Sở Thủ Trưởng, An Thanh Niên Trí Thức Nàng Có Chút Điên
Sở Thủ Trưởng, An Thanh Niên Trí Thức Nàng Có Chút Điên - Chương 86: Lưu Ba cưới đến người trong lòng (length: 7829)
"Hệ thống đại nhân, mấy thứ này là cái gì vậy?"
【Đây đều là linh kiện máy móc sau này nhà ngươi cần để làm xưởng giấy đó, nhưng mới chỉ là một phần thôi, chưa đủ đâu, đợi khi nào hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ lắp ráp thành máy móc hoàn chỉnh ngay!】
"Chuyện cưới xin trọng đại của ta, lại còn không đáng một cái máy móc hoàn chỉnh sao?"
Hệ thống không trả lời nàng.
An Tinh cũng không để ý đến câu trả lời của nó, vẫn là rất hiền lành đặt cho hệ thống một cái tên thật kêu: "Ngũ Ức!"
Cái tên này tràn đầy sự mong đợi của nàng về tương lai.
Vốn dĩ hai người đã bàn xong ngày thứ hai sẽ rời đi, thế mà An Tinh lại không đi, bởi vì nàng nhận được tin tức Vu quả phụ tái giá. Đối với chuyện mình đã cầm của Vu quả phụ nhiều di sản như vậy, An Tinh vẫn canh cánh trong lòng.
Sở Du tiếc bà xã phải ở lại một mình, đành phải nán lại thêm một ngày.
Cả Mạch Thất và Thái Tân đến đón người cũng bị nhiệt tình giữ lại.
"Mạch Thất, ngươi có thấy tư lệnh viên giữ chúng ta lại là có ý đồ không, chứ người đàn ông mới cưới nào lại muốn giữ hai người chậm trễ việc như vậy lại còn nhiệt tình thế chứ!"
Mạch Thất cũng thấy có chút kỳ quái, nhưng lại không nói ra được cái lạ ở đâu.
Mấy người ở khu tri thức thanh niên lần lượt đến chúc mừng, ai nấy đều mang theo quà tặng.
"An Tinh, chúng tôi đến chúc mừng cô đây, cô xem tôi mang gì đến nè, mau ra đây xem thử đi!" Giọng Văn Thụy vang xa cả chục mét cũng nghe rõ mồn một.
An Tinh nghi hoặc.
"Không phải Vu quả phụ cưới chồng sao? Sao lại mang quà cho tôi?"
Người ở khu tri thức thanh niên và nhà Lưu Ba cùng nhà Vu quả phụ đều không có lui tới, đương nhiên sẽ không đi dự hôn lễ.
"Gì đó, bọn tôi là nghe nói cô với Sở Du đăng ký kết hôn nên cố ý đến chúc mừng cô, quà tân hôn đương nhiên phải mang rồi, không thì lại hóa ra là tình cảm giữa chúng ta không tốt à."
Người vừa nói là Trịnh Hòa, đối tượng mà Sở Du đặc biệt để ý.
Hắn cũng không thể nào quên được vì cái tên nhãi ranh này, mình đã ăn không ít giấm chua.
Nhanh chóng đứng bên cạnh An Tinh: "Đa tạ thanh niên trí thức Trịnh, đợi khi nào bọn tôi tổ chức hôn lễ, nhất định phải mời thanh niên trí thức Trịnh đến tham dự."
Trịnh Hòa ngẩn người, rồi lập tức cười nói: "Anh rể này cũng thú vị ghê, đối với ai cũng lạnh nhạt chỉ có riêng tôi là nhiệt tình lạ thường đấy!"
An Tinh muốn nói ngươi đúng là mặt dày mà!
Bất quá tiếng "Anh rể" này ngược lại làm cho Sở Du đặc biệt vui vẻ trong lòng.
"Mọi người ngồi đi, tôi đi lấy chút trái cây với mứt ra ăn nhé, đừng khách sáo, cứ coi như ở nhà, thời gian tôi không có ở đây, nhờ mọi người chiếu cố vợ tôi."
Một đám người vừa được khen vừa sợ hãi, Sở Du từ trước tới giờ đều lạnh lùng, sao mới kết hôn xong lại khác hẳn một người vậy?
An Tinh vội vàng chuyển chủ đề: "Rốt cuộc thì Vu quả phụ gả cho ai vậy? Nàng chỉ nhờ người đến báo với tôi là tối nay muốn qua ăn cơm, mà người đó đi vội quá, cũng không nói chú rể là ai."
"Lưu Ba chứ còn ai nữa, hắn tương tư bao nhiêu năm như vậy, cuối cùng cũng khiến cho hắn ôm được người đẹp về."
Giọng Mạc Hạo có chút ghen tị.
"Sao hả? Nếu cậu thích thì có thể tìm người phụ nữ lớn tuổi hơn nhiều mà cưới đấy!"
Đối mặt với sự trêu chọc của An Tinh, Mạc Hạo có chút xấu hổ gãi đầu:
"Đâu phải mỗi mình tôi nghĩ vậy, Vu quả phụ tuy có lớn tuổi hơn một chút, nhưng mà xem dung mạo đó kìa, nói không tới ba mươi tuổi cũng có người tin, mấu chốt là có nhà có tiền đó!"
An Tinh kinh ngạc: "Trước kia sao không nhìn ra, Mạc Hạo, ngươi cũng có tiềm chất ăn bám đó nha, ta cứ tưởng chỉ có Trịnh Hòa..."
Trịnh Hòa đúng là nằm không cũng trúng đạn.
Mạc Hạo hơi xấu hổ, thật ra hắn cũng không muốn ăn cơm mềm, nhưng người ta là vậy mà, nếu có thể không cần cố gắng mà vẫn sống tốt mỗi ngày, ai mà không muốn chứ.
Dù sao kiểu phú bà vừa xinh đẹp vừa có tiền như Vu quả phụ thì không dễ tìm.
Vừa nghĩ tới Lưu Ba, ấn tượng của An Tinh không được tốt, dù sao lúc trước nghe được toàn lời không hay từ Sở Nhạc, nhưng đối với chuyện của Vu quả phụ, hắn quả thật là nghiêm túc.
"Mẹ của Lưu Ba cũng đồng ý à?"
Trong lòng An Tinh, mẹ của Lưu Ba là một người phụ nữ có chính kiến, chuyện bà ta đánh con trai mình đã đủ chứng minh rồi.
"Đồng ý, không đồng ý Lưu Ba sẽ tự sát vì Vu quả phụ đó, ngày nào hắn cũng bỏ ăn bỏ uống mà đi làm việc cho Vu quả phụ, cho dù là mẹ hắn cũng không thể chịu nổi.
May mà cuối cùng Vu quả phụ vẫn đồng ý, nếu không thằng nhãi đó chắc không sống nổi."
Mạc Hạo nói chuyện phiếm nhà người ta cũng giỏi đó.
Chuyện này nói thế nào đây, Lưu Ba không coi là người tốt, nhưng Vu quả phụ chưa chắc là người lương thiện, cũng không thể vì người ta có tì vết mà gạt bỏ chuyện người ta hướng đến tình yêu đích thực chứ!
Buổi tối, An Tinh vẫn mang theo Sở Du đi ăn bữa cơm này.
Tiện tay lấy trong ba lô ra một chiếc áo khoác dạ đỏ xem như quà tân hôn.
"Muội muội đến thôi là ta đã vui lắm rồi, lại còn mang đồ đến như vậy thật không tiện, thân phận của ta như thế này, hôn lễ cũng không dám làm vào giữa trưa đâu!"
Lời nói tuy có vẻ ủy khuất, nhưng An Tinh nhìn ra, Vu quả phụ đang rất hạnh phúc.
Mọi người đều là hướng đến nhà Lưu Ba mà tham dự hôn lễ, chỉ có một mình An Tinh là được Vu quả phụ mời tới.
Có mấy người đàn ông uống vài ly rượu xong thì bắt đầu nói bậy, Lưu Ba trực tiếp nổi giận, bảo mẹ mình ném người ra ngoài. Xem ra hắn thật sự rất coi trọng Vu quả phụ.
An Tinh vẫn rất mừng cho Vu quả phụ.
Đến chiều tối, vì có hai bóng đèn ở đó, nên Sở Du đường hoàng đi vào phòng An Tinh.
"Bà xã, ta đảm bảo tuyệt đối sẽ không vượt quá giới hạn, nhưng nhất định không thể để người khác biết chúng ta đã kết hôn mà còn ngủ riêng, họ lại nghĩ là ta không được đó!"
Hết cách, cáo già đóng kịch sâu quá, An Tinh cũng không thể thật để tư lệnh bị người khác nói là không được.
Tối hôm đó, Sở Du tuy là không vượt giới hạn như lời đã nói, nhưng chuyện nên làm không nên làm thì đều đã làm hết.
"Sở Du, ngươi đang làm gì đó?"
"Bà xã, thật sự xin lỗi, tay của ta nó có chủ kiến riêng rồi, ta cũng không thể làm khó nó được đúng không? Mà da bà xã thật là mịn nha, không giống ta thô ráp thế này."
Dù từng trải chuyện đời nhưng An Tinh lúc này vẫn đỏ mặt.
Cái người này từ trước tới giờ luôn tỏ ra chính trực trước mặt nàng tuyệt đối là giả bộ, thật là thiệt thòi cho nàng còn tưởng mình kiếm được anh chàng thẳng thắn, ai ngờ lại là cáo đội lốt người.
Sớm biết vậy nàng cần gì mất công theo đuổi, trực tiếp chờ chẳng phải được sao?
Nhưng vừa nghĩ đến chuyện thực thể của hệ thống, An Tinh vẫn là nhịn.
"À mà bà xã, con chó kia sao lại chiếm giường lò ngủ vậy, người ta thì ngay cả phòng ở còn không được cho vào, nó thì hay rồi, còn được đãi ngộ cao hơn cả ta."
"Sở Du, anh thật là có tiền đồ, còn so đo với một con chó."
Sở Du cũng không biết tại sao, rõ ràng hắn cũng đã có giấy đăng ký kết hôn, có danh phận rồi, mà sao vẫn không thể bình tĩnh như trước được.
Có lẽ là không đủ cảm giác an toàn, luôn cảm thấy hiện tại mọi thứ cũng chỉ là do hắn trăm phương nghìn kế mà có được.
"Được rồi, coi như ta không nói gì đi, mà bà xã, trước đây sao không biết em thích chó nha, em kiếm nó ở đâu thế, sớm biết em thích, ta đã chuẩn bị cho em một con chó nghiệp vụ rồi.
Vừa nghe lời lại biết giữ nhà, còn có thể bảo vệ em nữa."
【Đây đều là linh kiện máy móc sau này nhà ngươi cần để làm xưởng giấy đó, nhưng mới chỉ là một phần thôi, chưa đủ đâu, đợi khi nào hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ lắp ráp thành máy móc hoàn chỉnh ngay!】
"Chuyện cưới xin trọng đại của ta, lại còn không đáng một cái máy móc hoàn chỉnh sao?"
Hệ thống không trả lời nàng.
An Tinh cũng không để ý đến câu trả lời của nó, vẫn là rất hiền lành đặt cho hệ thống một cái tên thật kêu: "Ngũ Ức!"
Cái tên này tràn đầy sự mong đợi của nàng về tương lai.
Vốn dĩ hai người đã bàn xong ngày thứ hai sẽ rời đi, thế mà An Tinh lại không đi, bởi vì nàng nhận được tin tức Vu quả phụ tái giá. Đối với chuyện mình đã cầm của Vu quả phụ nhiều di sản như vậy, An Tinh vẫn canh cánh trong lòng.
Sở Du tiếc bà xã phải ở lại một mình, đành phải nán lại thêm một ngày.
Cả Mạch Thất và Thái Tân đến đón người cũng bị nhiệt tình giữ lại.
"Mạch Thất, ngươi có thấy tư lệnh viên giữ chúng ta lại là có ý đồ không, chứ người đàn ông mới cưới nào lại muốn giữ hai người chậm trễ việc như vậy lại còn nhiệt tình thế chứ!"
Mạch Thất cũng thấy có chút kỳ quái, nhưng lại không nói ra được cái lạ ở đâu.
Mấy người ở khu tri thức thanh niên lần lượt đến chúc mừng, ai nấy đều mang theo quà tặng.
"An Tinh, chúng tôi đến chúc mừng cô đây, cô xem tôi mang gì đến nè, mau ra đây xem thử đi!" Giọng Văn Thụy vang xa cả chục mét cũng nghe rõ mồn một.
An Tinh nghi hoặc.
"Không phải Vu quả phụ cưới chồng sao? Sao lại mang quà cho tôi?"
Người ở khu tri thức thanh niên và nhà Lưu Ba cùng nhà Vu quả phụ đều không có lui tới, đương nhiên sẽ không đi dự hôn lễ.
"Gì đó, bọn tôi là nghe nói cô với Sở Du đăng ký kết hôn nên cố ý đến chúc mừng cô, quà tân hôn đương nhiên phải mang rồi, không thì lại hóa ra là tình cảm giữa chúng ta không tốt à."
Người vừa nói là Trịnh Hòa, đối tượng mà Sở Du đặc biệt để ý.
Hắn cũng không thể nào quên được vì cái tên nhãi ranh này, mình đã ăn không ít giấm chua.
Nhanh chóng đứng bên cạnh An Tinh: "Đa tạ thanh niên trí thức Trịnh, đợi khi nào bọn tôi tổ chức hôn lễ, nhất định phải mời thanh niên trí thức Trịnh đến tham dự."
Trịnh Hòa ngẩn người, rồi lập tức cười nói: "Anh rể này cũng thú vị ghê, đối với ai cũng lạnh nhạt chỉ có riêng tôi là nhiệt tình lạ thường đấy!"
An Tinh muốn nói ngươi đúng là mặt dày mà!
Bất quá tiếng "Anh rể" này ngược lại làm cho Sở Du đặc biệt vui vẻ trong lòng.
"Mọi người ngồi đi, tôi đi lấy chút trái cây với mứt ra ăn nhé, đừng khách sáo, cứ coi như ở nhà, thời gian tôi không có ở đây, nhờ mọi người chiếu cố vợ tôi."
Một đám người vừa được khen vừa sợ hãi, Sở Du từ trước tới giờ đều lạnh lùng, sao mới kết hôn xong lại khác hẳn một người vậy?
An Tinh vội vàng chuyển chủ đề: "Rốt cuộc thì Vu quả phụ gả cho ai vậy? Nàng chỉ nhờ người đến báo với tôi là tối nay muốn qua ăn cơm, mà người đó đi vội quá, cũng không nói chú rể là ai."
"Lưu Ba chứ còn ai nữa, hắn tương tư bao nhiêu năm như vậy, cuối cùng cũng khiến cho hắn ôm được người đẹp về."
Giọng Mạc Hạo có chút ghen tị.
"Sao hả? Nếu cậu thích thì có thể tìm người phụ nữ lớn tuổi hơn nhiều mà cưới đấy!"
Đối mặt với sự trêu chọc của An Tinh, Mạc Hạo có chút xấu hổ gãi đầu:
"Đâu phải mỗi mình tôi nghĩ vậy, Vu quả phụ tuy có lớn tuổi hơn một chút, nhưng mà xem dung mạo đó kìa, nói không tới ba mươi tuổi cũng có người tin, mấu chốt là có nhà có tiền đó!"
An Tinh kinh ngạc: "Trước kia sao không nhìn ra, Mạc Hạo, ngươi cũng có tiềm chất ăn bám đó nha, ta cứ tưởng chỉ có Trịnh Hòa..."
Trịnh Hòa đúng là nằm không cũng trúng đạn.
Mạc Hạo hơi xấu hổ, thật ra hắn cũng không muốn ăn cơm mềm, nhưng người ta là vậy mà, nếu có thể không cần cố gắng mà vẫn sống tốt mỗi ngày, ai mà không muốn chứ.
Dù sao kiểu phú bà vừa xinh đẹp vừa có tiền như Vu quả phụ thì không dễ tìm.
Vừa nghĩ tới Lưu Ba, ấn tượng của An Tinh không được tốt, dù sao lúc trước nghe được toàn lời không hay từ Sở Nhạc, nhưng đối với chuyện của Vu quả phụ, hắn quả thật là nghiêm túc.
"Mẹ của Lưu Ba cũng đồng ý à?"
Trong lòng An Tinh, mẹ của Lưu Ba là một người phụ nữ có chính kiến, chuyện bà ta đánh con trai mình đã đủ chứng minh rồi.
"Đồng ý, không đồng ý Lưu Ba sẽ tự sát vì Vu quả phụ đó, ngày nào hắn cũng bỏ ăn bỏ uống mà đi làm việc cho Vu quả phụ, cho dù là mẹ hắn cũng không thể chịu nổi.
May mà cuối cùng Vu quả phụ vẫn đồng ý, nếu không thằng nhãi đó chắc không sống nổi."
Mạc Hạo nói chuyện phiếm nhà người ta cũng giỏi đó.
Chuyện này nói thế nào đây, Lưu Ba không coi là người tốt, nhưng Vu quả phụ chưa chắc là người lương thiện, cũng không thể vì người ta có tì vết mà gạt bỏ chuyện người ta hướng đến tình yêu đích thực chứ!
Buổi tối, An Tinh vẫn mang theo Sở Du đi ăn bữa cơm này.
Tiện tay lấy trong ba lô ra một chiếc áo khoác dạ đỏ xem như quà tân hôn.
"Muội muội đến thôi là ta đã vui lắm rồi, lại còn mang đồ đến như vậy thật không tiện, thân phận của ta như thế này, hôn lễ cũng không dám làm vào giữa trưa đâu!"
Lời nói tuy có vẻ ủy khuất, nhưng An Tinh nhìn ra, Vu quả phụ đang rất hạnh phúc.
Mọi người đều là hướng đến nhà Lưu Ba mà tham dự hôn lễ, chỉ có một mình An Tinh là được Vu quả phụ mời tới.
Có mấy người đàn ông uống vài ly rượu xong thì bắt đầu nói bậy, Lưu Ba trực tiếp nổi giận, bảo mẹ mình ném người ra ngoài. Xem ra hắn thật sự rất coi trọng Vu quả phụ.
An Tinh vẫn rất mừng cho Vu quả phụ.
Đến chiều tối, vì có hai bóng đèn ở đó, nên Sở Du đường hoàng đi vào phòng An Tinh.
"Bà xã, ta đảm bảo tuyệt đối sẽ không vượt quá giới hạn, nhưng nhất định không thể để người khác biết chúng ta đã kết hôn mà còn ngủ riêng, họ lại nghĩ là ta không được đó!"
Hết cách, cáo già đóng kịch sâu quá, An Tinh cũng không thể thật để tư lệnh bị người khác nói là không được.
Tối hôm đó, Sở Du tuy là không vượt giới hạn như lời đã nói, nhưng chuyện nên làm không nên làm thì đều đã làm hết.
"Sở Du, ngươi đang làm gì đó?"
"Bà xã, thật sự xin lỗi, tay của ta nó có chủ kiến riêng rồi, ta cũng không thể làm khó nó được đúng không? Mà da bà xã thật là mịn nha, không giống ta thô ráp thế này."
Dù từng trải chuyện đời nhưng An Tinh lúc này vẫn đỏ mặt.
Cái người này từ trước tới giờ luôn tỏ ra chính trực trước mặt nàng tuyệt đối là giả bộ, thật là thiệt thòi cho nàng còn tưởng mình kiếm được anh chàng thẳng thắn, ai ngờ lại là cáo đội lốt người.
Sớm biết vậy nàng cần gì mất công theo đuổi, trực tiếp chờ chẳng phải được sao?
Nhưng vừa nghĩ đến chuyện thực thể của hệ thống, An Tinh vẫn là nhịn.
"À mà bà xã, con chó kia sao lại chiếm giường lò ngủ vậy, người ta thì ngay cả phòng ở còn không được cho vào, nó thì hay rồi, còn được đãi ngộ cao hơn cả ta."
"Sở Du, anh thật là có tiền đồ, còn so đo với một con chó."
Sở Du cũng không biết tại sao, rõ ràng hắn cũng đã có giấy đăng ký kết hôn, có danh phận rồi, mà sao vẫn không thể bình tĩnh như trước được.
Có lẽ là không đủ cảm giác an toàn, luôn cảm thấy hiện tại mọi thứ cũng chỉ là do hắn trăm phương nghìn kế mà có được.
"Được rồi, coi như ta không nói gì đi, mà bà xã, trước đây sao không biết em thích chó nha, em kiếm nó ở đâu thế, sớm biết em thích, ta đã chuẩn bị cho em một con chó nghiệp vụ rồi.
Vừa nghe lời lại biết giữ nhà, còn có thể bảo vệ em nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận