Sở Thủ Trưởng, An Thanh Niên Trí Thức Nàng Có Chút Điên
Sở Thủ Trưởng, An Thanh Niên Trí Thức Nàng Có Chút Điên - Chương 88: Miệng quạ đen chuyên trị Trình Giảo Kim (length: 7694)
"Đây là em dâu à? Trông xinh đẹp quá, nghe nói em thích Thất Đài Sơn, ta cố ý dặn người ta báo giá thấp một chút rồi, đi thôi! Bây giờ đi qua xem một lượt!"
"Anh khỏe, em là An Tinh, là vợ của Sở Du..."
"Nghe văn vẻ quá nhỉ, em dâu làm công tác văn hóa hả? Bọn anh đều là người nhà quê thôi, cứ gọi là vợ cho nó quen. Ha ha, dẫn em qua xem ngọn núi kia, nếu em không chê thì mình mua."
Thật ra người ta vẫn sợ An Tinh đổi ý.
Ba người cùng lái xe đến chân núi, quả nhiên cách quân đội của Sở Du không xa, có điều xung quanh trông hơi tiêu điều, vẫn chưa đến tháng mười mà đến cả một chút mảng xanh cũng không thấy.
Vốn tưởng rằng trong tình cảnh này, ngọn núi này chắc chắn sẽ mua được, ai ngờ nửa đường lại có kẻ chen ngang.
"Lão Lý, anh đây là ý gì?"
Người bị gọi Lão Lý là người phụ trách cục đất đai, mà bên cạnh hắn còn đứng một gã đầu trọc, trông là biết hạng không dễ chọc.
"Ấy da, cậu tới rồi à! Anh đây cũng hết cách, cậu nhìn xem việc này ầm ĩ cả lên.
Thằng em vợ của cục trưởng chúng tôi không biết trúng gió gì, buổi trưa nay chạy tới la lối, đòi mua cho bằng được ngọn núi này, nói là có cao nhân chỉ điểm."
Lão Lý chỉ là người làm công ăn lương sao dám đắc tội với em vợ của cục trưởng chứ!
Người bạn chiến đấu cũ mặt mày xanh mét đi về: "Xin lỗi em dâu nhé, anh cũng không ngờ cái chỗ quỷ quái này còn có người tranh giành, còn nói là cao nhân chỉ điểm, ta không tin đâu!"
Hắn không tin, An Tinh lại thấy đáng nghi.
Lẽ nào còn có người khác có thể tính ra được nơi này là bảo địa?
【Chủ nhân, quả thật có người đang giở trò quỷ, hắn hẳn là tính ra nơi đây có đại cơ duyên, có điều chắc không biết cụ thể là thứ gì mà thôi.
Tên đầu trọc trước mặt ngươi đây, cờ bạc ăn chơi gái gú không việc ác nào không làm, nhưng tuyệt đối không thể để hắn có được ngọn núi này!】 "Sở Du, ngọn núi này ta thấy rất thích, mặc kệ bao nhiêu tiền ta cũng muốn mua, còn cái tên em vợ kia ta không quan tâm, anh tự mà xử lý!"
Sở Du gật nhẹ đầu: "Được!"
Người bạn chiến đấu cũ há hốc mồm, còn tưởng rằng em dâu vừa thấy đã không muốn mua nữa, như vậy sẽ bớt việc đắc tội với người khác, không ngờ lại tùy hứng như vậy, nhưng điều khiến hắn bất ngờ vẫn là Sở Du, nghe vợ nói răm rắp.
Sở Du xắn tay áo lên đi về phía trước, An Tinh vui vẻ theo sau.
"Ấy da, chẳng phải chỉ là mua đồ thôi sao, có nhiều tiền là được mà, nhưng đừng đánh nhau đấy!" Người bạn chiến đấu cũ lo lắng đi theo.
Kết quả tên kia vừa nhìn thấy An Tinh đã cười một cách đáng khinh.
"Em gái cũng muốn ngọn núi này à? Cứ nói với anh đây, chỉ cần em làm cho anh vui vẻ, đừng nói là một ngọn núi, ngay cả một căn nhà anh đây cũng có thể tặng em."
Nếu là chuyện khác, An Tinh chắc chắn sẽ lừa hắn tặng ngay.
Thế nhưng Kim Sơn thì không được, món này nàng nhất định phải danh chính ngôn thuận lấy về tay, nếu không đến lúc người ta thấy nàng đào ra vàng sẽ sinh lòng tham, đến lúc đó lại thêm rắc rối.
"Anh đây ơi, em gọi anh là anh không hợp lý lắm thì phải?
Anh nhìn cái đầu của anh kìa, giống như mõ của lão hòa thượng ấy, cạo trọc lóc, còn đòi tặng em? Anh không thấy chồng em đứng đây à? Anh ấy đạp một phát là anh choáng váng, còn dám khoe khoang hả?"
Đầu trọc liếc Sở Du, không thèm để vào mắt.
"Cái vẻ mặt vô dụng kia thì là cái gì chứ, quân nhân thì sao, anh rể ta là cục trưởng cục đất đai, trong ngành ai mà không nể mặt!"
Cái bộ dạng đầy mỡ của tên này An Tinh thật sự không ưa nổi.
"Anh vẫn nên cẩn thận kẻo trượt chân đập đầu vào chỗ nào thì khổ, nói khoác nhiều quá thể nào cũng có ngày hở, người như ta đây rất có lòng tốt, không thích gây ra án mạng."
Mọi người đều nghĩ An Tinh chỉ là không vừa mắt nên nói vậy thôi, chỉ có Sở Du biết, An Tinh đang nguyền rủa gã đàn ông kia trong lòng, lời này cũng không phải chỉ nói cho vui.
Tên đầu trọc mỡ cảm thấy cô em gái này thật thú vị, muốn tiến lại gần thêm chút nữa.
Không ngờ lại trượt chân ngã dúi dụi, đầu đập vào một viên gạch, ngay lập tức ngất lịm đi, một vũng máu làm Lão Lý sợ hết hồn, nhanh chóng sắp xếp người đưa đi bệnh viện.
An Tinh từ trong túi lấy ra một chiếc bao lì xì đã chuẩn bị từ trước.
"Chào đồng chí Lão Lý, anh xem bây giờ tôi có thể mua ngọn núi này được chưa? Tôi thích nó quá trời, anh giúp tôi một tay đi mà!"
Tuy nói em vợ của cục trưởng không dễ đắc tội, thế nhưng phong bì lì xì đến tay rồi thì càng không thể đẩy ra được.
"Nếu cô đã nói vậy thì mọi người đều là người quen cả rồi, vậy tôi giúp cô làm thủ tục vậy! Chắc còn lâu tên kia mới tỉnh lại được!
Cũng may bây giờ núi vẫn chưa bán nên còn làm qua loa tắc trách được, chứ nếu bán rồi thì anh rể của anh ta mới chẳng thèm quan tâm đâu!"
Sở Du vô cùng bội phục cách đối nhân xử thế của vợ.
May mà trước khi tan sở hắn đã làm xong hết thủ tục, ngọn Thất Đài Sơn này hiện đã thuộc về tài sản cá nhân của An Tinh, đến lúc đó đừng nói là đào ra hoàng kim, cho dù là đào ra lăng mộ cổ thì cũng là của riêng một mình An Tinh.
Để biểu đạt sự vui vẻ của mình, An Tinh đã lâu rồi mới xuống bếp nấu một bữa cơm.
Sở Du mua một bình rượu ngon, muốn cùng An Tinh hai người cùng nhau hưởng thụ.
Bữa cơm này kéo dài từ hoàng hôn đến tận đêm khuya, An Tinh thậm chí không nhớ mình đã uống bao nhiêu chén, sau đó nàng vẫn cố gắng mở mắt trở lại giường.
Ký ức cuối cùng của nàng là bản thân mình suýt nữa thì ngã sấp mặt, nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Sở Du xuất hiện ngay trước mắt.
Trên người còn có một mùi hương cỏ xanh thoang thoảng dễ chịu.
Sáng sớm hôm sau An Tinh bị ánh mặt trời chiếu vào làm cho tỉnh giấc, cố chịu đựng cơn đau đầu sau khi say rượu, mới phát hiện trên người mình không mảnh vải che thân, mà người gây ra mọi chuyện Sở Du đã không còn ở trong phòng.
Cứ thế bỏ đi sao?
Trong tình cảnh này hắn cũng không giải thích cho mình một lời sao? Ít nhất lúc ra khỏi cửa cũng nên chào một tiếng chứ?
Lẽ nào là mình nghĩ nhiều?
Hai người không có chuyện gì xảy ra sao?
Nhưng chăn đệm xộc xệch và đống quần áo bị vứt lung tung kia rõ ràng không thể là bằng chứng giả được.
"A!"
An Tinh dùng chăn trùm đầu mình lại, hung hăng la lớn.
"Cái tên này biết rõ ta là phụ nữ còn mang cả rượu có độ cồn cao như vậy về, hắn đúng là chẳng có ý tốt gì cả, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, ta... Ta phải... nhất định không thể bỏ qua cho hắn!
Sở Du cái tên chó má này, trông mặt mũi đàng hoàng mà lại dám làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy."
【Chủ nhân, ta khuyên ngươi nên suy nghĩ cẩn thận lại đã.
Đêm qua rõ ràng là ngươi bám lấy người ta không chịu buông, một tiếng một tiếng gọi đừng đi, còn nói người ta có mùi thơm, nhào tới là một tràng sờ mó loạn xạ.
Lão đại đã ngăn ngươi lại rồi, nhưng ngươi ham sắc đến mờ cả mắt, ôm cứng không buông.
Còn nói cái gì mà dáng người ngon thế, có cơ bụng rất thích sờ vân vân và mây mây ta nghe mà phải tự động ngủ đông rồi, giờ ngươi lại đi mắng người ta không biết xấu hổ?】 An Tinh thật không ngờ sự thật lại là như vậy.
Thế những lời trước kia nàng nói tính là gì? Bây giờ Sở Du trong lòng nhất định đang coi nàng là đồ háo sắc nghìn năm rồi a? Thảo nào đến chào hỏi cũng không thèm, cắm đầu cắm cổ chạy mất.
"Ô ô... Sao mình lại vô dụng đến vậy chứ?
Cơ hội tốt như vậy mà bản thân lại chẳng nhớ gì cả? Đây chính là lão đại, đẹp trai như soái ca, dáng người thì nuột nà Sở Du đó a!
Lần này về sau muốn khoe khoang cũng không biết nên bắt đầu kể từ đâu, thật là mất mặt!"
Hệ thống: Đây có phải là trọng điểm không?...
"Anh khỏe, em là An Tinh, là vợ của Sở Du..."
"Nghe văn vẻ quá nhỉ, em dâu làm công tác văn hóa hả? Bọn anh đều là người nhà quê thôi, cứ gọi là vợ cho nó quen. Ha ha, dẫn em qua xem ngọn núi kia, nếu em không chê thì mình mua."
Thật ra người ta vẫn sợ An Tinh đổi ý.
Ba người cùng lái xe đến chân núi, quả nhiên cách quân đội của Sở Du không xa, có điều xung quanh trông hơi tiêu điều, vẫn chưa đến tháng mười mà đến cả một chút mảng xanh cũng không thấy.
Vốn tưởng rằng trong tình cảnh này, ngọn núi này chắc chắn sẽ mua được, ai ngờ nửa đường lại có kẻ chen ngang.
"Lão Lý, anh đây là ý gì?"
Người bị gọi Lão Lý là người phụ trách cục đất đai, mà bên cạnh hắn còn đứng một gã đầu trọc, trông là biết hạng không dễ chọc.
"Ấy da, cậu tới rồi à! Anh đây cũng hết cách, cậu nhìn xem việc này ầm ĩ cả lên.
Thằng em vợ của cục trưởng chúng tôi không biết trúng gió gì, buổi trưa nay chạy tới la lối, đòi mua cho bằng được ngọn núi này, nói là có cao nhân chỉ điểm."
Lão Lý chỉ là người làm công ăn lương sao dám đắc tội với em vợ của cục trưởng chứ!
Người bạn chiến đấu cũ mặt mày xanh mét đi về: "Xin lỗi em dâu nhé, anh cũng không ngờ cái chỗ quỷ quái này còn có người tranh giành, còn nói là cao nhân chỉ điểm, ta không tin đâu!"
Hắn không tin, An Tinh lại thấy đáng nghi.
Lẽ nào còn có người khác có thể tính ra được nơi này là bảo địa?
【Chủ nhân, quả thật có người đang giở trò quỷ, hắn hẳn là tính ra nơi đây có đại cơ duyên, có điều chắc không biết cụ thể là thứ gì mà thôi.
Tên đầu trọc trước mặt ngươi đây, cờ bạc ăn chơi gái gú không việc ác nào không làm, nhưng tuyệt đối không thể để hắn có được ngọn núi này!】 "Sở Du, ngọn núi này ta thấy rất thích, mặc kệ bao nhiêu tiền ta cũng muốn mua, còn cái tên em vợ kia ta không quan tâm, anh tự mà xử lý!"
Sở Du gật nhẹ đầu: "Được!"
Người bạn chiến đấu cũ há hốc mồm, còn tưởng rằng em dâu vừa thấy đã không muốn mua nữa, như vậy sẽ bớt việc đắc tội với người khác, không ngờ lại tùy hứng như vậy, nhưng điều khiến hắn bất ngờ vẫn là Sở Du, nghe vợ nói răm rắp.
Sở Du xắn tay áo lên đi về phía trước, An Tinh vui vẻ theo sau.
"Ấy da, chẳng phải chỉ là mua đồ thôi sao, có nhiều tiền là được mà, nhưng đừng đánh nhau đấy!" Người bạn chiến đấu cũ lo lắng đi theo.
Kết quả tên kia vừa nhìn thấy An Tinh đã cười một cách đáng khinh.
"Em gái cũng muốn ngọn núi này à? Cứ nói với anh đây, chỉ cần em làm cho anh vui vẻ, đừng nói là một ngọn núi, ngay cả một căn nhà anh đây cũng có thể tặng em."
Nếu là chuyện khác, An Tinh chắc chắn sẽ lừa hắn tặng ngay.
Thế nhưng Kim Sơn thì không được, món này nàng nhất định phải danh chính ngôn thuận lấy về tay, nếu không đến lúc người ta thấy nàng đào ra vàng sẽ sinh lòng tham, đến lúc đó lại thêm rắc rối.
"Anh đây ơi, em gọi anh là anh không hợp lý lắm thì phải?
Anh nhìn cái đầu của anh kìa, giống như mõ của lão hòa thượng ấy, cạo trọc lóc, còn đòi tặng em? Anh không thấy chồng em đứng đây à? Anh ấy đạp một phát là anh choáng váng, còn dám khoe khoang hả?"
Đầu trọc liếc Sở Du, không thèm để vào mắt.
"Cái vẻ mặt vô dụng kia thì là cái gì chứ, quân nhân thì sao, anh rể ta là cục trưởng cục đất đai, trong ngành ai mà không nể mặt!"
Cái bộ dạng đầy mỡ của tên này An Tinh thật sự không ưa nổi.
"Anh vẫn nên cẩn thận kẻo trượt chân đập đầu vào chỗ nào thì khổ, nói khoác nhiều quá thể nào cũng có ngày hở, người như ta đây rất có lòng tốt, không thích gây ra án mạng."
Mọi người đều nghĩ An Tinh chỉ là không vừa mắt nên nói vậy thôi, chỉ có Sở Du biết, An Tinh đang nguyền rủa gã đàn ông kia trong lòng, lời này cũng không phải chỉ nói cho vui.
Tên đầu trọc mỡ cảm thấy cô em gái này thật thú vị, muốn tiến lại gần thêm chút nữa.
Không ngờ lại trượt chân ngã dúi dụi, đầu đập vào một viên gạch, ngay lập tức ngất lịm đi, một vũng máu làm Lão Lý sợ hết hồn, nhanh chóng sắp xếp người đưa đi bệnh viện.
An Tinh từ trong túi lấy ra một chiếc bao lì xì đã chuẩn bị từ trước.
"Chào đồng chí Lão Lý, anh xem bây giờ tôi có thể mua ngọn núi này được chưa? Tôi thích nó quá trời, anh giúp tôi một tay đi mà!"
Tuy nói em vợ của cục trưởng không dễ đắc tội, thế nhưng phong bì lì xì đến tay rồi thì càng không thể đẩy ra được.
"Nếu cô đã nói vậy thì mọi người đều là người quen cả rồi, vậy tôi giúp cô làm thủ tục vậy! Chắc còn lâu tên kia mới tỉnh lại được!
Cũng may bây giờ núi vẫn chưa bán nên còn làm qua loa tắc trách được, chứ nếu bán rồi thì anh rể của anh ta mới chẳng thèm quan tâm đâu!"
Sở Du vô cùng bội phục cách đối nhân xử thế của vợ.
May mà trước khi tan sở hắn đã làm xong hết thủ tục, ngọn Thất Đài Sơn này hiện đã thuộc về tài sản cá nhân của An Tinh, đến lúc đó đừng nói là đào ra hoàng kim, cho dù là đào ra lăng mộ cổ thì cũng là của riêng một mình An Tinh.
Để biểu đạt sự vui vẻ của mình, An Tinh đã lâu rồi mới xuống bếp nấu một bữa cơm.
Sở Du mua một bình rượu ngon, muốn cùng An Tinh hai người cùng nhau hưởng thụ.
Bữa cơm này kéo dài từ hoàng hôn đến tận đêm khuya, An Tinh thậm chí không nhớ mình đã uống bao nhiêu chén, sau đó nàng vẫn cố gắng mở mắt trở lại giường.
Ký ức cuối cùng của nàng là bản thân mình suýt nữa thì ngã sấp mặt, nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Sở Du xuất hiện ngay trước mắt.
Trên người còn có một mùi hương cỏ xanh thoang thoảng dễ chịu.
Sáng sớm hôm sau An Tinh bị ánh mặt trời chiếu vào làm cho tỉnh giấc, cố chịu đựng cơn đau đầu sau khi say rượu, mới phát hiện trên người mình không mảnh vải che thân, mà người gây ra mọi chuyện Sở Du đã không còn ở trong phòng.
Cứ thế bỏ đi sao?
Trong tình cảnh này hắn cũng không giải thích cho mình một lời sao? Ít nhất lúc ra khỏi cửa cũng nên chào một tiếng chứ?
Lẽ nào là mình nghĩ nhiều?
Hai người không có chuyện gì xảy ra sao?
Nhưng chăn đệm xộc xệch và đống quần áo bị vứt lung tung kia rõ ràng không thể là bằng chứng giả được.
"A!"
An Tinh dùng chăn trùm đầu mình lại, hung hăng la lớn.
"Cái tên này biết rõ ta là phụ nữ còn mang cả rượu có độ cồn cao như vậy về, hắn đúng là chẳng có ý tốt gì cả, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, ta... Ta phải... nhất định không thể bỏ qua cho hắn!
Sở Du cái tên chó má này, trông mặt mũi đàng hoàng mà lại dám làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy."
【Chủ nhân, ta khuyên ngươi nên suy nghĩ cẩn thận lại đã.
Đêm qua rõ ràng là ngươi bám lấy người ta không chịu buông, một tiếng một tiếng gọi đừng đi, còn nói người ta có mùi thơm, nhào tới là một tràng sờ mó loạn xạ.
Lão đại đã ngăn ngươi lại rồi, nhưng ngươi ham sắc đến mờ cả mắt, ôm cứng không buông.
Còn nói cái gì mà dáng người ngon thế, có cơ bụng rất thích sờ vân vân và mây mây ta nghe mà phải tự động ngủ đông rồi, giờ ngươi lại đi mắng người ta không biết xấu hổ?】 An Tinh thật không ngờ sự thật lại là như vậy.
Thế những lời trước kia nàng nói tính là gì? Bây giờ Sở Du trong lòng nhất định đang coi nàng là đồ háo sắc nghìn năm rồi a? Thảo nào đến chào hỏi cũng không thèm, cắm đầu cắm cổ chạy mất.
"Ô ô... Sao mình lại vô dụng đến vậy chứ?
Cơ hội tốt như vậy mà bản thân lại chẳng nhớ gì cả? Đây chính là lão đại, đẹp trai như soái ca, dáng người thì nuột nà Sở Du đó a!
Lần này về sau muốn khoe khoang cũng không biết nên bắt đầu kể từ đâu, thật là mất mặt!"
Hệ thống: Đây có phải là trọng điểm không?...
Bạn cần đăng nhập để bình luận