Sở Thủ Trưởng, An Thanh Niên Trí Thức Nàng Có Chút Điên
Sở Thủ Trưởng, An Thanh Niên Trí Thức Nàng Có Chút Điên - Chương 13: Ngươi chính là áo mũ chỉnh tề Sở Du? (length: 7836)
"Anh hai, không thể nói như vậy được, An Thông nhà ta là đứa trẻ ngoan, không làm loại chuyện trộm gà trộm chó này đâu, nó không giống An Hành, quen biết nhiều kẻ xấu như vậy."
An Đại Lực muốn đánh người, nhưng lúc này hắn không dám, ánh mắt lão nhân đã muốn ăn tươi nuốt sống người rồi.
"Ồn ào cái gì? Ra thể thống gì? Hai người các ngươi là anh em ruột mà, bình thường dạy các ngươi phải yêu thương nhường nhịn nhau, đều ném vào bụng chó rồi à?"
Hai anh em bị cha quát cho một trận liền im re.
Hai cô con dâu chỉ biết rơi nước mắt, lão nhân lần đầu tiên cảm thấy thất bại đến vậy.
"Đại Lực, đưa mẹ ngươi đến bệnh viện xem thế nào, Nhị Kiệt đi cục công an báo án, trong nhà mất nhiều tiền với đồ như thế, tìm lại được thì tốt hơn."
Hai anh em bị sai khiến đứng dậy, nhưng không ngờ rằng vừa ra khỏi cửa chưa bao lâu, cục công an đã tìm tới nhà.
"An Đại Lực, An Nhị Kiệt có ở nhà không?" Viên công an thâm niên dẫn đầu chính là người lần trước xử lý An Hành.
"Đồng chí công an, sao các anh đến nhanh vậy? Nhà tôi bị mất không ít tiền, mời ngồi xuống tôi từ từ kể cho các anh nghe."
"Mất tiền? Ông hiểu nhầm rồi, chúng tôi đến bắt người."
An Đại Lực và An Nhị Kiệt thông đồng với nhau rút ruột vật liệu thép của nhà máy, tư lợi riêng, giờ chứng cứ rõ ràng, chúng tôi muốn đưa người về điều tra xem có đồng bọn nào khác không.
Lão nhân này cũng đứng không vững nữa, đúng là nhà dột gặp mưa mà.
"Đồng chí công an, chắc chắn có hiểu lầm gì đó ở đây, hai đứa con trai của tôi đều là những đứa trẻ thành thật chất phác, chúng tuyệt đối không làm chuyện thất đức này đâu."
Viên công an thâm niên không nói gì, nhưng ánh mắt mắng người thì thật quá đáng.
Nhà các người làm chuyện thất đức còn ít à?
Nếu người không ở nhà, công an tự nhiên muốn đi bắt người, lão nhân không yên lòng, bảo hai cô con dâu đi theo xem tình hình.
"Ông ơi, giờ phải làm sao?" An Thông sợ hãi gần khóc.
"Khóc cái gì? Cháu là trụ cột trong nhà, mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng không được hoảng sợ, biết không?" Lão gia tử khóa cửa lại, dẫn An Thông đến cục công an hỏi thăm tình hình.
Lúc này An Tinh thì ngủ ngon giấc.
【Chủ nhân, ta khuyên ngươi nên mau dậy rửa mặt đi, nhà An đã xảy ra chuyện rồi, công an chắc chắn sẽ tìm ngươi đến thẩm tra, bộ dạng hiện tại của ngươi...mất mặt!】 "Ta mất mặt? Da ta trắng trẻo xinh đẹp... Không đúng, họ gặp chuyện xui xẻo thì sao lại tìm ta?"
【À, bởi vì có người nhìn thấy ngươi vứt chứng cứ đi, người kia phỏng chừng tò mò về ngươi, muốn xem ngươi là loại người hay nói hươu nói vượn thế nào thôi!】 An Tinh luống cuống, cái hệ thống này sao không đáng tin vậy?
"Tối qua có người phát hiện ra sao ngươi không nói cho ta biết? Ngươi có tin ta diệt ngươi không?"
【Đối phương không có ác ý, mà nói cho ngươi biết cũng vô ích thôi, ngươi đánh không lại hắn đâu, thân phận của hắn tôn quý lắm, ta khuyên ngươi nói chuyện vẫn nên chú ý một chút, đừng lôi bộ mặt quỷ vương ra.】 "Ý của ngươi là muốn ta nịnh nọt?"
An Tinh nhanh chóng bắt đầu chỉnh trang lại dung nhan, nàng chưa bao giờ nghiêm túc rửa mặt như vậy, thậm chí còn chọn một chiếc váy dài tay.
Vừa thu dọn xong thì nghe thấy có người gõ cửa bên ngoài.
Vừa mở cửa, An Tinh thấy một cậu trai mặc quân phục, trong lòng bắt đầu xác nhận với hệ thống, có phải là đùi vàng hay không, nhận được câu trả lời phủ định.
"Mười bánh bao đồng chí, chào bạn!"
An Tinh nghi ngờ nhìn: "Đây là cách xưng hô mới mẻ gì vậy? Tôi tên là An Tinh, An ngủ yên, Tinh càn khôn lãng lãng, xin hỏi ngài là ai?"
"Lên xe!"
Tiểu chiến sĩ chưa kịp trả lời thì một tiếng mệnh lệnh vang lên từ trong xe.
Lên xe xong, tiểu chiến sĩ cũng bắt đầu hoài nghi có phải cái tên càn khôn lãng lãng của cô không có chữ tinh hay không?
Vào trong xe, An Tinh nhìn thấy người đàn ông đẹp trai nhất mà cả hai đời kiếp quỷ cộng lại nàng từng gặp, rất giống minh tinh hàng đầu Tiêu Chiến mà nàng đã từng thấy trên TV lúc sắp qua đời.
"Gương mặt anh thật là đẹp trai!"
Sở Du nghiêng đầu nhìn An Tinh: "An đồng chí không có ý định sớm giải thích về chuyện tối hôm qua sao? Đến cục công an tôi cũng dễ làm chứng cho cô."
An Tinh lau khóe miệng nước miếng: "Ngại quá, vì sắc đẹp mà mê mẩn mất rồi.
Anh nói tối qua á? Tối qua chuyện gì chứ, tối khuya tôi chắc chắn là đang ở nhà ngủ thôi, xã hội bây giờ loạn như vậy, một cô gái nhỏ như tôi thì có thể..."
"Ngậm miệng!"
Sở Du đã gặp không ít nữ đồng chí thèm thuồng nhan sắc của hắn, nhưng chưa có ai dám trắng trợn thừa nhận vì sắc mà mê như cô nàng này, gan của cô ta thật lớn.
Mạch Thất nhìn thấy vành tai quân trưởng của mình ửng đỏ.
"Mười bánh bao đồng chí, tôi là Mạch Thất, tối qua chúng tôi thấy cô rồi, chỉ là cái chứng cứ của cô để nhầm chỗ, người trong phòng đó và xưởng trưởng Dương đều là một giuộc cả.
Vẫn là tôi đổi chỗ giúp cô, nên công an mới có thể bắt người sớm như vậy, cô không cảm ơn tôi sao?"
An Tinh bị trai đẹp oán giận không dám nổi giận, bởi vì hệ thống nói trai đẹp là đùi vàng.
"Tôi cảm ơn anh nha, cảm ơn cả nhà anh luôn, nhà các anh không có ai dạy các anh xưng hô với người khác là phép lịch sự sao? Cái gì mà mười bánh bao, tôi vừa mới giới thiệu tên mình xong mà?"
Mạch Thất gãi đầu: "Xin lỗi nha, tại vì cảnh tượng một mình cô chiến đấu với mười bánh bao quá sức ấn tượng."
"Tôi tên Sở Du, An đồng chí hoàn toàn có thể tin tưởng tôi, tôi chỉ muốn biết cái bằng chứng đó cô lấy từ đâu ra, và còn có cái nào khác không."
An Tinh ngoan ngoãn lấy những cái còn lại trong túi đeo chéo ra đưa cho anh ta.
"Anh là áo mũ chỉnh tề Sở Du à? Tất cả còn lại ở đây, tôi không có cất giấu gì đâu, cái này là tôi tìm thấy trong hầm nhà xưởng trưởng Dương.
Tôi không có đi trộm đồ, tôi chỉ đang tìm cách tự cứu mình thôi.
Lũ người thân cực phẩm của tôi, vì phát mại tôi mà không thành, còn đem tôi đưa về thôn, đây chính là U Bắc đó, họ không thèm để ý sống chết của tôi thì phải cho phép tôi trả thù chứ?
Chứ không lẽ bắt một người phụ nữ cơ khổ không nơi nương tựa như tôi phải tử thủ cái gọi là đạo hiếu rồi chết sao!"
Lời nói của An Tinh khiến Sở Du có chút suy tư, như thể chợt nghĩ thông suốt điều gì: "Đã hiểu rồi, An đồng chí cứ về đi, chuyện nhà An tôi sẽ cố gắng giúp đỡ, coi như hôm nay tôi chưa từng đến."
An Tinh chẳng hiểu sao bị gọi lên xe, lại chẳng hiểu sao bị đuổi xuống.
"Nếu không phải nhìn cái mặt đẹp trai của hắn thì tôi đã sớm đánh hắn rồi, thôi thì nể tình hắn đồng ý giúp đỡ và không khai ra mình, tha thứ cho hắn vậy!"
【Chủ nhân, ngươi chắc không phải nể tình cái mặt đó à?】 An Tinh sờ sờ mặt mình hơi ửng hồng: "Thảo nào người ta nói mặt đẹp là có tất cả, với cái mặt này của hắn, cho dù bắt ta bao dưỡng hắn ta cũng nguyện ý!"
Hệ thống xấu hổ lại đánh chủ nhân một chút, sợ nàng nhất thời nổi giận liền xuống tay giết người.
Trên xe, nhiệt độ trên mặt Sở Du đã giảm: "Mạch Thất, An Tinh này cậu đã điều tra kỹ chưa? Thật không có vấn đề gì chứ?"
"Quân trưởng, tuyệt đối đảm bảo là thật, rõ ràng con nhỏ có nhiều người nhà như vậy mà lại phải sống như cô nhi, nhưng cũng có thể hiểu cách làm của cô ta mà, đổi lại là tôi chắc cũng không nuốt trôi cục tức này."
Trong lòng Sở Du cũng nổi lên một trận sóng ngầm.
Cô bé này so với hắn sống còn dũng cảm hơn, quả thực, những người thân không xứng đáng kia, không cần thiết phải cố níu kéo làm gì, như vậy tốt cho tất cả mọi người, đạo lý đơn giản vậy mà hắn sao không hiểu cho được...
An Đại Lực muốn đánh người, nhưng lúc này hắn không dám, ánh mắt lão nhân đã muốn ăn tươi nuốt sống người rồi.
"Ồn ào cái gì? Ra thể thống gì? Hai người các ngươi là anh em ruột mà, bình thường dạy các ngươi phải yêu thương nhường nhịn nhau, đều ném vào bụng chó rồi à?"
Hai anh em bị cha quát cho một trận liền im re.
Hai cô con dâu chỉ biết rơi nước mắt, lão nhân lần đầu tiên cảm thấy thất bại đến vậy.
"Đại Lực, đưa mẹ ngươi đến bệnh viện xem thế nào, Nhị Kiệt đi cục công an báo án, trong nhà mất nhiều tiền với đồ như thế, tìm lại được thì tốt hơn."
Hai anh em bị sai khiến đứng dậy, nhưng không ngờ rằng vừa ra khỏi cửa chưa bao lâu, cục công an đã tìm tới nhà.
"An Đại Lực, An Nhị Kiệt có ở nhà không?" Viên công an thâm niên dẫn đầu chính là người lần trước xử lý An Hành.
"Đồng chí công an, sao các anh đến nhanh vậy? Nhà tôi bị mất không ít tiền, mời ngồi xuống tôi từ từ kể cho các anh nghe."
"Mất tiền? Ông hiểu nhầm rồi, chúng tôi đến bắt người."
An Đại Lực và An Nhị Kiệt thông đồng với nhau rút ruột vật liệu thép của nhà máy, tư lợi riêng, giờ chứng cứ rõ ràng, chúng tôi muốn đưa người về điều tra xem có đồng bọn nào khác không.
Lão nhân này cũng đứng không vững nữa, đúng là nhà dột gặp mưa mà.
"Đồng chí công an, chắc chắn có hiểu lầm gì đó ở đây, hai đứa con trai của tôi đều là những đứa trẻ thành thật chất phác, chúng tuyệt đối không làm chuyện thất đức này đâu."
Viên công an thâm niên không nói gì, nhưng ánh mắt mắng người thì thật quá đáng.
Nhà các người làm chuyện thất đức còn ít à?
Nếu người không ở nhà, công an tự nhiên muốn đi bắt người, lão nhân không yên lòng, bảo hai cô con dâu đi theo xem tình hình.
"Ông ơi, giờ phải làm sao?" An Thông sợ hãi gần khóc.
"Khóc cái gì? Cháu là trụ cột trong nhà, mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng không được hoảng sợ, biết không?" Lão gia tử khóa cửa lại, dẫn An Thông đến cục công an hỏi thăm tình hình.
Lúc này An Tinh thì ngủ ngon giấc.
【Chủ nhân, ta khuyên ngươi nên mau dậy rửa mặt đi, nhà An đã xảy ra chuyện rồi, công an chắc chắn sẽ tìm ngươi đến thẩm tra, bộ dạng hiện tại của ngươi...mất mặt!】 "Ta mất mặt? Da ta trắng trẻo xinh đẹp... Không đúng, họ gặp chuyện xui xẻo thì sao lại tìm ta?"
【À, bởi vì có người nhìn thấy ngươi vứt chứng cứ đi, người kia phỏng chừng tò mò về ngươi, muốn xem ngươi là loại người hay nói hươu nói vượn thế nào thôi!】 An Tinh luống cuống, cái hệ thống này sao không đáng tin vậy?
"Tối qua có người phát hiện ra sao ngươi không nói cho ta biết? Ngươi có tin ta diệt ngươi không?"
【Đối phương không có ác ý, mà nói cho ngươi biết cũng vô ích thôi, ngươi đánh không lại hắn đâu, thân phận của hắn tôn quý lắm, ta khuyên ngươi nói chuyện vẫn nên chú ý một chút, đừng lôi bộ mặt quỷ vương ra.】 "Ý của ngươi là muốn ta nịnh nọt?"
An Tinh nhanh chóng bắt đầu chỉnh trang lại dung nhan, nàng chưa bao giờ nghiêm túc rửa mặt như vậy, thậm chí còn chọn một chiếc váy dài tay.
Vừa thu dọn xong thì nghe thấy có người gõ cửa bên ngoài.
Vừa mở cửa, An Tinh thấy một cậu trai mặc quân phục, trong lòng bắt đầu xác nhận với hệ thống, có phải là đùi vàng hay không, nhận được câu trả lời phủ định.
"Mười bánh bao đồng chí, chào bạn!"
An Tinh nghi ngờ nhìn: "Đây là cách xưng hô mới mẻ gì vậy? Tôi tên là An Tinh, An ngủ yên, Tinh càn khôn lãng lãng, xin hỏi ngài là ai?"
"Lên xe!"
Tiểu chiến sĩ chưa kịp trả lời thì một tiếng mệnh lệnh vang lên từ trong xe.
Lên xe xong, tiểu chiến sĩ cũng bắt đầu hoài nghi có phải cái tên càn khôn lãng lãng của cô không có chữ tinh hay không?
Vào trong xe, An Tinh nhìn thấy người đàn ông đẹp trai nhất mà cả hai đời kiếp quỷ cộng lại nàng từng gặp, rất giống minh tinh hàng đầu Tiêu Chiến mà nàng đã từng thấy trên TV lúc sắp qua đời.
"Gương mặt anh thật là đẹp trai!"
Sở Du nghiêng đầu nhìn An Tinh: "An đồng chí không có ý định sớm giải thích về chuyện tối hôm qua sao? Đến cục công an tôi cũng dễ làm chứng cho cô."
An Tinh lau khóe miệng nước miếng: "Ngại quá, vì sắc đẹp mà mê mẩn mất rồi.
Anh nói tối qua á? Tối qua chuyện gì chứ, tối khuya tôi chắc chắn là đang ở nhà ngủ thôi, xã hội bây giờ loạn như vậy, một cô gái nhỏ như tôi thì có thể..."
"Ngậm miệng!"
Sở Du đã gặp không ít nữ đồng chí thèm thuồng nhan sắc của hắn, nhưng chưa có ai dám trắng trợn thừa nhận vì sắc mà mê như cô nàng này, gan của cô ta thật lớn.
Mạch Thất nhìn thấy vành tai quân trưởng của mình ửng đỏ.
"Mười bánh bao đồng chí, tôi là Mạch Thất, tối qua chúng tôi thấy cô rồi, chỉ là cái chứng cứ của cô để nhầm chỗ, người trong phòng đó và xưởng trưởng Dương đều là một giuộc cả.
Vẫn là tôi đổi chỗ giúp cô, nên công an mới có thể bắt người sớm như vậy, cô không cảm ơn tôi sao?"
An Tinh bị trai đẹp oán giận không dám nổi giận, bởi vì hệ thống nói trai đẹp là đùi vàng.
"Tôi cảm ơn anh nha, cảm ơn cả nhà anh luôn, nhà các anh không có ai dạy các anh xưng hô với người khác là phép lịch sự sao? Cái gì mà mười bánh bao, tôi vừa mới giới thiệu tên mình xong mà?"
Mạch Thất gãi đầu: "Xin lỗi nha, tại vì cảnh tượng một mình cô chiến đấu với mười bánh bao quá sức ấn tượng."
"Tôi tên Sở Du, An đồng chí hoàn toàn có thể tin tưởng tôi, tôi chỉ muốn biết cái bằng chứng đó cô lấy từ đâu ra, và còn có cái nào khác không."
An Tinh ngoan ngoãn lấy những cái còn lại trong túi đeo chéo ra đưa cho anh ta.
"Anh là áo mũ chỉnh tề Sở Du à? Tất cả còn lại ở đây, tôi không có cất giấu gì đâu, cái này là tôi tìm thấy trong hầm nhà xưởng trưởng Dương.
Tôi không có đi trộm đồ, tôi chỉ đang tìm cách tự cứu mình thôi.
Lũ người thân cực phẩm của tôi, vì phát mại tôi mà không thành, còn đem tôi đưa về thôn, đây chính là U Bắc đó, họ không thèm để ý sống chết của tôi thì phải cho phép tôi trả thù chứ?
Chứ không lẽ bắt một người phụ nữ cơ khổ không nơi nương tựa như tôi phải tử thủ cái gọi là đạo hiếu rồi chết sao!"
Lời nói của An Tinh khiến Sở Du có chút suy tư, như thể chợt nghĩ thông suốt điều gì: "Đã hiểu rồi, An đồng chí cứ về đi, chuyện nhà An tôi sẽ cố gắng giúp đỡ, coi như hôm nay tôi chưa từng đến."
An Tinh chẳng hiểu sao bị gọi lên xe, lại chẳng hiểu sao bị đuổi xuống.
"Nếu không phải nhìn cái mặt đẹp trai của hắn thì tôi đã sớm đánh hắn rồi, thôi thì nể tình hắn đồng ý giúp đỡ và không khai ra mình, tha thứ cho hắn vậy!"
【Chủ nhân, ngươi chắc không phải nể tình cái mặt đó à?】 An Tinh sờ sờ mặt mình hơi ửng hồng: "Thảo nào người ta nói mặt đẹp là có tất cả, với cái mặt này của hắn, cho dù bắt ta bao dưỡng hắn ta cũng nguyện ý!"
Hệ thống xấu hổ lại đánh chủ nhân một chút, sợ nàng nhất thời nổi giận liền xuống tay giết người.
Trên xe, nhiệt độ trên mặt Sở Du đã giảm: "Mạch Thất, An Tinh này cậu đã điều tra kỹ chưa? Thật không có vấn đề gì chứ?"
"Quân trưởng, tuyệt đối đảm bảo là thật, rõ ràng con nhỏ có nhiều người nhà như vậy mà lại phải sống như cô nhi, nhưng cũng có thể hiểu cách làm của cô ta mà, đổi lại là tôi chắc cũng không nuốt trôi cục tức này."
Trong lòng Sở Du cũng nổi lên một trận sóng ngầm.
Cô bé này so với hắn sống còn dũng cảm hơn, quả thực, những người thân không xứng đáng kia, không cần thiết phải cố níu kéo làm gì, như vậy tốt cho tất cả mọi người, đạo lý đơn giản vậy mà hắn sao không hiểu cho được...
Bạn cần đăng nhập để bình luận