Sở Thủ Trưởng, An Thanh Niên Trí Thức Nàng Có Chút Điên
Sở Thủ Trưởng, An Thanh Niên Trí Thức Nàng Có Chút Điên - Chương 100: Cưỡng ép tẩy trắng, khó xử (length: 7761)
"Xem ra cái tên Tây Ninh tội phạm cải tạo này được sung quân đến đây cũng có nguyên nhân, ngươi xem ngươi mới đến đây bao lâu, đã trưởng thành không ít, không còn là cái tên lỗ mãng trước kia nữa!"
"Ha ha, xem ra cuộc sống ở U Bắc không có vùi dập được ngươi, ngược lại khiến ngươi sống rất tốt?"
"Đó là đương nhiên, trong tay ta có nhiều tiền như vậy, còn ở U Bắc gả cho một tư lệnh viên làm chồng, ngày trôi qua vô cùng tốt; chẳng qua ta đang rảnh rỗi, tiện đường đến xem bộ dạng sắp chết của ngươi."
An Hành từ khi đến đây đã bị mài giũa hết góc cạnh, cả người như biến thành một người khác.
"Ta đoán ngươi vẫn muốn xác nhận xem An Nam có phải là cháu ruột của ông bà không? Nếu không sao lại lặn lội đường xa đến đây, xem ta một người mà ngươi vốn không quan tâm cười nhạo."
An Tinh cũng không phủ nhận.
"Khiến ngươi thất vọng rồi, chuyện này vốn dĩ đã an bài xong xuôi rồi, rất nhiều người đều có thể làm chứng, An Nam từ nhỏ đến lớn đều sinh sống ở đó, hàng xóm xung quanh đều biết.
Lúc nhỏ ta và An Thông cũng đã nghi ngờ, nhưng... Chúng ta đã tận tai nghe lén được.
Bà nội nói bởi vì lúc sinh mẹ ngươi thì ông nội ngoại tình, ở chung với một người phụ nữ nhà quê, cho nên bà mới hận mẹ con các ngươi như vậy."
An Tinh: Còn tưởng mình cũng có thể giống như Sở Du, có thân thế không bình thường chứ, xem ra mình lo xa quá rồi.
"Vậy Thịnh Đình Vân, Thịnh đại công tử là chuyện gì xảy ra, hắn thật sự là cha ruột của ta sao?"
"Sao ngươi lại hỏi ta?"
An Tinh trợn mắt: "Bởi vì hiện tại toàn bộ An gia cũng chỉ còn bốn người nhỏ tuổi chúng ta còn sống, những người khác đều chết hết rồi mà ngươi lại là người lớn tuổi nhất, không hỏi ngươi thì hỏi ai?"
"Mẹ ta bà ấy sao?"
"Ta nhờ người của chủ nhiệm giúp nghe ngóng, đại cữu mợ và nhị cữu mợ sau khi ly hôn thì một người tái giá, một người về nhà mẹ đẻ, đáng tiếc thay, kết cục đều không tốt, chưa sống quá hai tháng đã chết ngửa cổ lên trời."
"Ngươi quả nhiên là đồ vong ân bội nghĩa, đó đều là người thân của ngươi, mà ngươi lại có thể nói về cái chết của họ một cách nhẹ nhàng như vậy."
"Thì sao?"
An Tinh không để ý đến hắn, cảm thấy với cái thân thể này, nếu nàng đạp một cước thì có thể trực tiếp tiễn người đi luôn.
"Thịnh Đình Vân thật sự là cha ruột của ngươi, nhưng lại không phải do hắn tự nguyện, nghe nói là do Thịnh đại công tử bị người hãm hại, mà mẹ ngươi vừa vặn có mặt ở đó, nên... Không yêu nhau mà sao lại bị bắt đi chứ!"
Đến đây An Tinh đã hiểu.
Khó trách luôn cảm thấy Thịnh đại công tử đối với An Nam có chút khác lạ, sắp xếp công việc, phòng ở cho cô xong, còn trả cho nhiều tiền như vậy, nhưng lại không trực tiếp đưa cô đi.
Còn tưởng là thứ cặn bã!
An Tinh đã có được điều mình muốn, xoay người định đi thì lại bị giọng một người phụ nữ gọi lại.
"An Tinh, ngươi còn dám đến nơi này, ngươi cảm thấy ta dễ bị bắt nạt lắm sao? Ta cho ngươi biết Trịnh Thúy Phân ta tuyệt đối không bao giờ khuất phục, Sở Du là của ta!"
Vốn nhìn bộ dạng quỷ quái này thì An Tinh đoán không ra ả là ai, kết quả ả lại tự giới thiệu.
Nàng căn bản không để người này vào mắt: "Xin lỗi nhé, Sở Du của ngươi đã có trong hộ khẩu của ta rồi, anh ấy bây giờ là chồng danh chính ngôn thuận của ta, ngươi thấy tức không?"
An Tinh vẫn muốn xem xem Trình Minh đang ở đâu, cũng không thèm để ý đến Trịnh Thúy Phân.
Không ai ngờ được người này đột nhiên bùng nổ, xông về phía An Tinh, đến khi nhìn rõ trong tay ả có dao găm thì đã muộn.
An Tinh cảm giác được khác thường, vừa quay đầu lại thì thấy An Hành đã bị đâm vào bụng.
Trịnh Thúy Phân không ngờ ở đây lại có người có thể đỡ dao cho An Tinh, ả điên cuồng muốn rút ra đâm thêm một lần nữa, thì bị An Tinh đạp bay xa hơn mười mét.
Có thể thấy được là nàng đã thật sự tức giận.
"Sao ngươi lại phải đỡ cho ta làm gì?"
An Hành gắng gượng nặn ra một nụ cười: "Ngươi coi như ta lương tâm phát hiện đi! Hôm qua ta còn mơ thấy, lúc ngươi mới sinh ra ta còn lén nhìn qua ngươi, khi ấy ngươi bé tí, còn mỉm cười với ta..."
Cứ thế mà chết đi ư?
Điều này khiến An Tinh khó xử!
"Không phải chứ, không ai chơi trò này với ngươi cả, sao lại còn ép buộc tẩy trắng thế? Ngươi có phải muốn để ta đi nhặt xác cho ngươi không? Ta đã nói với ngươi rồi, mua mộ cho ngươi là tuyệt đối không thể, ngươi không đáng để tốn nhiều tiền như vậy đâu."
Được rồi, An Hành không còn cách nào trả lời nàng nữa.
"Được rồi được rồi, hôm nay đúng là xui xẻo, chuyện Trình Minh vẫn là để ngày mai hãy tìm đi! Tiểu Lục tử các ngươi ở đây thường giải quyết những chuyện tư như thế nào vậy? Giống cái loại người hỏng bét này."
Tiểu Lục tử cũng chưa hoàn hồn, ai biết được người phụ nữ này trong tay lại có dao găm.
Nếu vị phu nhân tôn quý này mà xảy ra chuyện dưới tay hắn thì tư lệnh viên sẽ không xé xác hắn ra được mới lạ.
"Như người này thuộc loại chết hữu dụng, thì sẽ được cấp cho một cái chiếu để bó xác, đào một cái hố chôn, sau đó đóng cho một tấm ván gỗ không viết tên."
An Tinh gật đầu: "Được thôi! Giúp ta đốt cho hắn chút tiền vàng, coi như ta trả ơn."
An Tinh tiện tay lấy ra năm đồng đưa cho tiểu Lục tử.
Tiểu Lục tử thấy số tiền này cũng khá, nhưng thái độ An Tinh đã rất rõ ràng, dặn hắn lấy số tiền đó mua cho anh em hút điếu thuốc, coi như tiền vất vả.
An Tinh đi rồi, không ai để ý thấy Dương Phương đang ở góc khuất, lén lút nhìn hết thảy vào trong mắt, cô ta sẽ không ngu như Trịnh Thúy Phân, hơn nữa cũng sẽ không có ai biết, con dao găm kia là do cô ta vừa lén bỏ vào bên cạnh Trịnh Thúy Phân.
An Tinh theo sự dẫn đường của tiểu Lục tử trở lại một gian nhà, bên trong hai người kia đã nói chuyện xong rồi.
"Vợ, thế nào? Vui không?"
Tiểu Lục tử nhớ lại tình cảnh vừa nãy, trực tiếp quỳ xuống đất: "Tư lệnh viên tha mạng, đều là do tôi trông coi không cẩn thận, lại để phạm nhân có dao găm trong tay.
Thiếu chút nữa thì đã để phu nhân này bị thương, may mà phu nhân có người quen giúp đỡ cản lại."
Sở Du đột ngột đứng lên: "Vợ, em có bị thương ở đâu không?"
An Tinh kéo anh ngồi xuống: "Em không sao, không phải tại cái nợ đào hoa của anh đấy sao, cái con Trịnh Thúy Phân kia còn tơ tưởng đến anh kìa, bất quá chuyện An Hành lại đỡ thay em thì em không nghĩ tới.
Vừa nãy em đã dùng hết sức vào cú đạp đó, Trịnh Thúy Phân chắc ói máu rồi, chắc không sống được lâu đâu.
Lý đại ca, thật là ngại quá đi, em vừa tới đã làm phiền toái cho anh rồi, một cái không có hai cái tráng đinh thế này thì có ảnh hưởng đến anh không?"
Thân thể yếu ớt như vậy, mà lại có thể đạp một cước khiến người ta chết sao?
Lý Xuân đối với An Tinh càng thêm hứng thú: "Có cơ hội có thể cùng đệ muội luận bàn một chút được không?"
Xem ra chết hai người cũng không có vấn đề gì: "Được thôi! Tuy là em không chuyên nghiệp nhưng chơi chút thì vẫn được, đến lúc đó Lý đại ca phải nhường em một chút đó."
Biết vợ không có việc gì, Sở Du lúc này mới an lòng.
"Đều tại trước kia ta ra tay quá nhẹ, sao lại không giết luôn con đó đi chứ?"
An Tinh cũng nghĩ như vậy, rõ ràng trong tay nàng cũng đã có mạng người rồi, vậy mà nàng lại cẩn thận thế làm gì, thêm một cái chết thì sao chứ?
"Đúng rồi, Sở Du, em muốn hỏi thăm chút chuyện về Trình Minh, bao lâu nữa anh ta mới có thể đi, anh cũng biết là nhân phẩm của anh ta rất tốt, thật ra chỉ là người thật thà bị người khác lừa gạt thôi.
Xưởng của em đang cần người ngang tàng như anh ta."
"Đệ muội cứ yên tâm, quay đầu anh sẽ giúp em điều tra, nếu thời gian không chênh nhau nhiều thì em có thể trực tiếp đưa anh ta về. Tiểu Lục tử, về chuyện hung khí thì anh hãy đi điều tra xem, chắc chắn là bên ta xảy ra vấn đề."
"Ha ha, xem ra cuộc sống ở U Bắc không có vùi dập được ngươi, ngược lại khiến ngươi sống rất tốt?"
"Đó là đương nhiên, trong tay ta có nhiều tiền như vậy, còn ở U Bắc gả cho một tư lệnh viên làm chồng, ngày trôi qua vô cùng tốt; chẳng qua ta đang rảnh rỗi, tiện đường đến xem bộ dạng sắp chết của ngươi."
An Hành từ khi đến đây đã bị mài giũa hết góc cạnh, cả người như biến thành một người khác.
"Ta đoán ngươi vẫn muốn xác nhận xem An Nam có phải là cháu ruột của ông bà không? Nếu không sao lại lặn lội đường xa đến đây, xem ta một người mà ngươi vốn không quan tâm cười nhạo."
An Tinh cũng không phủ nhận.
"Khiến ngươi thất vọng rồi, chuyện này vốn dĩ đã an bài xong xuôi rồi, rất nhiều người đều có thể làm chứng, An Nam từ nhỏ đến lớn đều sinh sống ở đó, hàng xóm xung quanh đều biết.
Lúc nhỏ ta và An Thông cũng đã nghi ngờ, nhưng... Chúng ta đã tận tai nghe lén được.
Bà nội nói bởi vì lúc sinh mẹ ngươi thì ông nội ngoại tình, ở chung với một người phụ nữ nhà quê, cho nên bà mới hận mẹ con các ngươi như vậy."
An Tinh: Còn tưởng mình cũng có thể giống như Sở Du, có thân thế không bình thường chứ, xem ra mình lo xa quá rồi.
"Vậy Thịnh Đình Vân, Thịnh đại công tử là chuyện gì xảy ra, hắn thật sự là cha ruột của ta sao?"
"Sao ngươi lại hỏi ta?"
An Tinh trợn mắt: "Bởi vì hiện tại toàn bộ An gia cũng chỉ còn bốn người nhỏ tuổi chúng ta còn sống, những người khác đều chết hết rồi mà ngươi lại là người lớn tuổi nhất, không hỏi ngươi thì hỏi ai?"
"Mẹ ta bà ấy sao?"
"Ta nhờ người của chủ nhiệm giúp nghe ngóng, đại cữu mợ và nhị cữu mợ sau khi ly hôn thì một người tái giá, một người về nhà mẹ đẻ, đáng tiếc thay, kết cục đều không tốt, chưa sống quá hai tháng đã chết ngửa cổ lên trời."
"Ngươi quả nhiên là đồ vong ân bội nghĩa, đó đều là người thân của ngươi, mà ngươi lại có thể nói về cái chết của họ một cách nhẹ nhàng như vậy."
"Thì sao?"
An Tinh không để ý đến hắn, cảm thấy với cái thân thể này, nếu nàng đạp một cước thì có thể trực tiếp tiễn người đi luôn.
"Thịnh Đình Vân thật sự là cha ruột của ngươi, nhưng lại không phải do hắn tự nguyện, nghe nói là do Thịnh đại công tử bị người hãm hại, mà mẹ ngươi vừa vặn có mặt ở đó, nên... Không yêu nhau mà sao lại bị bắt đi chứ!"
Đến đây An Tinh đã hiểu.
Khó trách luôn cảm thấy Thịnh đại công tử đối với An Nam có chút khác lạ, sắp xếp công việc, phòng ở cho cô xong, còn trả cho nhiều tiền như vậy, nhưng lại không trực tiếp đưa cô đi.
Còn tưởng là thứ cặn bã!
An Tinh đã có được điều mình muốn, xoay người định đi thì lại bị giọng một người phụ nữ gọi lại.
"An Tinh, ngươi còn dám đến nơi này, ngươi cảm thấy ta dễ bị bắt nạt lắm sao? Ta cho ngươi biết Trịnh Thúy Phân ta tuyệt đối không bao giờ khuất phục, Sở Du là của ta!"
Vốn nhìn bộ dạng quỷ quái này thì An Tinh đoán không ra ả là ai, kết quả ả lại tự giới thiệu.
Nàng căn bản không để người này vào mắt: "Xin lỗi nhé, Sở Du của ngươi đã có trong hộ khẩu của ta rồi, anh ấy bây giờ là chồng danh chính ngôn thuận của ta, ngươi thấy tức không?"
An Tinh vẫn muốn xem xem Trình Minh đang ở đâu, cũng không thèm để ý đến Trịnh Thúy Phân.
Không ai ngờ được người này đột nhiên bùng nổ, xông về phía An Tinh, đến khi nhìn rõ trong tay ả có dao găm thì đã muộn.
An Tinh cảm giác được khác thường, vừa quay đầu lại thì thấy An Hành đã bị đâm vào bụng.
Trịnh Thúy Phân không ngờ ở đây lại có người có thể đỡ dao cho An Tinh, ả điên cuồng muốn rút ra đâm thêm một lần nữa, thì bị An Tinh đạp bay xa hơn mười mét.
Có thể thấy được là nàng đã thật sự tức giận.
"Sao ngươi lại phải đỡ cho ta làm gì?"
An Hành gắng gượng nặn ra một nụ cười: "Ngươi coi như ta lương tâm phát hiện đi! Hôm qua ta còn mơ thấy, lúc ngươi mới sinh ra ta còn lén nhìn qua ngươi, khi ấy ngươi bé tí, còn mỉm cười với ta..."
Cứ thế mà chết đi ư?
Điều này khiến An Tinh khó xử!
"Không phải chứ, không ai chơi trò này với ngươi cả, sao lại còn ép buộc tẩy trắng thế? Ngươi có phải muốn để ta đi nhặt xác cho ngươi không? Ta đã nói với ngươi rồi, mua mộ cho ngươi là tuyệt đối không thể, ngươi không đáng để tốn nhiều tiền như vậy đâu."
Được rồi, An Hành không còn cách nào trả lời nàng nữa.
"Được rồi được rồi, hôm nay đúng là xui xẻo, chuyện Trình Minh vẫn là để ngày mai hãy tìm đi! Tiểu Lục tử các ngươi ở đây thường giải quyết những chuyện tư như thế nào vậy? Giống cái loại người hỏng bét này."
Tiểu Lục tử cũng chưa hoàn hồn, ai biết được người phụ nữ này trong tay lại có dao găm.
Nếu vị phu nhân tôn quý này mà xảy ra chuyện dưới tay hắn thì tư lệnh viên sẽ không xé xác hắn ra được mới lạ.
"Như người này thuộc loại chết hữu dụng, thì sẽ được cấp cho một cái chiếu để bó xác, đào một cái hố chôn, sau đó đóng cho một tấm ván gỗ không viết tên."
An Tinh gật đầu: "Được thôi! Giúp ta đốt cho hắn chút tiền vàng, coi như ta trả ơn."
An Tinh tiện tay lấy ra năm đồng đưa cho tiểu Lục tử.
Tiểu Lục tử thấy số tiền này cũng khá, nhưng thái độ An Tinh đã rất rõ ràng, dặn hắn lấy số tiền đó mua cho anh em hút điếu thuốc, coi như tiền vất vả.
An Tinh đi rồi, không ai để ý thấy Dương Phương đang ở góc khuất, lén lút nhìn hết thảy vào trong mắt, cô ta sẽ không ngu như Trịnh Thúy Phân, hơn nữa cũng sẽ không có ai biết, con dao găm kia là do cô ta vừa lén bỏ vào bên cạnh Trịnh Thúy Phân.
An Tinh theo sự dẫn đường của tiểu Lục tử trở lại một gian nhà, bên trong hai người kia đã nói chuyện xong rồi.
"Vợ, thế nào? Vui không?"
Tiểu Lục tử nhớ lại tình cảnh vừa nãy, trực tiếp quỳ xuống đất: "Tư lệnh viên tha mạng, đều là do tôi trông coi không cẩn thận, lại để phạm nhân có dao găm trong tay.
Thiếu chút nữa thì đã để phu nhân này bị thương, may mà phu nhân có người quen giúp đỡ cản lại."
Sở Du đột ngột đứng lên: "Vợ, em có bị thương ở đâu không?"
An Tinh kéo anh ngồi xuống: "Em không sao, không phải tại cái nợ đào hoa của anh đấy sao, cái con Trịnh Thúy Phân kia còn tơ tưởng đến anh kìa, bất quá chuyện An Hành lại đỡ thay em thì em không nghĩ tới.
Vừa nãy em đã dùng hết sức vào cú đạp đó, Trịnh Thúy Phân chắc ói máu rồi, chắc không sống được lâu đâu.
Lý đại ca, thật là ngại quá đi, em vừa tới đã làm phiền toái cho anh rồi, một cái không có hai cái tráng đinh thế này thì có ảnh hưởng đến anh không?"
Thân thể yếu ớt như vậy, mà lại có thể đạp một cước khiến người ta chết sao?
Lý Xuân đối với An Tinh càng thêm hứng thú: "Có cơ hội có thể cùng đệ muội luận bàn một chút được không?"
Xem ra chết hai người cũng không có vấn đề gì: "Được thôi! Tuy là em không chuyên nghiệp nhưng chơi chút thì vẫn được, đến lúc đó Lý đại ca phải nhường em một chút đó."
Biết vợ không có việc gì, Sở Du lúc này mới an lòng.
"Đều tại trước kia ta ra tay quá nhẹ, sao lại không giết luôn con đó đi chứ?"
An Tinh cũng nghĩ như vậy, rõ ràng trong tay nàng cũng đã có mạng người rồi, vậy mà nàng lại cẩn thận thế làm gì, thêm một cái chết thì sao chứ?
"Đúng rồi, Sở Du, em muốn hỏi thăm chút chuyện về Trình Minh, bao lâu nữa anh ta mới có thể đi, anh cũng biết là nhân phẩm của anh ta rất tốt, thật ra chỉ là người thật thà bị người khác lừa gạt thôi.
Xưởng của em đang cần người ngang tàng như anh ta."
"Đệ muội cứ yên tâm, quay đầu anh sẽ giúp em điều tra, nếu thời gian không chênh nhau nhiều thì em có thể trực tiếp đưa anh ta về. Tiểu Lục tử, về chuyện hung khí thì anh hãy đi điều tra xem, chắc chắn là bên ta xảy ra vấn đề."
Bạn cần đăng nhập để bình luận