Sở Thủ Trưởng, An Thanh Niên Trí Thức Nàng Có Chút Điên

Sở Thủ Trưởng, An Thanh Niên Trí Thức Nàng Có Chút Điên - Chương 74: Đóng gói tiễn đi (length: 7853)

An Tinh vừa đúng lúc thấy hắn từ dưới nắp cống chui lên, tay cầm ảnh đối chiếu: “Chính là hắn, hắn chính là người chúng ta cần đối phó.”
Thái Tân nghe vậy liền xông thẳng ra, muốn bắt giữ.
Bánh Bao Lộ, một quân trưởng cũng không phải hạng xoàng, trong tình thế cấp bách, vẫn kịp nổ súng làm bị thương cánh tay Thái Tân.
An Tinh đã kịp thời nguyền rủa hắn gãy chân, nhưng vẫn chậm một bước.
“Thái Tân, ngươi không sao chứ? Thật xin lỗi, tốc độ của ta vẫn quá chậm, nếu ta nhanh hơn một chút thì ngươi đã không bị thương, sẽ không đau đớn như vậy.”
Nhìn vết trầy da trên cánh tay, Thái Tân thở dài.
“Phu nhân, người không cần lo lắng, chút thương tích này của ta chẳng mấy chốc sẽ lành, căn bản không đáng để trong lòng. Lúc huấn luyện vết trầy da của ta còn lớn hơn nhiều. Nếu không có người ở đây, ta căn bản không hoàn thành nhiệm vụ, không cần tự trách mà!”
Nằm dưới đất, Bánh Bao Lộ hoàn toàn không hiểu chuyện gì, sao tự dưng lại bị thương ngã xuống, cho dù lỡ chân cũng không đến nỗi nghiêm trọng vậy chứ?
Thái Tân đứng dậy nhìn hắn từ trên cao: “Bao quân trưởng, ngươi trốn không thoát đâu, ngoan ngoãn chờ bị bắt đi!”
Chỉ vừa dứt câu, Sở Du cùng những người khác đã chạy tới, thấy chân của Bánh Bao Lộ bị gãy thì biết ngay người này bị “miệng quạ đen” của An Tinh ám.
“Cảm ơn ngươi!”
Sở Du là người đầu tiên nói lời cảm ơn với An Tinh.
Vừa nãy nghe tiếng súng bên trong, hắn đã đoán cô bé này chắc chắn sẽ tự trách.
An Tinh: Mọi người thật sự hiểu lầm ta rồi, ta chỉ đơn giản là không muốn thấy người tốt bị chảy máu thôi, chứ tuyệt đối không vì mấy chuyện này mà tự hành hạ mình.
“Không cần khách sáo, ta cũng chỉ là động khẩu một chút thôi.”
Bộ dạng dương dương tự đắc này, nhìn thế nào cũng không giống người đang tự trách.
Mạch Thất cho người trói Bánh Bao Lộ lại, hắn ta vẫn không nhịn được hỏi: “Rõ ràng là do ta xui xẻo bị thương, các người lại tính công lao lên người cô bé này. Nếu ta không đoán sai, đây là vị hôn thê của Sở Tư lệnh đúng không? Để thuận lợi kết hôn, Sở Tư lệnh đúng là đã hao tâm tổn trí, như vậy là muốn cho cô dâu tương lai kiếm chác công lao hay sao?”
Sở Du: Đúng ý ta rồi còn gì.
“Đúng vậy đấy, ta chỉ muốn cho vợ ta lấy chút công lao thôi, như vậy nàng là người có công, sẽ thuận lợi cùng ta kết hôn, ngươi làm được gì ta?”
Thái Tân không hiểu, rõ ràng công lao là của phu nhân, tại sao Tư lệnh lại nói như vậy. Nhưng hắn biết, Tư lệnh chắc chắn có quyết định riêng của mình, người có bộ não như Tư lệnh thì không nên nhúng tay vào vẫn tốt hơn.
Cuối cùng Bánh Bao Lộ bị Mạch Thất áp giải đi, Thái Tân và An Tinh may mắn được ngồi xe của Tư lệnh, chuyện này Thái Tân có thể khoe cả đời.
“Tư lệnh, Bao quân trưởng đã bị bắt, vậy khi về ta có thể kể việc mình tham gia nhiệm vụ được không?”
“Có thể, nhưng không được nhắc tới chuyện của An Tinh, cứ nói là ngươi dẫn một tiểu đội phụ trách ngăn cản, thành công bắt giữ tội phạm bỏ trốn, nhớ chưa?”
Thái Tân ngốc nghếch gật đầu.
An Tinh cảm động, Sở Du thật sự bảo vệ cô rất tốt, kỹ năng kỳ diệu này một khi bị người có tâm ở trên lợi dụng, đối với cô mà nói là một gánh nặng.
“Lần này trở về, Tang Vãn cùng cha nàng có thể đóng gói đưa đi rồi chứ?”
Sở Du nhìn An Tinh, mặt tươi như hoa: “Đương nhiên, sau này em không cần phải thấy hai người đáng ghét đó nữa.”
An Tinh hít sâu một hơi: “Tuyệt quá rồi, nếu nguy hiểm đã được giải trừ, vậy ngày mai ta sẽ về thôn, ở nhà còn không ít việc đang đợi ta giải quyết.”
Sở Du lập tức hết cười.
“Không thể ở thêm với anh vài ngày sao? Anh sẽ rất nhớ em!”
An Tinh cong môi lên: “Anh có thời gian sao? Sau khi bắt được người xấu thì anh còn phải giải quyết rất nhiều công việc mà, còn vô số báo cáo và việc kiểm tra tham ô chưa xong, anh chắc là còn nhớ tới em sao?”
Sở Du bĩu môi không nói gì.
Sau khi xe đến doanh trại, Thái Tân vội chạy đi tìm người khoe khoang, nhân lúc mọi người không để ý, An Tinh nhón chân hôn lên khóe môi Sở Du.
“Cái này coi như là phần thưởng cho anh,” sau đó giang hai tay ôm lấy hắn, “Còn đây là quà an ủi.”
Được cả hôn và ôm, khóe miệng Sở Du hơi nhếch lên, vòng tay ôm chặt cô vào lòng.
“An Tinh, anh nên làm gì với em đây? Thật sự rất muốn giữ em ở bên cạnh anh, anh không nỡ rời xa em, cũng không muốn ánh mắt em nhìn người khác dù chỉ một giây, có phải anh bị bệnh rồi không?”
An Tinh không ngờ ông già Sở Du này lại nói mấy lời ngọt ngào như vậy, nhất thời không kịp phản ứng.
“Anh... Anh trước kia rõ ràng rất ngạo kiều mà sao bây giờ lại... Sao lại như vậy?”
Người trong ngực đang mè nheo như mèo con, khiến Sở Du càng không muốn buông tay.
“Chờ anh, chờ anh bận xong hết chuyện này anh sẽ về đón em, đến lúc đó báo cáo kết hôn cũng được phê duyệt, chúng ta có thể danh chính ngôn thuận ở bên nhau.”
An Tinh đưa tay đánh vào lưng hắn.
“Lão già nhà anh, trong đầu toàn nghĩ chuyện xấu xa gì thế hả?”
Sở Du đưa tay giữ lấy hai cánh tay An Tinh: “Em thật sự thấy anh già lắm sao? Hay là em thích người trẻ hơn? Thật ra anh thấy kém chín, mười tuổi cũng không sao, hơn nữa anh vẫn luôn rèn luyện cơ thể, thật ra…”
An Tinh đưa tay bịt miệng hắn.
“Đừng nói nữa, em không có ý đó, anh xem tướng mạo và thân hình này của anh, ai mà tin được là tư lệnh chưa đến ba mươi tuổi chứ, em nói thật đấy, có đốt đèn đi tìm cũng khó kiếm ra.”
Sở Du rất dễ bị dỗ, chỉ cần An Tinh nói hắn liền tin ngay.
Được dỗ dành xong, hắn ngoan ngoãn đi hoàn thành công việc của mình, An Tinh cũng trở về phòng.
“Hệ thống đại nhân, nhanh nhanh nhanh, xem ta có chút phần thưởng gì không, ta cũng có chút nóng lòng rồi.”
【Chủ nhân, ngươi dụ dỗ lão đại đến mức cười toe toét rồi kìa, thật không hổ là lão quỷ được Diễm Quỷ dạy kèm một đối một, xem ra thể xác của ta sẽ sớm thành hiện thực rồi!】
An Tinh trợn mắt: “Nhanh lên, mấy ngày trước ta dùng miệng quạ đen đối phó Tang Vãn, đổi hết ra đây cho ta!”
Hệ thống bị kéo từ ảo tưởng về thực tại.
【Được rồi! Được rồi! Tất cả đều theo yêu cầu của ngươi, đổi ra giấy dùng để học tập cho ngươi, còn thẻ kỹ năng thì tạm thời không đổi được, thôi đổi sang giấy dùng sinh hoạt vậy.】
“Cũng được! Dù sao bây giờ cũng có khe cắm nào dùng được đâu, bất quá đến đây ta mới phát hiện, đến cả giấy ở quân đội cũng thiếu thốn, ở đây rốt cuộc làm sao vậy?”
Ban đầu An Tinh chỉ nghĩ là ít lưu thông trên thị trường một chút thôi. Có quyền lực, người có thực lực trong tay ít nhất cũng phải cung cấp đủ dùng hàng ngày, không ngờ lại thiếu thốn đến vậy.
【Thật ra lúc ban đầu, ở đây cũng không thiếu giấy đến vậy, nhưng mà sau này gặp phải tai họa trên trời giáng xuống, mưa đỏ tím rơi suốt ba ngày ba đêm, khắp cả nước. Sau trận mưa đó, cây cối chết hết, cây mới cũng không mọc được. Bất đắc dĩ, bên trên ra lệnh tiêu hủy toàn bộ cây cối rồi trồng lại. Nhưng không ngờ đất đai cũng bị ảnh hưởng, cây cối sinh trưởng chậm một cách bất thường, những cây lấy ra làm giấy đã ít lại càng ít.】
Bạn cần đăng nhập để bình luận