Sở Thủ Trưởng, An Thanh Niên Trí Thức Nàng Có Chút Điên

Sở Thủ Trưởng, An Thanh Niên Trí Thức Nàng Có Chút Điên - Chương 28: Nguyên lai tên hề đúng là chính ta (length: 7697)

Không trách người đất Sở không để ý đến nàng, hiện tại hắn lo lắng đến mức đầu muốn bốc khói.
Hắn đã đến đồn công an hỏi, người ta nói con hắn thế này không thể đóng tiền rồi thả ra trong hai ngày, mà phải chịu cải tạo giáo dục.
Nhưng con trai út nhà hắn từ nhỏ đã được nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên.
Đừng nói là việc nhà nông, đến việc nhà việc cửa cũng chưa từng động đến thì phải làm sao bây giờ!
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Lâm Uyển mới tỉnh táo lại, trải qua bao nhiêu năm, nàng có thể đoạt được đất Sở từ tay mẹ hắn, cũng đâu phải dạng đàn bà bình thường không biết gì.
Nàng trang điểm một thân gọn gàng, liền tiến vào lòng đất Sở khóc kể.
"Ông chủ, hôm nay tôi bị con tiện nhân kia chơi xỏ, không những mất mặt mà còn mất thêm 50 đồng. Anh tự tính xem, từ khi con An Tinh kia tới, nhà mình trong ngoài đã thiệt hại bao nhiêu tiền rồi.
Không thể để nó cứ lộng hành như thế được.
Cả thằng con què chân nhà anh nữa, tốt lành lại muốn tìm chiến hữu đến thăm nó. Nếu không phải thằng kia nhiều chuyện thì con tôi sao bị bắt được chứ!"
Đất Sở là người ích kỷ, quan tâm nhất đến tiền tài và địa vị.
Nay nghe Lâm Uyển châm ngòi, An Tinh và Sở Du chẳng khác gì cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của hắn.
"Anh yên tâm đi, tôi nghĩ ra cách cứu con mình rồi. Chẳng phải nói đưa Sở Tùng đến nông trường lao động cải tạo sao? Chỉ cần bệnh viện đưa ra giấy chứng nhận tàn tật, thì Sở Tùng chỉ cần nộp phạt và đi cải tạo định kỳ là được."
Lâm Uyển giật mình: "Nhưng con mình nó có sao đâu, cái giấy chứng nhận đó..."
Nói chưa dứt lời, nàng liền kịp phản ứng, Sở Tùng thì khỏe mạnh nhưng Sở Du thì què, bắt hắn đi kiểm tra rồi làm giấy, đến lúc đó chỉ cần khai tên sai đi là xong.
"Vẫn là chồng tôi thông minh nhất, vậy thì con chúng ta trông cậy cả vào anh đấy.
Thằng bạch nhãn lang nhà anh coi khinh tôi, miệng thì kêu dì Lâm nhưng trong lòng không chừng chửi rủa tôi thế nào. Nếu để tôi dẫn nó đi bệnh viện, chắc chắn nó không chịu đâu."
Dù sao cũng vừa mới làm lớn chuyện phân nhà, giờ không tiện mở miệng.
"Xem ra việc này vẫn phải nhờ đến Sở Thiên thôi. Sở Du rất nghe lời đại ca ta, chỉ cần hắn đồng ý, việc này tám phần là thành, còn bệnh viện thì em đi tìm bà chị họ kia của em."
Lâm Uyển gật đầu nhẹ.
Chị họ còn tốt với nàng hơn cả chị ruột, việc nhỏ này chắc chắn sẽ giúp.
Hai người không nỡ để con trai chịu khổ thêm một ngày nào, tranh thủ lúc trời chưa tối liền nhanh chóng đi lo liệu, bàn bạc xong trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn.
Sở Thiên đang làm cỏ trong vườn rau, thì đất Sở đã đến.
"Đại ca, đang bận đấy à?"
Sở Thiên giơ tay lên trán: Thôi rồi! Tên này vừa gọi đại ca là biết có chuyện muốn nhờ vả rồi. Đúng là sáng nay không xem lịch, sớm biết thế đã khóa cửa rồi.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng đầu năm nay nhà nào cũng tường gỗ hàng rào tre, có khóa cũng như không.
"Ừ, đang bận đây, cậu đến có chuyện gì à?"
"Đại ca, anh xem anh nói kìa, tôi đến thăm anh tí thôi mà, cứ phải có việc à? Sao mà anh nói tổn thương tình cảm thế!" Đất Sở còn cố muốn đánh vào tình cảm anh em.
"Thăm tôi à? Giờ thăm xong rồi, không có việc gì thì cậu về đi."
Lời tiếp theo của đất Sở bị nghẹn lại, sao người này giờ đến giả bộ cũng không thèm giả vờ nữa thế này?
"Đại ca, hai chúng ta là anh em ruột đấy!" Giọng đất Sở đã hơi nức nở.
Sở Thiên không quen cái kiểu đó: "Anh em ruột thì sao, nhà tôi cũng không khá khẩm gì, chị dâu cô đang nấu cơm đấy, sắp đến bữa rồi mà cậu còn không về nhà, định đến nhà tôi ăn chực hả? Khó khăn quá!"
Thấy đề tài càng nói càng sai lệch, đất Sở không còn tâm trạng hàn huyên nữa.
"Thôi thôi, tôi có việc cần anh. Chẳng phải chị họ của Lâm Uyển làm bác sĩ trong bệnh viện đấy sao, muốn nhờ chị ấy khám lại chân cho Sở Du, biết đâu còn có hy vọng chữa khỏi."
Sở Thiên hiểu rồi, hai người này chẳng lẽ nghi ngờ chân đại chất mình là giả sao?
"À, chuyện này hả, để tôi hỏi Sở Du đã rồi nói cho cậu biết. Cậu về trước đi, sau này đừng có hay la cà tới nhà, dọa người lắm."
Đất Sở tức giận đến nỗi không thèm chào hỏi đã vội vã bỏ đi.
Trong bếp, Sở Nhạc đang phụ giúp mẹ, vô cùng khâm phục cha mình: "Mẹ, con thấy ba mình giỏi ghê, xem lão thúc tức đi kìa."
Vợ Sở Thiên lườm một cái: "Cha con là thế đó, biết móc chứ sao, lão thúc nhà con tham ăn."
Sở Nhạc: Thì ra thằng hề là mình.
Sau bữa tối, Sở Thiên vẫn đi qua nhà Sở Du, chuyện này anh không thể tự quyết định thay đại chất được, vẫn phải xem ý của nó thế nào.
Sau khi nghe xong, Sở Du đã nhanh chóng nắm bắt được vấn đề chính.
"Đại bá, bây giờ cháu cũng tự dồn mình vào đường cùng rồi, tìm Tây y đến khám thì chưa được. Nếu bây giờ cháu đứng dậy nói mình không què, bên quân đội sẽ không có gì để nói với người ngoài.
Nhưng nếu cháu cứ khăng khăng mình què thì Sở Tùng sẽ được thả về."
"Cái gì?"
Sở Thiên không ngờ việc này lại liên quan đến Sở Tùng, anh cứ nghĩ chỉ là thử một chút thôi, hóa ra là nhất tiễn song điêu, cái lão đất Sở này đúng là lắm mưu nhiều kế.
"Nhưng... chuyện của Sở Tùng chẳng phải đã quyết rồi sao?"
Tuy rất tin tưởng đại chất, anh vẫn không nhịn được tò mò hỏi.
Sở Du nghĩ một hồi, vẫn quyết định sẽ nói trước với An Tinh, dù sao người ta là người bị hại, có quyền được biết sự thật.
"Đại bá, cái chân của cháu không chỉ là vì phân nhà mà còn vì một vài chuyện trong quân đội.
Đây là lệnh của cấp trên, hiện giờ cháu không thể thừa nhận được. Vậy nên bác tìm cô An thanh niên trí thức đi, nói với cô ấy lần này là do cháu có lỗi với cô ấy.
Nếu Sở Tùng có về thì mong cô đừng tức giận, luật pháp đôi khi có kẽ hở, họ cũng không làm gì được."
Sở Thiên xoa xoa tóc bực bội: "Cháu cứ yên tâm đi, ta đi nói với cô ấy ngay, chỉ sợ người ta không hiểu cho đâu. Mà cô An thanh niên trí thức mà giận lên thì cháu cứ xác định là xong!"
Sở Du cũng hết cách, chuyện nhỏ thì để sau xử lý, chứ đối với hổ xuống núi chỉ có thể một chiêu trúng đích.
Cân nhắc hai bên, chỉ có thể bắt An Tinh chịu thiệt mà thôi, đợi đến khi bên quân đội xử lý xong, anh nhất định sẽ cho An Tinh một lời giải thích hợp lý.
Bên nhà kế bên, An Tinh sau khi nghe tin cũng không có phản ứng gì lớn.
Ngược lại, Sở Thiên sợ đến đổ mồ hôi, thường ngày cô thanh niên trí thức này không chịu thiệt bao giờ, giờ im lặng không nói gì là sao?
Chẳng lẽ là thật sự giận rồi? Thất vọng rồi sao?
"Cô An thanh niên trí thức, cô rốt cuộc nghĩ thế nào thì nói ra đi chứ, tôi sắp sốt ruột chết rồi này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận