Sở Thủ Trưởng, An Thanh Niên Trí Thức Nàng Có Chút Điên
Sở Thủ Trưởng, An Thanh Niên Trí Thức Nàng Có Chút Điên - Chương 141: Bánh bao cầu kết cục (length: 7715)
"Phu nhân trở về!"
Theo sau lưng tiểu chiến sĩ một tiếng kêu, Sở Du nháy mắt liền sống lại.
"Tức phụ, ngươi coi như trở về làm ta sợ muốn chết, ngươi chạy đi đâu cũng nên nói cho ta biết một tiếng, nơi này nhiều nguy hiểm lắm! Lý Hạ còn không biết bày ra bao nhiêu trò mèo ở trên núi đâu!"
Nhìn An Tinh từ trên núi xuống hoàn hảo không chút tổn hại, Lý Hạ khiếp sợ.
Đại ca cùng Lão tam nói không sai, cái An Tinh này đích xác không phải người thường.
Phải biết, nàng thân là một sĩ quan nữ quân nhân, khác với những người khác, nàng chú trọng chi tiết hơn, trên núi này không ai có thể hoàn hảo không chút tổn hại đi ra.
Nhưng người phụ nữ này lại...
"Phu nhân hảo thủ đoạn, mấy cái cạm bẫy kia của ta ngươi đều phát hiện?"
Đây là hỏi, cũng là thử.
"Vị trưởng quan này không cần lo lắng, ta không phát hiện, chẳng qua nhắc nhở ngươi một câu, có chút sơ hở dễ bị vật khác phát hiện ra đấy, vẫn là nên cải tiến thêm đi!"
Lý Hạ đã hiểu, thảo nào một số lần họ bắt được là địch nhân bị thương nhẹ, chứ không phải chết.
"Đa tạ phu nhân nhắc nhở."
An Tinh sợ người khác phát hiện mình có ngoại quải nên tùy tiện bịa chuyện, không ngờ Lý Hạ này lại nghe hiểu, nàng đây coi như là mèo mù vớ phải chuột chết?
"Ha ha, không sao không sao, đều là bạn bè nha, cái kia... ta hơi mệt, về nghỉ trước một chút nha, các ngươi bận, các ngươi cứ bận."
Nhìn bộ dạng tức phụ chạy trối chết, Sở Du liền biết nàng vừa nãy chắc chắn nói dối.
"Vậy chuyện của ta coi như kết thúc, ngày mai bảo họ mang theo thi thể cùng phạm nhân về trước, ta lái xe theo vợ ta ở phía sau."
Lý Hạ không nói gì, hiện tại nàng đầu óc toàn là chuyện giải quyết vấn đề cạm bẫy, đâu còn dư tâm trí nghĩ cái khác.
"Đi thôi, ở lại cũng không có tác dụng gì!"
Ở trước mặt Lý Hạ, Sở Du mãi mãi cảm thấy mình là dư thừa, dường như suy nghĩ của họ chưa từng ở chung một không gian.
Vẫn là về dỗ tức phụ thì tốt hơn.
Vào trong phòng, liền thấy An Tinh cười như nắc nẻ, trên giường cuốn kén.
"Tức phụ, vừa nãy ngươi lên núi tìm được vật gì tốt hả? Sao đột nhiên vui vẻ như vậy?"
"Mắc mớ gì tới ngươi, cái này đều là đồ riêng tư của ta, đúng rồi, khi nào chúng ta về nhà? Trong nhà còn nhiều việc phải làm đó!"
Sở Du chỉ suy nghĩ một giây.
"Tức phụ, lẽ nào việc ngươi đồng ý theo ta lên đây không phải vì ta sao? Vậy tại sao ngươi còn muốn ta nhõng nhẽo nài nỉ mới chịu đồng ý?"
"Chẳng phải là để cho ngươi có cơ hội thể hiện à."
Là một người chồng tốt, nên dễ bị dỗ như vậy đó; Sở Du lại vui vẻ.
"Ngày mai chúng ta sẽ về, nhiệm vụ lần này của ta vốn là bắt mấy kẻ thông đồng với bọn biên phòng ở đây, hiện tại đã xong rồi, đương nhiên không cần ở lại lâu.
Đường đi vất vả rồi, tức phụ, đợi về nhà ta nhất định sẽ bồi thường ngươi thật tốt, được không?"
Lần này, An Tinh không phản bác hắn.
Sở Du cảm thấy chuyến đi này không uổng, ít nhất thái độ của An Tinh với hắn đã dịu đi chút.
Tình hình ở đây Sở Du đã gọi điện báo cho lãnh đạo, kẻ chủ mưu trực tiếp bị bắt lại, hắn còn tưởng mình làm không chê vào đâu được, lần này Sở Du chết chắc.
Không ngờ, hắn mới là miếng thịt nằm trên thớt.
Lão lãnh đạo lần trước không thể giết tên chủ mưu là vì đằng sau hắn còn liên quan đến quá nhiều, mấy chuyện bé xé ra to, hạ chức đã đủ đền tội rồi.
Nhưng lần này không giống.
Ở biên phòng nhúng tay vào, đây chính là vượt quá giới hạn, huống chi hắn còn mưu sát sĩ quan.
Đêm đó liền bị bí mật xử tử.
"Sang năm, Sở Du có phải nên ba mươi tuổi rồi không? Đến lúc đó có thể thăng lên một chút." Lão lãnh đạo để lại lời nói mập mờ này rồi rời đi.
Những người khác thì sôi nổi cảm khái, Sở gia và Bạch gia có lẽ sẽ lên hương.
Nhất là tức phụ của Sở Du, làm toàn mấy chuyện thu hút thanh danh và danh vọng lớn, chuyện này đối với Sở Du mà nói thật sự là như hổ thêm cánh.
Trên đường trở về, tâm trạng của hai người đều rất tốt.
Không giống như lúc đi đầy áp lực, có lẽ là do hoàn thành nhiệm vụ, hoặc có lẽ tâm cảnh thay đổi.
Đến Đông Lăng, An Tinh vẫn muốn về sân của mình, Sở Du hết cách đành phải theo tức phụ đi, không lẽ cả một phòng ở cũng không muốn để cho hắn sao!
"Sở Du, ngươi muốn ở lại đây cũng được, đóng tiền ở nhờ.
Còn nữa, trả hết nợ tiền của ta, ở trong sân của ta ngươi không được dẫn người phụ nữ khác về, buổi tối không được về nhà sau mười giờ, không được uống say về nhà.
Tạm thời như vậy thôi nhé, tự chọn phòng mà ở, đừng làm phiền ta là được."
"Mạch Thất, ngươi nói chị dâu đây có phải đang nhắc nhở ta phải chú ý đến thân phận người đã có vợ không?"
Mạch Thất không dám gật bừa, cậu cảm thấy chị dâu chỉ là ghét mấy cái đó thôi, giống như chị dâu không cho người nhà hút thuốc ấy, ai cũng không được.
Cậu chủ thì không cho là vậy.
Rốt cuộc cậu có nên nói thật không đây? Mấy chuyện rắc rối này ngày nào cũng gặp, thật là khiến người phiền não.
Thái Tân hiện tại có Mạc Hạo giúp, hai người trôi qua coi như ổn thỏa, ít nhất có sự phân công hợp tác nên không quá mệt, người nhà cũng không nhiều, rất dễ quản lý.
Chỉ là...
"Cảnh Thần, sao cậu lại tới đây?"
"Mạc Hạo, lúc trước mọi người đều là từ một đội thanh niên trí thức đi ra, tại sao cậu lại đặc biệt ghét tôi như vậy, tôi đâu có làm gì đắc tội cậu?"
Mạc Hạo trong lòng cũng rất không thoải mái.
Cậu làm cái gì, trong lòng cậu không có số sao?
An Tinh cùng Sở Du dù sao cũng là vợ chồng có đăng ký kết hôn, lại là quân hôn nữa! Cậu là người đến sau, mỗi ngày cứ lảng vảng nói ra mấy lời khó nghe như thế, chẳng phải khiến người ta khó chịu sao!
Nhưng mấy lời bóng gió đó anh đã nói không biết bao nhiêu lần rồi, người này vẫn cứ như điếc không nghe thấy.
"Cảnh Thần, tôi xin nhắc nhở cậu một lần nữa, bây giờ cậu là sinh viên đại học ở Đông Lăng, vẫn còn là sinh viên chưa tốt nghiệp, cậu cảm thấy mỗi ngày cầm một bó hoa chạy đến trước mặt phu nhân chúng tôi có hợp lý không?"
"Cậu gọi cô ấy là phu nhân? An Tinh đồng ý à? Bọn họ... đã hòa thuận rồi sao?"
Sở Du vừa đúng lúc tan làm về, thời gian này anh về nhà tương đối muộn, dù Cảnh Thần đến rất nhiều lần, bọn họ lại chưa từng gặp nhau.
"An Tinh là vợ của tôi, xin hỏi cậu sinh viên, không gọi nàng là phu nhân thì gọi là gì?"
Sắc mặt Cảnh Thần có thoáng mất tự nhiên, anh không ngờ, chỉ mấy ngày mà Sở Du đã chuyển đến ở chung với An Tinh.
"Xin lỗi, tôi còn tưởng rằng các người..."
"Cậu cho rằng cái gì? Tôi không cần cậu cho rằng, tôi chỉ muốn ý của mình! Cảnh sinh viên, từ trước tôi đã nhắc nhở cậu đừng nên có ý đồ kia rồi.
Nếu cậu vẫn cứ cố chấp như vậy, tôi không chắc mình sẽ dễ nói chuyện như thế đâu.
Cậu biết đấy, những gì cậu có ngày hôm nay đều dựa vào việc chúng tôi từng vì cậu mà vất vả ngược xuôi, tôi không yêu cầu cậu báo đáp gì, nhưng ít nhất đừng gây ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng của chúng tôi, hiểu chứ?"
Những lời này khiến Cảnh Thần đỏ mặt...
Theo sau lưng tiểu chiến sĩ một tiếng kêu, Sở Du nháy mắt liền sống lại.
"Tức phụ, ngươi coi như trở về làm ta sợ muốn chết, ngươi chạy đi đâu cũng nên nói cho ta biết một tiếng, nơi này nhiều nguy hiểm lắm! Lý Hạ còn không biết bày ra bao nhiêu trò mèo ở trên núi đâu!"
Nhìn An Tinh từ trên núi xuống hoàn hảo không chút tổn hại, Lý Hạ khiếp sợ.
Đại ca cùng Lão tam nói không sai, cái An Tinh này đích xác không phải người thường.
Phải biết, nàng thân là một sĩ quan nữ quân nhân, khác với những người khác, nàng chú trọng chi tiết hơn, trên núi này không ai có thể hoàn hảo không chút tổn hại đi ra.
Nhưng người phụ nữ này lại...
"Phu nhân hảo thủ đoạn, mấy cái cạm bẫy kia của ta ngươi đều phát hiện?"
Đây là hỏi, cũng là thử.
"Vị trưởng quan này không cần lo lắng, ta không phát hiện, chẳng qua nhắc nhở ngươi một câu, có chút sơ hở dễ bị vật khác phát hiện ra đấy, vẫn là nên cải tiến thêm đi!"
Lý Hạ đã hiểu, thảo nào một số lần họ bắt được là địch nhân bị thương nhẹ, chứ không phải chết.
"Đa tạ phu nhân nhắc nhở."
An Tinh sợ người khác phát hiện mình có ngoại quải nên tùy tiện bịa chuyện, không ngờ Lý Hạ này lại nghe hiểu, nàng đây coi như là mèo mù vớ phải chuột chết?
"Ha ha, không sao không sao, đều là bạn bè nha, cái kia... ta hơi mệt, về nghỉ trước một chút nha, các ngươi bận, các ngươi cứ bận."
Nhìn bộ dạng tức phụ chạy trối chết, Sở Du liền biết nàng vừa nãy chắc chắn nói dối.
"Vậy chuyện của ta coi như kết thúc, ngày mai bảo họ mang theo thi thể cùng phạm nhân về trước, ta lái xe theo vợ ta ở phía sau."
Lý Hạ không nói gì, hiện tại nàng đầu óc toàn là chuyện giải quyết vấn đề cạm bẫy, đâu còn dư tâm trí nghĩ cái khác.
"Đi thôi, ở lại cũng không có tác dụng gì!"
Ở trước mặt Lý Hạ, Sở Du mãi mãi cảm thấy mình là dư thừa, dường như suy nghĩ của họ chưa từng ở chung một không gian.
Vẫn là về dỗ tức phụ thì tốt hơn.
Vào trong phòng, liền thấy An Tinh cười như nắc nẻ, trên giường cuốn kén.
"Tức phụ, vừa nãy ngươi lên núi tìm được vật gì tốt hả? Sao đột nhiên vui vẻ như vậy?"
"Mắc mớ gì tới ngươi, cái này đều là đồ riêng tư của ta, đúng rồi, khi nào chúng ta về nhà? Trong nhà còn nhiều việc phải làm đó!"
Sở Du chỉ suy nghĩ một giây.
"Tức phụ, lẽ nào việc ngươi đồng ý theo ta lên đây không phải vì ta sao? Vậy tại sao ngươi còn muốn ta nhõng nhẽo nài nỉ mới chịu đồng ý?"
"Chẳng phải là để cho ngươi có cơ hội thể hiện à."
Là một người chồng tốt, nên dễ bị dỗ như vậy đó; Sở Du lại vui vẻ.
"Ngày mai chúng ta sẽ về, nhiệm vụ lần này của ta vốn là bắt mấy kẻ thông đồng với bọn biên phòng ở đây, hiện tại đã xong rồi, đương nhiên không cần ở lại lâu.
Đường đi vất vả rồi, tức phụ, đợi về nhà ta nhất định sẽ bồi thường ngươi thật tốt, được không?"
Lần này, An Tinh không phản bác hắn.
Sở Du cảm thấy chuyến đi này không uổng, ít nhất thái độ của An Tinh với hắn đã dịu đi chút.
Tình hình ở đây Sở Du đã gọi điện báo cho lãnh đạo, kẻ chủ mưu trực tiếp bị bắt lại, hắn còn tưởng mình làm không chê vào đâu được, lần này Sở Du chết chắc.
Không ngờ, hắn mới là miếng thịt nằm trên thớt.
Lão lãnh đạo lần trước không thể giết tên chủ mưu là vì đằng sau hắn còn liên quan đến quá nhiều, mấy chuyện bé xé ra to, hạ chức đã đủ đền tội rồi.
Nhưng lần này không giống.
Ở biên phòng nhúng tay vào, đây chính là vượt quá giới hạn, huống chi hắn còn mưu sát sĩ quan.
Đêm đó liền bị bí mật xử tử.
"Sang năm, Sở Du có phải nên ba mươi tuổi rồi không? Đến lúc đó có thể thăng lên một chút." Lão lãnh đạo để lại lời nói mập mờ này rồi rời đi.
Những người khác thì sôi nổi cảm khái, Sở gia và Bạch gia có lẽ sẽ lên hương.
Nhất là tức phụ của Sở Du, làm toàn mấy chuyện thu hút thanh danh và danh vọng lớn, chuyện này đối với Sở Du mà nói thật sự là như hổ thêm cánh.
Trên đường trở về, tâm trạng của hai người đều rất tốt.
Không giống như lúc đi đầy áp lực, có lẽ là do hoàn thành nhiệm vụ, hoặc có lẽ tâm cảnh thay đổi.
Đến Đông Lăng, An Tinh vẫn muốn về sân của mình, Sở Du hết cách đành phải theo tức phụ đi, không lẽ cả một phòng ở cũng không muốn để cho hắn sao!
"Sở Du, ngươi muốn ở lại đây cũng được, đóng tiền ở nhờ.
Còn nữa, trả hết nợ tiền của ta, ở trong sân của ta ngươi không được dẫn người phụ nữ khác về, buổi tối không được về nhà sau mười giờ, không được uống say về nhà.
Tạm thời như vậy thôi nhé, tự chọn phòng mà ở, đừng làm phiền ta là được."
"Mạch Thất, ngươi nói chị dâu đây có phải đang nhắc nhở ta phải chú ý đến thân phận người đã có vợ không?"
Mạch Thất không dám gật bừa, cậu cảm thấy chị dâu chỉ là ghét mấy cái đó thôi, giống như chị dâu không cho người nhà hút thuốc ấy, ai cũng không được.
Cậu chủ thì không cho là vậy.
Rốt cuộc cậu có nên nói thật không đây? Mấy chuyện rắc rối này ngày nào cũng gặp, thật là khiến người phiền não.
Thái Tân hiện tại có Mạc Hạo giúp, hai người trôi qua coi như ổn thỏa, ít nhất có sự phân công hợp tác nên không quá mệt, người nhà cũng không nhiều, rất dễ quản lý.
Chỉ là...
"Cảnh Thần, sao cậu lại tới đây?"
"Mạc Hạo, lúc trước mọi người đều là từ một đội thanh niên trí thức đi ra, tại sao cậu lại đặc biệt ghét tôi như vậy, tôi đâu có làm gì đắc tội cậu?"
Mạc Hạo trong lòng cũng rất không thoải mái.
Cậu làm cái gì, trong lòng cậu không có số sao?
An Tinh cùng Sở Du dù sao cũng là vợ chồng có đăng ký kết hôn, lại là quân hôn nữa! Cậu là người đến sau, mỗi ngày cứ lảng vảng nói ra mấy lời khó nghe như thế, chẳng phải khiến người ta khó chịu sao!
Nhưng mấy lời bóng gió đó anh đã nói không biết bao nhiêu lần rồi, người này vẫn cứ như điếc không nghe thấy.
"Cảnh Thần, tôi xin nhắc nhở cậu một lần nữa, bây giờ cậu là sinh viên đại học ở Đông Lăng, vẫn còn là sinh viên chưa tốt nghiệp, cậu cảm thấy mỗi ngày cầm một bó hoa chạy đến trước mặt phu nhân chúng tôi có hợp lý không?"
"Cậu gọi cô ấy là phu nhân? An Tinh đồng ý à? Bọn họ... đã hòa thuận rồi sao?"
Sở Du vừa đúng lúc tan làm về, thời gian này anh về nhà tương đối muộn, dù Cảnh Thần đến rất nhiều lần, bọn họ lại chưa từng gặp nhau.
"An Tinh là vợ của tôi, xin hỏi cậu sinh viên, không gọi nàng là phu nhân thì gọi là gì?"
Sắc mặt Cảnh Thần có thoáng mất tự nhiên, anh không ngờ, chỉ mấy ngày mà Sở Du đã chuyển đến ở chung với An Tinh.
"Xin lỗi, tôi còn tưởng rằng các người..."
"Cậu cho rằng cái gì? Tôi không cần cậu cho rằng, tôi chỉ muốn ý của mình! Cảnh sinh viên, từ trước tôi đã nhắc nhở cậu đừng nên có ý đồ kia rồi.
Nếu cậu vẫn cứ cố chấp như vậy, tôi không chắc mình sẽ dễ nói chuyện như thế đâu.
Cậu biết đấy, những gì cậu có ngày hôm nay đều dựa vào việc chúng tôi từng vì cậu mà vất vả ngược xuôi, tôi không yêu cầu cậu báo đáp gì, nhưng ít nhất đừng gây ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng của chúng tôi, hiểu chứ?"
Những lời này khiến Cảnh Thần đỏ mặt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận