Sở Thủ Trưởng, An Thanh Niên Trí Thức Nàng Có Chút Điên

Sở Thủ Trưởng, An Thanh Niên Trí Thức Nàng Có Chút Điên - Chương 35: Thứ nhất nhóc xui xẻo (length: 7685)

Đồ ăn được bưng lên bàn, Sở Du không hề kỳ vọng gì vì dù sao kinh nghiệm sống của An Tinh đã rõ ràng, muốn ngon đến mức nào thì chắc là không thể.
Thậm chí sợ làm tổn thương lòng tự trọng của An Tinh, hắn còn sớm diễn tập trước vẻ mặt phải thế nào.
Nhưng khi món cải thảo xào dấm, dưa chuột trộn, thịt xào... mấy món ăn gia đình này được bày lên, mùi thơm đã khiến Sở Du không tự chủ bắt đầu nuốt nước miếng.
Hắn bình thường tuyệt đối không phải người kén ăn, ở trong quân đội cũng không kén chọn, cái gì ăn được là được.
“Mấy món này đều là ngươi làm?”
Sở Du bưng bát cơm lên vẫn còn chút không thể tin.
An Tinh: Nhóc con, kinh ngạc chưa? Lão nương có thẻ kỹ năng nấu ăn đó, mấy chuyện nhỏ này dễ ợt à!
"Ừm, ngươi mau nếm thử xem có thích không."
Sở Du gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, còn thơm hơn cả lúc ngửi, đây có lẽ là thịt xào ngon nhất hắn từng ăn trong đời?
Hắn từ từ nhai, mùi vị càng đậm, kích thích vị giác của hắn.
“Mẹ ta nói, muốn nắm giữ trái tim đàn ông thì trước hết phải nắm giữ được dạ dày của đàn ông, xem ra Sở Du ngươi đã bị ta nắm chặt rồi nha!”
Sở Du không bị sặc vì ớt mà lại bị lời nói của cô gái làm cho sặc.
"Cẩn thận chút!" Sở Du lạnh giọng nói.
An Tinh không để bụng: "Cẩn thận? Cái đó là cái gì, có giá trị bao nhiêu tiền? Ta chỉ biết đối với đàn ông tốt thì phải nhanh tay nếu không sẽ bị người khác hớt tay trên, đồ tốt mà ta không nắm giữ thì sẽ thành của người ta mất."
Khóe miệng Sở Du khẽ nhếch lên, cảm thấy tư tưởng của hai người không có gì ngăn cách, vì chính hắn cũng nghĩ như vậy.
Chỉ có điều An Tinh vừa mới tuyên ngôn mạnh bạo, lúc này lại đang cắm cúi ăn cơm, không để ý đến nụ cười gian xảo của con cáo kia.
Sau khi ăn cơm xong, An Tinh ngả người ra sau: “Ta thấy người làm cơm thì không nên rửa bát, Sở Du ngươi thấy thế nào?”
Sở Du đẩy xe lăn bắt đầu dọn dẹp: “Ngươi đã nằm ra đấy rồi mà còn hỏi ta thấy thế nào?”
An Tinh chẳng hề cảm thấy áy náy vì bắt nạt người tàn tật, đàn ông ấy mà, phải rèn luyện ngay từ đầu thì mới được, bằng không về sau hắn sẽ trở thành người rũ bỏ trách nhiệm, thế thì có ra gì chứ!
Huống chi người này què đâu phải thật, vậy thì nàng còn phải áy náy cái gì.
Sau bữa trưa, An Tinh cần phải ngủ trưa một chút, đó là thói quen tốt mà nàng đã dưỡng thành khi còn là trâu ngựa lâu năm.
Trước khi ngủ, An Tinh còn có một hồi nói chuyện sâu sắc với hệ thống.
Nhân lúc An Tinh ngủ, Sở Du cảm thấy hắn phải tranh thủ thời gian đi xử lý mấy con cá tôm thối rữa kia.
Mạch Thất đúng giờ xuất hiện ở phòng của hắn.
"Tư lệnh, ngươi vội vã tìm ta như vậy là có chuyện lớn gì sao? Chẳng lẽ có người phát hiện ra ngươi đang giả vờ?"
"Cút!"
Mạch Thất bĩu môi.
"Ngươi đi giúp ta theo dõi một tên tên là Vu Đại Siêu, con trai của thợ mộc, ta luôn cảm thấy hắn không nhịn được mà làm chuyện xấu gì đó, một khi có bất kỳ phát hiện gì thì lập tức báo cáo, biết không?"
"Vâng, thưa tư lệnh!"
Tuy bình thường Mạch Thất trông có vẻ không đứng đắn, nhưng khi có mệnh lệnh thì hắn lại vô cùng nghiêm túc, nếu không có chút bản lĩnh thật sự, Sở Du cũng đã không luôn dùng hắn rồi.
Mạch Thất nhận lệnh đi ra, Sở Du cũng muốn nghỉ ngơi một chút.
Đêm qua hắn ra ngoài, bận đến tận hơn nửa đêm mới về, nếu không biết hôm nay An Tinh sẽ chuyển đến đây, hắn đã không dậy sớm như thế.
Mạch Thất vừa đến nơi, cứ nghĩ tên Vu Đại Siêu này chỉ là một tên du côn ở nông thôn bình thường.
Không ngờ, Vu Đại Siêu vừa gặp Mạch Thất đã mang đến cho Mạch Thất một bất ngờ lớn.
"Bưu Tử, thuốc của mày có tác dụng thật không đấy? Chỉ cần cho cô thanh niên trí thức kia dùng, nàng sẽ ngoan ngoãn cùng tao... Hắc hắc!" Nghe cái giọng điệu đáng khinh này thì chắc chắn là không làm việc gì tốt rồi.
"Mày cứ yên tâm dùng đi, thuốc này của tao mấy năm trước cho ngựa phát tình dùng đấy, nhiều người nhờ nó mà cưới được vợ đấy."
Người tên Bưu Tử này, Mạch Thất cảm thấy hình như đã gặp ở đâu rồi.
"Vậy thì tốt, con nhỏ An Tinh kia kiêu căng như thế, làm tao mất mặt quá, lần này tao nhất định phải cho nó biết tay, không phải nó xem thường tao sao?
Tao lại muốn xem, nó thành người của tao rồi, thằng què kia còn muốn nó nữa không!"
Mạch Thất cảm thấy nắm đấm của mình cứng lại, cái loại cặn bã gì thế này, chỉ bằng hắn mà dám sỉ nhục tư lệnh? Còn muốn giành phụ nữ với tư lệnh, sợ là sống quá lâu nên muốn chết à?
Nhưng Mạch Thất là một quân nhân đích thực, hắn không hành động thiếu suy nghĩ mà tiếp tục theo dõi.
Hắn muốn xem xem, cái tên Vu Đại Siêu này định làm cách nào để An thanh niên trí thức ăn phải thuốc kia, phải biết bây giờ An thanh niên trí thức đang sống chung với tư lệnh của bọn họ.
Sau đó hắn thấy Vu Đại Siêu lén lút về nhà, đưa thuốc cho cha của hắn.
"Cha, là thuốc này, không phải cha nói muốn làm thịt kho tàu cho An Tinh ăn sao, cứ cho thuốc này vào, lát nữa trưởng thôn sẽ đi tìm An thanh niên trí thức đến ăn cơm.
Đến lúc đó nó vừa kêu không thoải mái thì con sẽ nhân cơ hội đưa người về nhà.
Trên đường có xảy ra chuyện gì thì cũng không đến lượt nó quyết định nữa, hừ! Vu Đại Siêu tao muốn phụ nữ thì dù không thích cũng không cho phép nó chướng mắt tao.
Đợi đến lúc nó quỳ xuống khóc lóc cầu xin tao, không biết lúc đó có hối hận vì đã đối xử với tao như vậy không.”
Quả nhiên là đồ không biết xấu hổ, lại muốn mượn danh trưởng thôn để làm chuyện xấu.
Đã biết rõ mọi chuyện, Mạch Thất liền nhanh chóng đi báo cáo tình hình, nếu chậm trễ mà xảy ra chuyện gì, tư lệnh không lột da hắn à!
Nghe được Vu Đại Siêu muốn dùng cách ghê tởm như vậy với An Tinh, Sở Du nắm chặt lấy thành xe lăn đến gân xanh nổi lên.
"Ngươi đi đi, chờ thịt nấu xong thì lấy một ít ra, đưa cho Trịnh Thúy Phân, cứ nói là ta cho cô ta, nhớ kỹ, nhất định phải hẹn người đến đoạn đường mà Vu Đại Siêu đưa An thanh niên trí thức về nhất định phải đi qua, còn lại ta sẽ sắp xếp."
Mạch Thất có chút không tình nguyện.
“Tư lệnh, người ta Trịnh Thúy Phân ngoài việc thích ngươi ra thì hình như không phạm phải sai lầm gì mà, ngươi làm như vậy có phải hơi quá đáng không?”
"Không phạm phải sai lầm gì? Vậy ngươi có biết em gái nhà mẹ của chị Phượng Vân chết đuối như thế nào không? Đến cả Đại Vũ suýt chút nữa cũng chết, đều là vì cô ta đấy.
Một cô gái có máu người trên tay mà ngươi lại nói là cô ta vô tội?
Cô ta thích ta không sai, sai ở chỗ không nên vì thích ta mà đi hại người khác, cho cô ta đi cùng với Vu Đại Siêu, coi như là báo thù cho người đã chết đi!”
Mạch Thất cũng đã nghe qua chuyện đó, nhà lão Vu kia không phải thứ gì tốt, mẹ của Vu Đại Siêu là do thợ mộc giết chết.
Xem ra Trịnh Thúy Phân này sắp trở thành con tốt xui xẻo đầu tiên trên con đường theo đuổi vợ của tư lệnh bọn họ rồi!
Sợ thời gian không kịp, Mạch Thất vội vàng đến bếp nhà Vu để theo dõi, còn Sở Du thì đi gõ cửa phòng An Tinh, làm người tốt việc tốt thì phải cho đương sự biết, bằng không thì sao mà tăng thêm sự hiện diện của mình được.
An Tinh vừa mở cửa thì trên mặt còn hằn cả vết lằn.
"Đại mỹ nhân, sao ngươi còn làm phiền người ta ngủ ngon giấc vậy, không biết làm vậy là rất thiếu đạo đức à? Nói đi, ngươi định bồi thường ta thế nào đây?”
“Cứu ngươi một mạng được không?” An Tinh lập tức tỉnh táo.
Sở Du cũng không phải loại hay nói đùa, tám phần là bị hắn phát hiện ra bí mật gì rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận