Sở Thủ Trưởng, An Thanh Niên Trí Thức Nàng Có Chút Điên

Sở Thủ Trưởng, An Thanh Niên Trí Thức Nàng Có Chút Điên - Chương 54: Quả thực chính là con đỉa (length: 7785)

"Dương Phương, Dương Tráng, hai chị em các ngươi đang làm cái gì vậy? Các ngươi có biết hay không An thanh niên trí thức là con của liệt sĩ, ai ôi, cái chân này có lẽ là bị thương rồi.
Cái kia ai? Cái kia..."
Lý Lương Hữu bất đắc dĩ đứng dậy: "Thôn trưởng, ta liền đưa An thanh niên trí thức đến bệnh viện."
Thôn trưởng hài lòng gật nhẹ đầu, hắn thầm nghĩ thằng nhóc này có mắt nhìn, sau này có thể tiếp nhận vị trí của hắn cũng chưa biết chừng.
An Tinh từ khi đến thôn Ô Lạp Kỳ, chưa từng ai thấy nàng bộ dạng này, các thôn dân cũng không mấy dám tin, cái tay cái chân bé tí của Dương Phương kia lại có thể bắt nạt được An thanh niên trí thức?
Dương Phương cũng không thể tin nhìn nhìn em trai, lại nhìn tay mình.
Dương ba tiến lên liền cho một cái tát, đánh đến Dương Phương không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc.
"Con nhãi này, ta đã bảo không thể để cho em trai ngươi ở cùng ngươi nhiều rồi mà, thế này đều để ngươi làm hư hết, bây giờ gây họa ngươi bảo sao đây!"
Thôn trưởng vừa nhìn liền biết, lão già này muốn trốn tránh trách nhiệm, thế thì không được.
"Lão Dương à, ông cũng đừng giận, giận quá hại thân thể thì lại không ai làm việc kiếm tiền nuôi gia đình. Bên phía An thanh niên trí thức để ta giúp ông hòa giải, bồi thường tiền là chắc chắn.
Còn chuyện người ta có thể kiện con trai ông hay không, ta cũng không chắc, dù sao ta sẽ cố hết sức!"
Đầu lão Dương suýt chút nữa không ngã, bồi thường tiền ông không muốn, còn muốn kiện cáo? Cái này đâu phải là thanh niên trí thức, đây quả thực là con đỉa.
Dương lão thái thái còn muốn phát huy sở trường của mình đi làm ầm ĩ, nhưng bị thôn trưởng ngăn lại.
"Trước đừng ồn ào, chờ An thanh niên trí thức từ bệnh viện về rồi hẵng gây sự tiếp, ngươi ầm ĩ với ta thì có ích gì, người bị đánh đâu phải là ta, An thanh niên trí thức mới là người bị hại.
Các người đi lại nghênh ngang lại còn lên tận cửa gây ầm ĩ, không khéo lại giống như chúng ta bắt nạt người tàn tật vậy. Ta cũng không muốn thấy cảnh An thanh niên trí thức nhảy dựng lên đánh bà, thôi thì cứ đợi người ta dưỡng cho chân đi lại được rồi nói sau!"
Dương lão thái thái á khẩu, cái ông trưởng thôn này nói có phải là tiếng người không?
Còn muốn biện giải thêm hai câu, Sở Thiên đã vội vã đi mất.
Việc An Tinh bị con trai và con gái nhà họ Dương bắt nạt rất nhanh đã lan khắp toàn thôn Ô Lạp Kỳ, cả Sở Du và điểm thanh niên trí thức đều đã nhận được tin.
Tuy Sở Du hoàn toàn không tin An Tinh sẽ bị hai người kia bắt nạt, nhưng việc người ta bị đưa vào bệnh viện lại là sự thật.
Trong điểm thanh niên trí thức, Văn Thụy lấy hết kẹo sữa, sô cô la, sữa bột mà mình mang theo ra.
"Anh, anh vẫn còn nữa không? Em ăn nhanh quá, bây giờ chỉ còn lại ít đồ này, tệ quá, An Tinh là vì cứu em mới ra thế này, chúng ta phải thể hiện thái độ mới được."
"Như vậy còn ít sao?"
Trịnh Hòa rất muốn hỏi có phải là cô hiểu nhầm về chữ "ít" hay không, người bình thường nửa đời người còn chưa chắc ăn được nhiều đồ tốt thế này.
Ngay cả Lăng Hàn cũng lần đầu tiên cảm thấy cô nương Văn Thụy này cũng không hẳn là không có điểm nào tốt, ít nhất bản tính không xấu, có ơn tất báo; trước kia khi lưu manh trong thôn đến gây chuyện hắn còn tức giận cơ mà.
Sau này vẫn là Cảnh Thần giải thích cho hắn, nói Văn Thụy chỉ là lảm nhảm khi giặt quần áo, bị người có tâm nghe lén đi thôi.
Mọi người định đi vào viện thăm, ai nấy đều mang theo vài thứ đi ra, dù trước thế nào, thì giờ họ là một thể, không thể khoanh tay đứng nhìn An Tinh bị bắt nạt mà không ai vào thăm.
Trịnh Hòa vốn không định cầm gì, nhưng nghĩ đến An Tinh hào phóng như vậy, không nỡ con thì sao bắt được sói, hắn liền nhận.
Bảy người tìm trong thôn thuê chiếc xe ngựa rồi đi bệnh viện.
An Tinh lúc này đang ở trong bệnh viện ăn uống no nê, trước kia luôn cảm thấy cơm cho bệnh nhân khó nuốt, bây giờ mới biết đấy là chỗ ngon à!
Canh gà mái này vị thuần khiết, không có hương vị gia vị thừa, thơm ngon đầu lưỡi.
"An Tinh, cô đừng ăn mấy cái lung tung này, bọn tôi mang cho cô rất nhiều đồ ăn ngon toàn là để bồi bổ cơ thể, cô mau nhìn xem này!"
Văn Thụy vừa nói đã đưa tay hất bát canh gà qua một bên.
An Tinh không kịp chuẩn bị, thật sự bị nàng ta lấy mất, nếu ánh mắt có thể đao người, An Tinh thật muốn đao chết đồ ngốc này, bây giờ chỉ có thể trơ mắt nhìn miếng canh gà bay mất.
Không được ăn ngon, thái độ của An Tinh cũng chẳng tốt.
"Các người tới đây làm gì, các người tránh ra một chút, ép vào cái ống truyền dịch của ta từng hồi từng hồi thấy bực bội."
Văn Thụy bị nói cũng không giận, ân nhân cứu mạng nói vài câu làm sao.
Mạc Hạo biết, nếu không phải do chính An Tinh bằng lòng, thì chẳng ai có thể làm tổn thương được nàng, xem nàng bây giờ sinh long hoạt hổ, mặt mày hồng hào thế này, vừa nãy ăn không ít đó chứ?
"An Tinh, cô không sao thì chúng tôi an tâm, Văn Thụy và Phương Gia trên đường đi cứ khóc sướt mướt."
Lúc này An Tinh mới bớt giận, nàng sai rồi, không nên tính toán với Văn Thụy người không có não này, không đáng.
"Khóc gì chứ, ta đâu có việc gì lớn, bất quá chỉ là bị trẹo chân thôi, các người cứ ở trong thôn làm tốt công việc, không cần lo cho ta, ta dưỡng hai ngày rồi sẽ về.
Đúng rồi, thôn trưởng nói sao? Bên nhà họ Dương có phản ứng gì?"
Mạc Hạo kể lại toàn bộ tình hình lúc ấy cho An Tinh nghe, cả giọng điệu của thôn trưởng cũng biểu diễn y như thật khiến An Tinh cười đau cả bụng.
"Nhóc con, mày không đi đóng phim thì đúng là phí của.
Được thôi, tình hình ta hiểu cả rồi, chờ thêm hai ngày nữa rồi về, các người về nhất định phải tuyên truyền cho tốt, nói chân ta bị rất nặng, có lẽ phải nửa năm nữa cũng không làm được việc, biết không?"
Văn Thụy "Oa" một tiếng là khóc òa.
Y tá vào thay thuốc còn giật mình: "Sao thế này? Chẳng phải nói ngày mai xuất viện không sao à? Không muốn ra thì cứ ở lại, cũng có ai đuổi các người đâu mà khóc?"
Đầu óc Văn Thụy không đủ dùng, vậy rốt cuộc là nặng hay không nặng đây?
Cuối cùng nhìn thấy cổ chân của An Tinh thật sự không có chuyện gì mới thôi, nhưng để nàng ta không lộ tẩy, mọi người vẫn phải dối gạt nàng ta cả nửa ngày, sợ về rồi Văn Thụy sẽ lỡ lời.
Trước khi đi, An Tinh còn cố ý dặn dò Mạc Hạo, bảo hắn đưa tin cho Sở Du.
Nhìn đống đồ đầy phòng, An Tinh trong phút chốc có chút cảm động, thì ra quan hệ đồng nghiệp bây giờ lại tốt hơn thế giới kia của nàng nhiều.
Cũng không biết Sở Du có lo lắng cho nàng không?
"Hệ thống đại nhân, cô nói lần này ta cũng xem như là cứu Văn Thụy đó chứ, vậy có thưởng không?"
【Chủ nhân, việc cứu người này không nằm trong phạm vi thưởng của hệ thống, đương nhiên là không có thưởng, không phải trước đó tôi đã nói với cô rồi sao, đất Sở tối nay có hẹn gặp người bí ẩn.
Nghe Lâm tiểu nương nói, năm nào đất Sở cũng đều sẽ đi ra ngoài gặp người vào thời điểm này, thần thần bí bí, còn thường không về nhà nữa chứ.】 An Tinh cũng nghĩ nếu muốn ôm đùi thì phải thể hiện chút thành ý ra, nàng chỉ cần moi hết những bí mật của đất Sở ra thì lo gì lão đại không động lòng?
【Chủ nhân, cô đến nội thành còn có việc chính phải nhanh tay lên nhé, hai người bên đó cũng đã nhìn thấy chỗ hẹn rồi.】 An Tinh thu dọn xong đồ, xỏ giày vào, nhìn thế nào cũng không ra dáng bệnh nhân đang bị thương chân.
Lúc này, đất Sở vẫn chưa hề biết, có người đã nhìn chằm chằm mình, hắn tâm tình vui vẻ trò chuyện cùng người đối diện: "Năm nay thu nhập đã thu đủ cả chưa?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận