỏa cho Lâm Uyển.
"Sở Du, ngươi một đại nam nhân mà cũng biết làm ra vẻ à? Có thấy ghê tởm không? Còn từng đi lính ra chiến trường, muốn ta xem ngươi còn không bằng cái thằng Trịnh Hòa mới tới thôn chúng ta, chả khác gì đàn bà cả."
Cái ông Sở Tùng này đúng là biết so sánh, một câu cắm thẳng vào tim Sở Du.
An Tinh cảm thấy không ổn, lập tức chuyển hướng sự chú ý.
"Ấy da! Đây chẳng phải là Lâm tiểu nương sao? Sao người yếu ớt thế, cứ như hôm nào cũng thổ huyết rồi ngất xỉu vậy, Sở Tùng, ngươi là đàn ông sao không đưa mẹ ngươi đến Hải Thành chữa cho tốt đi?"
Cả căn phòng ngay lập tức trở nên im lặng, "Thân thể không tốt" hai từ này, tựa như một cái công tắc.
Chỉ cần vừa nhắc tới điều này, tất cả mọi người có thể nhớ đến cái mũ xanh mướt đang đội trên đầu đất Sở.
Nhìn bên trái Lâm Uyển, lại nhìn bên phải Sở Du, đất Sở cảm thấy trong lòng bực bội khó thở. Thầy bói chẳng phải nói hắn là số mệnh đại phú đại quý sao?
Chẳng lẽ người có số mệnh đại phú đại quý lại có tỷ lệ thành vương bát cao hơn sao?
Thấy sắc mặt của đất Sở khó coi, lại cân nhắc đến đống tài sản mới nhận kia trong túi, tâm trạng An Tinh không thể nào tốt hơn, cảm giác nếu không để Sở Du tiêu chút tiền thì buổi tối sẽ phấn khích không ngủ được mất.
"Sở Nhạc, cầm tiền xuống bếp lầu dưới, nói với cô đầu bếp cho chúng ta một con gà mái ác.
Sở Du nhà chúng ta hôm nay bị thương, bị mất máu, chắc bị hoảng sợ rồi, ăn một chén canh gà mái bồi bổ chút, ai da, nhiều tiền quá cũng khổ, muốn mua chút đồ ngon mà cái chỗ chết tiệt này đến cái chợ đêm cũng không có."
Nhìn những tờ mười đồng tiền mới tinh, Sở Tùng cắn nát một cái răng hàm.
Trong lòng không ngừng an ủi mình không cần tức giận, đầu óc vẫn không ngừng suy nghĩ, cái cô An Tinh này rốt cuộc từ đâu xuất hiện mà lại có nhiều tiền thế, nhìn cái vẻ ngoài của cô ta cũng không giống mà?
Đất Sở thì cũng được, tuy rằng mất một khoản tiền lớn như vậy, nhưng cũng không đến mức cùng đường mạt lộ.
Anh ta liếc mắt ra hiệu cho thằng nhóc bên cạnh, nó hiểu ý đi theo Sở Nhạc xuống dưới.
Sở Thiên cũng lúc này mới chú ý đến, đất Sở cũng đang ở phòng bệnh: "Lão nhị này, vừa nãy người kia là ai thế? Sao nhìn có vẻ không phải người tốt?
Con cũng không thể học thói xấu theo đám người không đứng đắn này được, nếu cha mẹ biết chắc chắn sẽ bật nắp quan tài trở về tìm con."
An Tinh không tử tế cười.
"Ha ha... Không đứng đắn... Ha ha, ta chịu không nổi mất, thôn trưởng thúc sao mà buồn cười vậy chứ, người ta kia rõ ràng là đang làm thuê cho Sở nhị gia nhà chúng ta đấy mà."
Sở Thiên ngượng ngùng sờ sờ mũi: "Vậy sao? Tại ta ít hiểu biết."
Ánh mắt Sở Du nhìn về phía đất Sở cũng tràn ngập tò mò, một người làm ruộng trong thôn sao lại có người làm thuê? Nếu như anh ta không nhìn lầm, người vừa rồi vẫn còn là người luyện võ à?
Lập tức liếc mắt nhìn An Tinh, sự nghi hoặc trong lòng Sở Du càng sâu.
An Tinh dường như không mấy tò mò về thân phận của đất Sở, như thể cô vốn dĩ đã biết gì đó vậy, nhưng tất cả những nghi ngờ này đều tan vỡ khi món canh gà mái được mang lên.
"Thơm quá, Sở Nhạc có cho thêm cái gì linh tinh vào không vậy, để ta nếm thử."
Sở Nhạc khóc không ra nước mắt: "Cái món này rốt cuộc là làm cho ai áp kinh thế? Cô An thanh niên trí thức, cô nếu thích ăn sao không ở thêm mấy ngày đi, về sớm thế làm gì?"
An Tinh căn bản không mở miệng ra trả lời hắn.
Sở Thiên thở dài: "Tuy rằng thôn mình không chú trọng gì mấy cái tiên tiến, nhưng hết lần này đến lần khác xảy ra chuyện, nói ra thật không dễ nghe a! Chuyện nhà lão Dương, Sở Du con..."
Vừa quay đầu lại đụng phải ánh mắt muốn ăn thịt người của An Tinh, Sở Thiên liền nuốt lại những lời sắp nói ra.
"Thôn trưởng thúc, con cảm thấy chú nói đúng, thôn chúng ta không thể lại gây chuyện cười ra, giết người cũng không phải chuyện nhỏ, trai chưa vợ gái chưa chồng trong thôn nhiều như vậy, không thể vì một con sâu làm rầu nồi canh.
Con thấy chuyện của Dương Phương vẫn là chúng ta tự giải quyết thì hơn!
Nhưng tiền bồi thường cũng không thể ít, Sở Du nhà mình là anh hùng đấy, có mà kiện lên trên kia thì chúng ta vẫn có lý."
Sở Thiên cảm thấy sau lưng lạnh toát, đột nhiên thấy việc bắt Dương Phương đi lao động cải tạo cũng tốt đấy, ông ta quay đầu muốn nói gì đó với Sở Du nhưng lại suýt bị tên nhóc kia tức chết.
"Đại bá, con nghe An Tinh nhà con quyết định hết."
Được thôi!
.
Ngàn năm vạn tuế nở hoa, nở ra toàn là chuyện đòi mạng.
An Tinh rất hài lòng với câu trả lời của Sở Du, còn vui vẻ chia sẻ món canh gà cho anh, từng muỗng từng muỗng đút vào miệng anh, như một nàng dâu nhỏ hiền lành vậy.
Sở Tùng không dám đắc tội An Tinh, cũng chỉ có thể chuyển ánh mắt sang cha mình.
"Cha, con với mẹ cũng chưa ăn gì cả, nhà bị trộm, tiền tiết kiệm của mẹ cũng không cánh mà bay, bà tức giận đến ngất đi, con vội vã đưa bà đến bệnh viện, giờ bụng đã sớm đói meo rồi."
Đất Sở nhồm nhoàm nhồm nhoàm húp canh.
"Con đói bụng thì liên quan gì đến ta, ta cũng đâu phải cha con. Món canh gà mái này hầm đúng là ngon thật."
Giờ khắc này Sở Tùng cảm thấy An Tinh nói quá đúng, cha anh ta quả thực là đỉnh cao của sự khó ở, không ai địch nổi, ở chung trong một phòng mà vui buồn chẳng ai giống ai.
An Tinh cảm thấy đã đến lúc đổ thêm dầu vào lửa.
"Sở nhị gia, nhà ngài bị trộm, sao ta thấy ngài không lo lắng gì hết vậy? Chẳng lẽ nghèo đến nỗi không còn gì để mất rồi sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận