Sở Thủ Trưởng, An Thanh Niên Trí Thức Nàng Có Chút Điên

Sở Thủ Trưởng, An Thanh Niên Trí Thức Nàng Có Chút Điên - Chương 116: Làm bữa cơm mà thôi, hắn có thể (length: 7677)

Hai người vừa thu thập xong liền hai tay không đi đến nhà Sở Lăng Tiêu.
Cửa nhân viên bảo vệ rất quen Sở Du, tự nhiên không dám ngăn cản, trực tiếp cho hai người đi vào chờ.
"Tiểu Du tới rồi à?"
Sở Du nhíu chặt mày, ghé vào tai An Tinh nhỏ giọng nói: "Đây chính là 'mùa xuân thứ hai' của lão già kia, là Vương Xuân Hoa mà ngươi biết đấy sao?"
An Tinh khẽ gật đầu.
"Tiểu Du, đây là người vợ ngươi cưới được ở trong thôn đấy sao?"
Vương Xuân Hoa đi tới, so với lần trước An Tinh thấy thì còn đẹp hơn một chút, nhất là khi mang thai, ánh hào quang của người mẹ trên người khiến sự chua ngoa của nàng cũng giảm bớt đi phần nào.
Nàng cao hơn An Tinh một chút, trong mắt nhìn An Tinh cũng lộ ra vẻ dò xét.
An Tinh liếc xéo lại: "Đúng vậy, ta là vợ của Sở Du, sao nào, giờ trong nhà Sở lão đầu đều do người hầu định đoạt à?"
"Ngươi... ta là mẹ của hắn!"
Vương Xuân Hoa cau mày, thần sắc không vui.
Cô nương này sao nhìn có chút quen mắt, nhưng nàng lại không nhớ ra đã gặp ở đâu. Nghe Sở Lăng Tiêu kể về người con dâu này, tính tình không tốt còn thích đánh người, sao Sở Du lại lấy một người vợ như vậy?
An Tinh ngồi xuống ghế, hai ngón tay xoa xoa.
"Ngươi đã là mẹ, vậy lần đầu chúng ta đến cửa ngươi không phải nên thể hiện một chút à? Bao lì xì không cần to nhỏ, bao nhiêu là tấm lòng, đừng để người ta cảm thấy ngươi từ chỗ quê mùa ra. Cho dù gả đến nhà lãnh đạo, lễ nghĩa không chu đáo người khác sau lưng vẫn sẽ bàn tán."
"Đúng đấy!" Sở Du phụ họa.
"Ngươi đã chọn làm mẹ kế thì không thể khắt khe với con trai của vợ trước, không thì người khác cũng sẽ coi thường ngươi."
Sở Du ra sức gật đầu.
Vương Xuân Hoa mặt đầy dấu chấm hỏi, nàng còn chưa kịp hỏi hai câu mà, sao đã bị người khác bàn tán, lại không lên được mặt bàn thế này?
"Các ngươi... các ngươi thật là quá đáng, gần mực thì đen, Tiểu Du con đừng để cô gái thôn quê này làm hư."
An Tinh chụp lấy cốc nước trên bàn hắt vào mặt Vương Xuân Hoa.
"Ta đã nể mặt ngươi rồi mà ngươi lại nghĩ mình là cái gì hay ho à? Một con vịt quê mùa từ nông thôn ra, còn dám ở đây ăn nói bừa bãi, có cần ta gọi cái gã vị hôn phu mà ngươi đã hủy hôn tới không?"
Vẻ mặt này? Giọng điệu này?
"Là ngươi? An Tinh ở Hải Thành?"
"Đúng rồi! Hãy tự biết rõ thân phận của mình, đừng có một tiếng 'cô thôn quê', ta sẽ nghĩ là ngươi đang tự hạ thấp bản thân đấy."
Sở Du im lặng giơ ngón tay cái lên, chỉ số cảm xúc quá chuẩn.
Vương Xuân Hoa trừng mắt nhìn, trong lòng càng thêm không thích An Tinh, dù nhìn từ góc độ nào thì con bé chết tiệt kia vẫn cứ là khắc tinh của nàng, với cái kiểu diễn này thì sao xứng với con trai nhà lãnh đạo được?
"Trừng cái gì mà trừng? Cô, không phải tôi nói chứ, tuổi đã cao rồi cũng nên chăm sóc mình một chút đi. Nhìn xem mấy vết chân chim ở đuôi mắt kìa, muỗi còn có thể đến làm ổ, không sợ lão lãnh đạo đêm đến bị giật mình à? Bản thân còn chẳng quản nổi mà lại có thời gian quản chuyện vợ chồng nhà người khác, cô thật là nhàn rỗi quá nhỉ."
"Xuân Hoa?"
Giọng Sở Lăng Tiêu từ phía sau truyền đến, rất nhanh người đã đứng trước mặt, thấy Sở Du và An Tinh cũng ở đó, vợ thì lại đỏ mặt tía tai, ông lập tức hiểu ra.
"Hai người sao lại tới đây giờ này?"
Chỉ là cố gắng nặn ra nụ cười, biểu hiện thái độ của mình không tệ lắm.
An Tinh cười cười: "Vốn nghĩ bà vợ trẻ của chú có bầu, hai đứa con cháu như tụi con cũng phải đến thăm hỏi một chút chứ, không ngờ bà vợ trẻ của chú lại keo kiệt quá, lì xì cũng không cho thì thôi, đến cốc nước trà cũng chẳng có. Không phải là có ý định chặn cái tấm lòng hiếu thảo của tụi con đấy chứ?"
Vương Xuân Hoa đang mang thai phản ứng rất dữ dội, vốn đã tức đến thở không ra hơi, câu nói này lại càng châm ngòi, vừa định mở miệng chửi người đã bị Sở Lăng Tiêu ngăn lại.
May là nàng còn tỉnh táo, kịp thời phanh lại.
"An Tinh nói phải, lì xì vốn là đã chuẩn bị từ lâu, chỉ tại hai con mãi không đến nên mới chậm trễ đấy thôi, hay mình vào ăn cơm trước đi, chuyển nhà chắc đói hết cả rồi?"
Sở Lăng Tiêu có chút lấy lòng cười cười, chỉ vài ba câu đã đổ hết tội lên đầu hai người, quả nhiên là lão cáo già.
"Chú nói đúng, vậy chúng ta vào ăn cơm trước đi, con cũng đói rồi, phiền dì Vương xuống bếp giúp con, cũng để cho người con dâu này học hỏi chút tay nghề nấu nướng."
An Tinh cười nhẹ nhàng nói, Vương Xuân Hoa thiếu chút nữa thì ngã quỵ.
"Lãnh đạo, chú biết đấy, cơ thể con bây giờ không tiện làm việc nặng, lỡ như tổn thương đến đứa bé trong bụng thì làm sao?"
Sở Lăng Tiêu vừa thấy An Tinh nhìn chằm chằm bụng vợ định mở miệng nói gì đó, sợ tới mức ông vội vàng tiến lên một bước chắn trước mặt Vương Xuân Hoa:
"Con dâu nói cũng có lý, mà nhà ta không có truyền thống để vợ nấu cơm, Sở Du, con có phải đối xử không tốt với vợ không? Đàn ông trai tráng sao có thể để vợ vào bếp được?"
Sở Du coi như không thấy ánh mắt cầu cứu của Sở Lăng Tiêu: "Nhà mình có truyền thống đó sao?"
"Có chứ, sao lại không có, có lẽ lúc đó con còn nhỏ, mẹ con kể mà con quên thôi, thôi thì hôm nay để ta tự mình ra tay cho tốt."
Nói xong kéo Vương Xuân Hoa lách ra ngoài.
Thật ra Sở Lăng Tiêu chỉ sợ cái miệng quạ đen của An Tinh, sẽ nguyền rủa đứa con còn chưa ra đời của mình.
Chỉ là nấu bữa cơm thôi mà, ông làm được!
Đến khi đồ ăn được dọn lên bàn, Sở Lăng Tiêu hiếm khi hòa nhã chút: "An Tinh à, ăn nhiều vào nhé, đều là người nhà cả không cần khách sáo, còn có Sở Du con nữa, một số chuyện đã qua rồi thì cho qua đi, ta là đàn ông con trai không thù dai."
An Tinh vừa cầm đũa lên đã "bộp" một tiếng ném xuống.
"Qua? Cái gì mà qua? Ai qua với ông? Sở Du nhà ta bảo qua rồi sao? Vết thương tình cảm không phải trên người ông thì ông bảo là không cần để ý sao? Sở Du có thể sống được đến bây giờ đều là nhờ trời phù hộ đấy, ông không tự xem lại bản thân lại còn khuyên nó buông bỏ? Nếu ông làm cha kiểu đấy, tôi nghĩ hai nhà mình về sau ít lui tới thì hơn."
An Tinh lạnh mặt, Sở Lăng Tiêu có chút xấu hổ, tay cầm ly rượu đưa lên không xong bỏ xuống cũng không được, cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn bỏ xuống.
"Xuân Hoa à, lấy lì xì ra cho bọn nhỏ đi, là cha nói sai."
An Tinh lập tức tươi rói cả mặt, nhận lấy lì xì rồi nhét vào túi: "Thế này mới đúng chứ, tuy chú nói chuyện không hay lắm, nhưng tay nghề nấu nướng cũng tạm ổn, coi như không tệ."
Sở Lăng Tiêu bây giờ đúng là cắn răng nuốt giận vào trong bụng.
Con bé chết tiệt không đi theo kịch bản, mặt thì đổi nhanh như chong chóng, quan trọng là khả năng thần thao của nó không thể coi thường, ông thực sự không thể đắc tội được.
"Đã về rồi thì qua thăm sư thúc của con đi!"
Nói xong mới giật mình phát hiện mình như lỡ lời, vội nhìn sắc mặt An Tinh, thấy sắc mặt cô bình thường mới thở phào nhẹ nhõm.
Sở Du định từ chối nhưng bị An Tinh huých nhẹ khuỷu tay.
"Được thôi, con sẽ tìm thời gian đến thăm, nghe nói Tang Vãn với sư huynh đã kết hôn, con chưa kịp tham gia hôn lễ, cũng tiện đến thăm họ một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận