Sở Thủ Trưởng, An Thanh Niên Trí Thức Nàng Có Chút Điên
Sở Thủ Trưởng, An Thanh Niên Trí Thức Nàng Có Chút Điên - Chương 19: Đây là thanh niên trí thức điểm? (length: 8061)
"Ta là xuống nông thôn làm thanh niên trí thức chứ không phải đến để so mặt, một thằng đàn ông làm việc có thể chống trời, nuôi sống gia đình mới là quan trọng nhất, mặt mũi thì có là gì."
Cảnh Thần vẫn cố gắng biện minh cho mình.
"Nếu không thì sao lại nói có những người bình thường mà tự tin như các ngươi, mới có thể làm nổi bật thế giới tươi đẹp chứ!
Ngươi xem người ta Sở Du kìa, người ta là quân nhân đó, nhìn cái chân này xem, đây là dấu ấn vinh quang đó, ngươi nghĩ ở phương diện chống trời nuôi sống gia đình, hắn sẽ thua sao?
Đẹp trai chẳng qua chỉ là ưu điểm ít thu hút nhất ở người hắn mà thôi, đương nhiên, đây cũng là điều ta coi trọng nhất."
Cảnh Thần á khẩu không trả lời được, đành phải quay đầu không nhìn hai người.
Người đánh xe Sở Thiên cười đến mức miệng sắp chạm đến sau tai rồi, cô thanh niên trí thức An này quả thực là ứng cử viên cháu dâu tốt nhất trong lòng hắn!
"Qua cái bia đá này, chúng ta sẽ vào đến địa phận thôn Ô Lạp Kỳ, điểm thanh niên trí thức của các ngươi ở phía trước khoảng 500 mét, mọi người chuẩn bị xuống xe đi!"
Năm trăm mét không xa, nhưng An Tinh chú ý thấy điểm thanh niên trí thức của họ lại nằm ở phía trước thôn.
Đây là điểm thanh niên trí thức?
Một cái sân nhỏ làm bằng đất vàng trộn cỏ và bùn, nhìn kỹ còn thấy rõ vết nứt trên tường, may mà mái nhà trát tương đối dày, xem ra sẽ không bị dột mưa.
An Tinh chắp tay: "Ta Tề Thiên Đại Thánh ơi, đây không phải nhà xuống cấp à?"
Những người khác dù không nói gì nhưng biểu cảm đã nói lên tất cả.
Sở Thiên cột xe ngựa vào cây bên cạnh, để đám thanh niên trí thức lấy hành lý xuống trước, rồi kéo một điếu thuốc nói:
"Các cháu đừng chê điều kiện ở đây không tốt, trước kia chỗ này chúng ta chưa có thanh niên trí thức, cái nhà này là do quân đội xây lúc nghỉ ngơi chỉnh đốn đấy!"
Hóa ra là quân đội xây khi đóng quân, thảo nào nhà nào cũng to thế, chắc bên trong là một gian phòng lớn.
An Tinh biết, bọn họ vừa đến không hiểu tình hình, đứng ở cửa chê bai cũng chẳng có tác dụng gì, thà vào trong chọn chỗ ở thích hợp trước, sau này rồi tính.
Mặt trời cũng đã xế bóng rồi, đứng đây cũng không giải quyết được gì.
"Sở Du, ta không biết ngươi sống ở đâu, nhưng ta ở chỗ này, nếu như ngươi gặp khó khăn gì cần ta giúp thì cứ đến điểm thanh niên trí thức tìm ta nhé, bây giờ ngươi đáng thương như thế, một mình chịu đựng bị người khác bắt nạt, nhớ chưa?"
Vừa dứt lời không đợi Sở Du trả lời, An Tinh đã vác một cái túi lên vai rồi đi vào trước.
Hướng chính đông chắc là phòng chính, hẳn là có người ở rồi, An Tinh chọn gian bên trái trông có vẻ lớn hơn, không phải nói nam tả nữ hữu sao? Thế thì nàng chọn bên trái!
Gian phòng ở phía bắc vừa nhìn là biết phòng bếp, còn phía nam chắc là kho hàng!
Vào phòng rồi An Tinh không thất vọng, quả nhiên là gian phòng lớn thông suốt, An Tinh bất đắc dĩ chọn một vị trí dựa vào tường, quẳng đồ đạc lên rồi bắt đầu lấy đồ dùng quét dọn vệ sinh.
Hết cách, nàng có bệnh thích sạch sẽ.
An Tinh vừa bắt đầu lấy đồ ra, thì sáu người còn lại bên ngoài mới phản ứng lại rồi đi vào, vì An Tinh đã vào rồi nên đám thanh niên trí thức nam đành phải lui một bước mà chọn gian khác.
Sở Thiên quả thực rất hài lòng về An Tinh này!
"Đại chất tử, cháu và cô thanh niên trí thức An kia quen nhau thế nào thế? Ta thấy con bé người rất tốt, làm vợ thì hết sảy, cháu thấy sao?"
Sở Du gật nhẹ đầu.
Sở Thiên dụi mắt, còn tưởng mình nhìn nhầm, thằng nhóc cứ lần nào đi xem mặt cũng cự tuyệt lại gật đầu ư? Xem ra không phải là không muốn kết hôn, mà là muốn tìm người tốt nhất để kết hôn.
Hừ, đàn ông!
"Đừng có mỗi gật đầu chứ, vậy cháu phải nghĩ cách rước người ta về nhà chứ, nếu là trước kia thì ta chẳng lo, nhưng cái chân này của cháu rốt cuộc là thế nào vậy?"
Tuy rất tin Sở Du nhưng Sở Thiên vẫn có chút lo lắng.
"Đại bá yên tâm, bình thường cháu giả vờ đấy, nhưng đại bá đừng có lỡ miệng nhé, lần này cháu về vốn định đòi chia gia tài, họ tưởng cháu bị quân đội đuổi về nên bây giờ đang buồn rầu ở nhà đây!"
Sở Thiên đấm một phát vào vai Sở Du.
"Thằng nhóc thối nhà cháu, ngồi xe lăn về làm ta hết hồn, ba cháu với mụ kia ở nhà, ta lại không dám hỏi, coi như là chưa qua lại, cháu nên giả bộ giống vào mới được, không thì chúng sẽ không buông tha cho cháu cái thần tài này đâu."
Hai người cứ vừa nói vừa đi về nhà Sở Du.
Ở điểm thanh niên trí thức, mọi người thấy An Tinh đâu ra đấy lấy chậu và một cái khăn mặt cũ, múc nước lau giường, lau tủ, rồi cũng có người bắt chước theo làm.
Đáng thương Văn Thụy chỉ biết ngồi ở mép giường khóc.
Nàng không có chậu, lại càng tiếc cái khăn mặt trắng trẻo mềm mại của nàng để lau cái giường đất này.
Tiếng khóc của nàng cũng không làm ảnh hưởng đến nhịp điệu của An Tinh, cô bé cứ ngân nga một khúc hát không ai từng nghe rồi loay hoay bận rộn, tiếng khóc của Văn Thụy ngược lại trở nên êm dịu.
Giường đất quá nhiều tro, An Tinh lau xong thì dùng tấm chiếu An gia cất sẵn trải lên.
Trước đây nàng làm người thành ma thì toàn làm liếm chó, giờ thì nên thật lòng liếm láp chính mình mới phải, đồ cho mình dùng đều phải là thứ tốt nhất.
Giả bộ lấy từ túi đồ trong ba lô ra một cái chăn bông dày, trải lên trên chiếu.
Rồi lấy ra một chiếc ga trải giường màu xanh lá cây hoàn toàn mới, một cái chăn bông bốn cân dày dùng để đắp, bọc cũng là vỏ chăn màu xanh lá cây, gối đầu là do ông Dương trưởng xưởng tặng, mới tinh.
Cuối cùng từ một bên kia của hành lý đi lên rồi kéo một sợi dây thừng trên tường, treo một tấm vải hoa nhỏ để làm rèm.
Vậy là nàng đã có một không gian riêng tư cho mình.
Tiếp theo đem đồ rửa mặt, lau sạch sẽ rồi đặt vào trong chậu hoàn toàn mới. Lấy ra một chiếc khăn mặt mới và cũng để vào.
Đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, quần áo, giày dép và một ít đồ ăn vặt đều được để vào chiếc tủ nhỏ vừa được lau sạch sẽ.
Đại công cáo thành!
An Tinh đã thay một bộ quần áo mới, thoải mái nằm nghỉ trên giường thì Văn Thụy mới miễn cưỡng ngừng khóc.
Nàng rụt rè đi đến, nói với An Tinh đang nhắm mắt dưỡng thần:
"Này! Ta muốn mua cái chậu với khăn lau của ngươi, bao nhiêu tiền?"
An Tinh mở mắt quét mắt nhìn hai thứ đồ đã dùng dưới đất, đây đều là đồ cũ An gia đã dùng rồi, không thì nàng cũng không lấy ra lau giường, vốn dĩ đang lo về sau không biết để đâu đây.
Văn Thụy thật tốt bụng nha!
"Mọi người chúng ta đều vượt núi băng rừng đến đây làm thanh niên trí thức cũng không dễ dàng gì, ta cũng không gạt ngươi, hai thứ đồ này ở cửa hàng mua cũng hết một đồng rưỡi, ta dùng rồi thì bán cho ngươi một đồng thôi, không tính là quá đáng chứ!"
Đôi mắt kiêu ngạo của Văn Thụy thoáng chốc đã biến thành mắt long lanh, con An Tinh này đâu phải lúc nào cũng đáng ghét đâu!
Ngoan ngoãn lấy một đồng trong túi ra ném qua, nhảy chân cầm chậu rồi chạy ra ngoài vừa chạy vừa gọi Văn Diệp.
"Anh ơi, em có chậu và khăn lau rồi này!"
Văn Diệp nghe từ miệng muội muội mình rằng mấy thứ đồ này lại là do An Tinh bán cho nàng, còn thấy có chút khó tin.
Văn Thụy vung tay: "Anh ơi, em gái anh lớn lên ai cũng thích, An Tinh cũng là người mà, anh đừng có đoán tới đoán lui nữa, mau giúp em dọn dẹp đi thôi!"
Văn Diệp ngượng ngùng khiêu khích muội muội mình, cái bộ dạng của nàng bây giờ thật không thể gọi là đáng yêu được.
Hơn nữa kẻ cầm đầu chính là An Tinh!..
Cảnh Thần vẫn cố gắng biện minh cho mình.
"Nếu không thì sao lại nói có những người bình thường mà tự tin như các ngươi, mới có thể làm nổi bật thế giới tươi đẹp chứ!
Ngươi xem người ta Sở Du kìa, người ta là quân nhân đó, nhìn cái chân này xem, đây là dấu ấn vinh quang đó, ngươi nghĩ ở phương diện chống trời nuôi sống gia đình, hắn sẽ thua sao?
Đẹp trai chẳng qua chỉ là ưu điểm ít thu hút nhất ở người hắn mà thôi, đương nhiên, đây cũng là điều ta coi trọng nhất."
Cảnh Thần á khẩu không trả lời được, đành phải quay đầu không nhìn hai người.
Người đánh xe Sở Thiên cười đến mức miệng sắp chạm đến sau tai rồi, cô thanh niên trí thức An này quả thực là ứng cử viên cháu dâu tốt nhất trong lòng hắn!
"Qua cái bia đá này, chúng ta sẽ vào đến địa phận thôn Ô Lạp Kỳ, điểm thanh niên trí thức của các ngươi ở phía trước khoảng 500 mét, mọi người chuẩn bị xuống xe đi!"
Năm trăm mét không xa, nhưng An Tinh chú ý thấy điểm thanh niên trí thức của họ lại nằm ở phía trước thôn.
Đây là điểm thanh niên trí thức?
Một cái sân nhỏ làm bằng đất vàng trộn cỏ và bùn, nhìn kỹ còn thấy rõ vết nứt trên tường, may mà mái nhà trát tương đối dày, xem ra sẽ không bị dột mưa.
An Tinh chắp tay: "Ta Tề Thiên Đại Thánh ơi, đây không phải nhà xuống cấp à?"
Những người khác dù không nói gì nhưng biểu cảm đã nói lên tất cả.
Sở Thiên cột xe ngựa vào cây bên cạnh, để đám thanh niên trí thức lấy hành lý xuống trước, rồi kéo một điếu thuốc nói:
"Các cháu đừng chê điều kiện ở đây không tốt, trước kia chỗ này chúng ta chưa có thanh niên trí thức, cái nhà này là do quân đội xây lúc nghỉ ngơi chỉnh đốn đấy!"
Hóa ra là quân đội xây khi đóng quân, thảo nào nhà nào cũng to thế, chắc bên trong là một gian phòng lớn.
An Tinh biết, bọn họ vừa đến không hiểu tình hình, đứng ở cửa chê bai cũng chẳng có tác dụng gì, thà vào trong chọn chỗ ở thích hợp trước, sau này rồi tính.
Mặt trời cũng đã xế bóng rồi, đứng đây cũng không giải quyết được gì.
"Sở Du, ta không biết ngươi sống ở đâu, nhưng ta ở chỗ này, nếu như ngươi gặp khó khăn gì cần ta giúp thì cứ đến điểm thanh niên trí thức tìm ta nhé, bây giờ ngươi đáng thương như thế, một mình chịu đựng bị người khác bắt nạt, nhớ chưa?"
Vừa dứt lời không đợi Sở Du trả lời, An Tinh đã vác một cái túi lên vai rồi đi vào trước.
Hướng chính đông chắc là phòng chính, hẳn là có người ở rồi, An Tinh chọn gian bên trái trông có vẻ lớn hơn, không phải nói nam tả nữ hữu sao? Thế thì nàng chọn bên trái!
Gian phòng ở phía bắc vừa nhìn là biết phòng bếp, còn phía nam chắc là kho hàng!
Vào phòng rồi An Tinh không thất vọng, quả nhiên là gian phòng lớn thông suốt, An Tinh bất đắc dĩ chọn một vị trí dựa vào tường, quẳng đồ đạc lên rồi bắt đầu lấy đồ dùng quét dọn vệ sinh.
Hết cách, nàng có bệnh thích sạch sẽ.
An Tinh vừa bắt đầu lấy đồ ra, thì sáu người còn lại bên ngoài mới phản ứng lại rồi đi vào, vì An Tinh đã vào rồi nên đám thanh niên trí thức nam đành phải lui một bước mà chọn gian khác.
Sở Thiên quả thực rất hài lòng về An Tinh này!
"Đại chất tử, cháu và cô thanh niên trí thức An kia quen nhau thế nào thế? Ta thấy con bé người rất tốt, làm vợ thì hết sảy, cháu thấy sao?"
Sở Du gật nhẹ đầu.
Sở Thiên dụi mắt, còn tưởng mình nhìn nhầm, thằng nhóc cứ lần nào đi xem mặt cũng cự tuyệt lại gật đầu ư? Xem ra không phải là không muốn kết hôn, mà là muốn tìm người tốt nhất để kết hôn.
Hừ, đàn ông!
"Đừng có mỗi gật đầu chứ, vậy cháu phải nghĩ cách rước người ta về nhà chứ, nếu là trước kia thì ta chẳng lo, nhưng cái chân này của cháu rốt cuộc là thế nào vậy?"
Tuy rất tin Sở Du nhưng Sở Thiên vẫn có chút lo lắng.
"Đại bá yên tâm, bình thường cháu giả vờ đấy, nhưng đại bá đừng có lỡ miệng nhé, lần này cháu về vốn định đòi chia gia tài, họ tưởng cháu bị quân đội đuổi về nên bây giờ đang buồn rầu ở nhà đây!"
Sở Thiên đấm một phát vào vai Sở Du.
"Thằng nhóc thối nhà cháu, ngồi xe lăn về làm ta hết hồn, ba cháu với mụ kia ở nhà, ta lại không dám hỏi, coi như là chưa qua lại, cháu nên giả bộ giống vào mới được, không thì chúng sẽ không buông tha cho cháu cái thần tài này đâu."
Hai người cứ vừa nói vừa đi về nhà Sở Du.
Ở điểm thanh niên trí thức, mọi người thấy An Tinh đâu ra đấy lấy chậu và một cái khăn mặt cũ, múc nước lau giường, lau tủ, rồi cũng có người bắt chước theo làm.
Đáng thương Văn Thụy chỉ biết ngồi ở mép giường khóc.
Nàng không có chậu, lại càng tiếc cái khăn mặt trắng trẻo mềm mại của nàng để lau cái giường đất này.
Tiếng khóc của nàng cũng không làm ảnh hưởng đến nhịp điệu của An Tinh, cô bé cứ ngân nga một khúc hát không ai từng nghe rồi loay hoay bận rộn, tiếng khóc của Văn Thụy ngược lại trở nên êm dịu.
Giường đất quá nhiều tro, An Tinh lau xong thì dùng tấm chiếu An gia cất sẵn trải lên.
Trước đây nàng làm người thành ma thì toàn làm liếm chó, giờ thì nên thật lòng liếm láp chính mình mới phải, đồ cho mình dùng đều phải là thứ tốt nhất.
Giả bộ lấy từ túi đồ trong ba lô ra một cái chăn bông dày, trải lên trên chiếu.
Rồi lấy ra một chiếc ga trải giường màu xanh lá cây hoàn toàn mới, một cái chăn bông bốn cân dày dùng để đắp, bọc cũng là vỏ chăn màu xanh lá cây, gối đầu là do ông Dương trưởng xưởng tặng, mới tinh.
Cuối cùng từ một bên kia của hành lý đi lên rồi kéo một sợi dây thừng trên tường, treo một tấm vải hoa nhỏ để làm rèm.
Vậy là nàng đã có một không gian riêng tư cho mình.
Tiếp theo đem đồ rửa mặt, lau sạch sẽ rồi đặt vào trong chậu hoàn toàn mới. Lấy ra một chiếc khăn mặt mới và cũng để vào.
Đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, quần áo, giày dép và một ít đồ ăn vặt đều được để vào chiếc tủ nhỏ vừa được lau sạch sẽ.
Đại công cáo thành!
An Tinh đã thay một bộ quần áo mới, thoải mái nằm nghỉ trên giường thì Văn Thụy mới miễn cưỡng ngừng khóc.
Nàng rụt rè đi đến, nói với An Tinh đang nhắm mắt dưỡng thần:
"Này! Ta muốn mua cái chậu với khăn lau của ngươi, bao nhiêu tiền?"
An Tinh mở mắt quét mắt nhìn hai thứ đồ đã dùng dưới đất, đây đều là đồ cũ An gia đã dùng rồi, không thì nàng cũng không lấy ra lau giường, vốn dĩ đang lo về sau không biết để đâu đây.
Văn Thụy thật tốt bụng nha!
"Mọi người chúng ta đều vượt núi băng rừng đến đây làm thanh niên trí thức cũng không dễ dàng gì, ta cũng không gạt ngươi, hai thứ đồ này ở cửa hàng mua cũng hết một đồng rưỡi, ta dùng rồi thì bán cho ngươi một đồng thôi, không tính là quá đáng chứ!"
Đôi mắt kiêu ngạo của Văn Thụy thoáng chốc đã biến thành mắt long lanh, con An Tinh này đâu phải lúc nào cũng đáng ghét đâu!
Ngoan ngoãn lấy một đồng trong túi ra ném qua, nhảy chân cầm chậu rồi chạy ra ngoài vừa chạy vừa gọi Văn Diệp.
"Anh ơi, em có chậu và khăn lau rồi này!"
Văn Diệp nghe từ miệng muội muội mình rằng mấy thứ đồ này lại là do An Tinh bán cho nàng, còn thấy có chút khó tin.
Văn Thụy vung tay: "Anh ơi, em gái anh lớn lên ai cũng thích, An Tinh cũng là người mà, anh đừng có đoán tới đoán lui nữa, mau giúp em dọn dẹp đi thôi!"
Văn Diệp ngượng ngùng khiêu khích muội muội mình, cái bộ dạng của nàng bây giờ thật không thể gọi là đáng yêu được.
Hơn nữa kẻ cầm đầu chính là An Tinh!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận