Ngự Thú: Ta Thật Không Phải Là Bồi Dưỡng Đại Sư

Chương 70: Độn Không Ưng cùng Vết Nứt Thứ Nguyên

"Mặc dù Đại học Ngự Thú Sa Châu của chúng ta thành lập có phần muộn, nhưng trong những năm gần đây, tốc độ phát triển lại vô cùng mạnh mẽ..." Tiếp sau Chu Sở Bân là Tiết Hoài Ngọc, nàng cũng giống Chu Sở Bân, khi vừa bắt đầu không lập tức đề cập đến điều kiện chiêu sinh mà giới thiệu trước về thông tin Đại học Ngự Thú Sa Châu. "Vì vị trí địa lý xa xôi, lại xung quanh toàn là sa mạc, môi trường tương đối khắc nghiệt... nhưng đây cũng là ưu thế của trường chúng ta, vì trong môi trường này đã sinh ra rất nhiều sủng thú thuộc tính Phong và Thổ, thậm chí có những loài sủng thú là đặc hữu của trường ta..." Không giống như Chu Sở Bân, phần giới thiệu của nàng tương đối khách quan, không chỉ chọn những ưu điểm mà còn đề cập đến những khuyết điểm của Đại học Ngự Thú Sa Châu. Trên thực tế, khuyết điểm của Đại học Ngự Thú Sa Châu rất rõ ràng, dù Tiết Hoài Ngọc không nói, Lý Khiêm cũng nắm rõ. Cách tự thuật như vậy của nàng ngược lại thể hiện sự thẳng thắn, tăng thêm không ít thiện cảm. "Nếu như ngươi chọn học tại Đại học Ngự Thú Sa Châu của chúng ta, ngoài những điều kiện vừa nói, chúng ta còn có thể giúp sủng thú Khuyên Địa Hùng của phụ thân ngươi tiến hóa miễn phí thành loài sủng thú song hệ Kim Thổ vô cùng quý hiếm, có tiềm lực cấp bá chủ -- Gấu Titan!""Sủng thú Khôi Đậu Cáp của mẫu thân ngươi cũng có thể tiến hóa thành loài sủng thú độn không... x·u·y·ê·n vân ngỗng, đặc hữu của Tây Vực chúng ta!" Không biết Tiết Hoài Ngọc là vô tình lỡ miệng hay cố ý làm vậy, tóm lại Lý Khiêm đã nghe rõ. Chính vì nghe được rõ ràng, hắn trực tiếp cắt ngang lời nàng: "Khoan đã, nếu ta không nghe nhầm thì lúc nãy ngươi định nói là Độn Không Ưng?" Độn Không Ưng và x·u·y·ê·n vân ngỗng đều là sủng thú loài chim, nhưng giữa chúng khác nhau một trời một vực. Tiềm lực chủng tộc của x·u·y·ê·n vân ngỗng chỉ ở cấp t·h·ố·n·g lĩnh, dù đạt tới đỉnh phong t·h·ố·n·g lĩnh thì vẫn chỉ là t·h·ố·n·g lĩnh, nhiều nhất cũng chỉ hơn một chút so với Bạo Phong Điêu thường thấy, không có gì khác biệt về bản chất. Nhưng Độn Không Ưng lại khác, không giống như x·u·y·ê·n vân ngỗng thuộc tính Phong, nó lại có thuộc tính không gian cực kỳ hiếm trong sủng thú. Tiềm lực tự nhiên không thể so với x·u·y·ê·n vân ngỗng, ngang hàng với Thanh Lân Giao, đạt tới trung giai bá chủ. Mà trong thực chiến, nó có thể còn khó đối phó hơn Thanh Lân Giao vì có thuộc tính không gian, Độn Không Ưng có tốc độ cực nhanh. Thậm chí nó có thể thực hiện được cả thuấn di và nhảy không gian, rất khó phòng bị, dù đối mặt với kẻ địch mạnh hơn mình nó vẫn có thể thong dong rút lui. Chính vì vậy, lúc Tiết Hoài Ngọc lỡ miệng nói ra hai chữ "độn không", Lý Khiêm lập tức phản ứng lại, mở miệng hỏi thăm. Nếu mẫu thân Khôi Đậu Cáp có thể tiến hóa thành Độn Không Ưng, lại phối hợp với Thanh Lân Giao A Phúc, tương lai thậm chí có khả năng trở thành Ngự Thú Sư cấp bá chủ. Quan trọng nhất là, có thể giải quyết vấn đề an toàn, Lý Khiêm không cần phải lo lắng về sự an toàn của nàng nữa. "Xin lỗi, cái này, là ta lỡ lời, cách thức tiến hóa từ Khôi Đậu Cáp lên Độn Không Ưng hoàn toàn chính x·á·c do thầy Nhan trường ta nghiên cứu ra." Tiết Hoài Ngọc thấy Lý Khiêm chủ động hỏi tới "Độn Không Ưng" thì không giấu giếm mà nói thẳng tình hình thực tế, "Nhưng sở dĩ có được thành quả này là nhờ chủ yếu vào thầy Nhan, nên khi chưa được sự cho phép của thầy thì ta không thể hứa hẹn bất cứ điều gì." Lý Khiêm nhìn Tiết Hoài Ngọc, sau đó kiên quyết nói: "Ta có thể trao đổi, dù là Thanh Lân Giao hay Sương Hỏa Ma Nguyên, chỉ cần giúp mẹ ta Khôi Đậu Cáp tiến hóa thành Độn Không Ưng, thầy Nhan có thể tùy ý chọn một trong hai." Trong khoảng thời gian này, hắn không ngừng tìm kiếm, còn thông qua một số mối quan hệ để tìm hiểu tin tức về sự tiến hóa của Khuyên Địa Hùng. Gấu Titan chính là một trong số đó, tuy con đường tiến hóa này rất hiếm nhưng Lý Khiêm tin rằng, chỉ cần hắn bỏ ra đủ lợi ích thì việc giúp phụ thân Khuyên Địa Hùng hoàn thành tiến hóa chắc không có vấn đề. Cho dù không tiến hóa thành Gấu Titan song hệ Kim Thổ, cũng có thể tiến hóa thành loài gấu có tiềm năng không kém. Nhưng cái con Độn Không Ưng này, hắn thực sự chưa từng thấy qua, cũng chưa từng nghe nói tới, hắn tin chắc rằng đây là lộ tuyến tiến hóa mới được thầy Nhan của Đại học Ngự Thú Sa Châu nghiên cứu ra. So với Độn Không Ưng, những hình thái tiến hóa khác kém quá xa, Lý Khiêm tin rằng việc Tiết Hoài Ngọc bất ngờ lỡ miệng nói ra hẳn là có ý. Nếu đúng như vậy, tức là việc Độn Không Ưng này có thể thương lượng được, nếu không nàng cố ý lỡ lời thì cũng không có ý nghĩa gì cả, nên Lý Khiêm trực tiếp đưa ra điều kiện của mình. Còn việc đồng ý ngay, đến Đại học Ngự Thú Sa Châu học, hắn vẫn để ý theo lựa chọn của mình mà không quan tâm vội. Chưa nhận được câu trả lời khẳng định của Lý Khiêm, Tiết Hoài Ngọc cũng không hề buồn rầu, nàng mỉm cười, đưa ra tín hiệu rõ ràng: "Được, chuyện này ta sẽ thương lượng với thầy Nhan, ta tin thầy Nhan cũng sẽ rất hứng thú với Thanh Lân Giao hoặc Sương Hỏa Ma Nguyên." Lý Khiêm cũng có thể hiểu được điều này, bỏ qua chuyện chiêu sinh không đề cập tới thì việc lấy Thanh Lân Giao hoặc Sương Hỏa Ma Nguyên đổi lấy sự tiến hóa của Khôi Đậu Cáp thành Độn Không Ưng thì thầy Nhan sẽ không lỗ. Sau Tiết Hoài Ngọc của Đại học Ngự Thú Sa Châu là Ngải Tiểu Liên của Đại học Ngự Thú Dày Châu, việc bản thân mình bị xếp sau cùng nàng cũng chỉ biết cười khổ. Sau khi ngồi xuống, nàng bắt đầu giới thiệu về thông tin của Đại học Ngự Thú Dày Châu, "Bạn học Lý Khiêm, Đại học Ngự Thú Dày Châu của chúng ta nằm ở phía Tây Nam, cạnh tỉnh Giang Nam, cách Lăng Thủy Thị cũng không xa lắm...""Lần này, ta đến thăm bạn học Lý Khiêm, mang theo một thành ý gần như tuyệt đối..." Vào lúc hoàng hôn, Ngải Tiểu Liên cũng rời khỏi tòa nhà số một, thấy Chu Sở Bân và Tiết Hoài Ngọc đang chờ bên dưới, nàng khẽ lắc đầu, ra hiệu rằng Lý Khiêm vẫn chưa đưa ra câu trả lời khẳng định. Về việc này, dù là Chu Sở Bân hay Tiết Hoài Ngọc cũng đều không thấy bất ngờ, sở dĩ bọn họ ở lại thực ra chỉ là đang chờ kết quả xác nhận thôi. Hiện tại đã có thông tin xác nhận thì họ cũng có thể yên tâm rời đi. Chẳng mấy chốc, ba vị giáo viên tuyển sinh bao gồm cả Ngưu Phấn Tiến cũng rời khỏi căn cứ bồi dưỡng. Sở Hi Nhiên lại không rời đi ngay, nàng chọn ở lại, sau khi mọi người đều đi hết thì mới trịnh trọng nói: "Bạn học Lý Khiêm, việc lựa chọn đại học ngự thú cần phải cẩn t·h·ậ·n, nếu trong chốc lát không nghĩ ra được thì có thể tạm thời chưa đưa ra quyết định, dù sao bây giờ đến lúc tốt nghiệp cũng còn một khoảng thời gian." Dừng một lát, nàng tiếp tục nói: "Tất nhiên quan trọng nhất là ngươi phải biết về logic sâu xa đằng sau việc lựa chọn trường ngự thú." Những lời nói nghiêm túc của Sở Hi Nhiên ngay lập tức thu hút sự tò mò của Lý Khiêm. Thế nào gọi là logic sâu xa đằng sau việc lựa chọn trường ngự thú? Nghĩ tới đây, hắn không hề do dự, trực tiếp lên tiếng hỏi, "Logic gì vậy?" Sở Hi Nhiên không trả lời ngay mà đưa ra một loạt câu hỏi, "Ngươi có biết, vì sao bát đại lại được gọi là bát đại, vì sao chỉ có bát đại mà không phải cửu đại hay thập đại...? Chúng khác gì so với những đại học ngự thú thông thường?" Câu hỏi của Sở Hi Nhiên có phần lắt léo, hoàn toàn khiến Lý Khiêm bị xoáy vào. Khiến hắn trong lúc nhất thời hơi mông lung. Thế nào gọi là bát đại? Vì sao không phải chín hay mười? Bát đại khác những trường ngự thú bình thường ở chỗ nào? Những câu hỏi này nghe có vẻ đơn giản, thậm chí hơi ngốc nghếch, nếu không tìm hiểu kỹ thì sẽ thấy rất khó trả lời... Lý Khiêm suy nghĩ một lát, sau đó thật thà lắc đầu, tỏ vẻ không hiểu. Sở Hi Nhiên không tiếp tục vòng vo: "Sở dĩ bát đại được gọi là bát đại, không chỉ vì chúng là tám trường đại học ngự thú có thực lực tổng hợp mạnh nhất Đông Hạ Liên Bang..." Dừng một lát, nàng tiếp tục nói: "Hoặc có thể nói, chính vì là bát đại, nên chúng mới có thực lực tổng hợp vượt xa các trường đại học ngự thú khác." Những lời này của Sở Hi Nhiên lần nữa khiến Lý Khiêm mơ hồ. Hắn có cảm giác như nàng đang nói nhảm. Nhưng với những gì Lý Khiêm hiểu về nàng thì Sở Hi Nhiên sẽ không nói điều gì vô nghĩa. "Lý do ta bảo ngươi phải cẩn thận lựa chọn, nguyên nhân chủ yếu là... Một khi đã đưa ra quyết định chọn trường đại học ngự thú nào thì có nghĩa là... Con đường phát triển sau này của ngươi cũng cơ bản được định hình." Sở Hi Nhiên nói một câu khiến Lý Khiêm chẳng hiểu mô tê gì. Hắn biết việc lựa chọn trường đại học ngự thú là rất quan trọng. Nhưng việc này có thể ràng buộc luôn con đường sau này của hắn sao? Chẳng lẽ chỉ vì hắn chọn học ở Đại học Ngự Thú Sa Châu mà không thể quay về tỉnh Giang Nam phát triển sao? Chuyện này thật vô lý! Lý Khiêm đã nghĩ như vậy. Nhưng điều hắn không ngờ là, sự thật lại vô lý đúng như vậy. Trước ánh mắt khó hiểu đầy nghi ngờ của Lý Khiêm, Sở Hi Nhiên hé đôi môi đỏ: "Sở dĩ xảy ra tình huống này, nguyên nhân chủ yếu là do... Vết Nứt Thứ Nguyên!""Thực ra cũng không hẳn là bị định sẵn hoàn toàn, chỉ là nếu muốn thay đổi con đường phát triển thì sẽ rất khó khăn.""Vết Nứt Thứ Nguyên?" Lý Khiêm không mấy quan tâm tới những điều mà Sở Hi Nhiên bổ sung phía sau, mà đặt hết sự chú ý vào cụm từ mấu chốt đó. Sao chuyện này lại liên quan đến Vết Nứt Thứ Nguyên? Nó có quan hệ gì với Vết Nứt Thứ Nguyên? Nhìn ra ngoài cửa sổ, Sở Hi Nhiên không nhanh không chậm chậm rãi kể lại: "Ở trong Đông Hạ Liên Bang của chúng ta, có tổng cộng tám Vết Nứt Thứ Nguyên luôn mở...""Tám cái..." Nghe thấy con số này, Lý Khiêm nhanh chóng ý thức được điều gì đó. Hắn ngẫm nghĩ một lát nhưng không vội hỏi mà tiếp tục lắng nghe. Thu lại ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, Sở Hi Nhiên tiếp tục những lời vừa nãy, "Không sai, như những gì ngươi suy đoán trong đầu đấy... Vết Nứt Thứ Nguyên có mối quan hệ chặt chẽ không thể tách rời với bát đại." "Đại học Ngự Thú Sa Châu mà Tiết Hoài Ngọc đang ở có thời gian thành lập muộn nhất, nguyên nhân sâu xa của việc đó là, cái Vết Nứt Thứ Nguyên thứ tám xuất hiện sau cùng.""Giữa hai bên là mối quan hệ xuất hiện trước và sau.""Chẳng lẽ..." Nghe đến đây, Lý Khiêm đã nắm được không ít thông tin, cũng chính vì thế mà hắn mới nhận thấy sự không thể tưởng tượng nổi, thậm chí là khó tin. Vết Nứt Thứ Nguyên hắn đã sớm nghe nói đến rồi. Nhưng chuyện Vết Nứt Thứ Nguyên có liên quan đến bát đại là lần đầu tiên hắn nghe tới. "Vì sao bát đại có thể bồi dưỡng ra hết lớp này đến lớp khác Ngự Thú Sư ưu tú, thậm chí còn có cả những đế vương, thánh linh hay cả những Truyền Kỳ..." "Quy mô, tàng thư, giáo viên... đây chỉ là một trong các nguyên nhân, thậm chí còn không phải là nguyên nhân chủ yếu, quan trọng nhất là... Tài nguyên, nguồn tài nguyên liên tục cung cấp..." "Đây mới là nguyên nhân cốt lõi khiến bát đại khác biệt so với những trường đại học ngự thú thông thường!" Giọng của Sở Hi Nhiên vẫn cứ bình thản như đang nói chuyện không liên quan đến mình, "Vậy nguồn tài nguyên đến từ đâu?" "Tổ Tinh chẳng qua chỉ là do bị năng lượng thần bí rò rỉ từ Vết Nứt Thứ Nguyên xâm nhập mà tạo thành tinh cầu sủng thú bình thường.""Lượng tài nguyên tích trữ bên trên là có hạn, so với Vết Nứt Thứ Nguyên hay Thiên Ngoại Chiến Trường thì chẳng khác nào hạt cát giữa biển khơi.""Nói đến đây chắc ngươi cũng hiểu rồi, đúng vậy, mỗi một trường trong bát đại đều trấn giữ một Vết Nứt Thứ Nguyên!""Hoặc chính xác hơn thì, chúng chính là người quản lý thực tế tám Vết Nứt Thứ Nguyên cố định mở trong Đông Hạ Liên Bang." Nghe đến đây, biểu cảm mờ mịt trên mặt Lý Khiêm đã biến mất, thay vào đó là... kinh ngạc và chấn động! Không để ý tới việc Lý Khiêm chưa kịp phản ứng, lời nói của Sở Hi Nhiên vẫn tiếp tục: "Trấn giữ Vết Nứt Thứ Nguyên đối với trường ngự thú mà nói vừa là nguy cơ, lại vừa là cơ hội." "Trong Vết Nứt Thứ Nguyên đầy rẫy những vùng hiểm địa, nhưng đồng thời cũng tràn ngập đủ loại tài nguyên quý giá, nhiều như cát sông Hằng." "Có một Vết Nứt Thứ Nguyên hoàn chỉnh làm nơi rèn luyện, có nguồn tài nguyên sủng thú vô tận, đó mới là gốc rễ tạo nên sự hùng mạnh của bát đại." "Các thế lực khác, nếu muốn vào Vết Nứt Thứ Nguyên, đều phải xem thái độ của bát đại." Sở Hi Nhiên ngồi đối diện với Lý Khiêm, không hề giấu giếm mà nói ra những bí mật mà mình biết, "Mọi người đều biết kinh đô và Tr·u·n·g Hải, hai trường đại học ngự thú này xưa nay đều là kẻ đứng đầu trong bát đại""Nguyên nhân cốt lõi không chỉ là kinh đô là thủ đô của Đông Hạ Liên Bang, Tr·u·n·g Hải là thành phố lớn nhất Đông Hạ Liên Bang, mà còn do thời gian Vết Nứt Thứ Nguyên mà hai trường này trấn giữ xuất hiện sớm nhất." "Hai trường đại học ngự thú này có mức độ khám phá đối với hai Vết Nứt Thứ Nguyên này vượt xa sáu trường còn lại, nguồn tài nguyên và quá trình rèn luyện mà họ nhận được cũng hơn hẳn những trường còn lại." "Đây mới chính là lý do mà họ có địa vị cao quý như vậy." Lý Khiêm nghe vậy, sau khi hấp thụ những thông tin này, tiêu hóa xong sự kinh ngạc thì không khỏi nhíu mày, lên tiếng hỏi: "Vậy còn những nhà mạo hiểm bình thường thì sao?" Biết Lý Khiêm muốn hỏi gì, Sở Hi Nhiên liền giải thích: "Vết Nứt Thứ Nguyên được mở cho tất cả Ngự Thú Sư, nên Ngự Thú Sư thông thường cũng có thể vào, bọn họ chính là những nhà mạo hiểm mà ngươi nói đấy." "Nhưng nếu so với đại học ngự thú, bọn họ chẳng khác nào quân lính tản mạn so với q·uân đ·ội chính quy, dù là độ an toàn hay nguồn tài nguyên có được đều không thể sánh bằng.""Điều quan trọng nhất là, mỗi lần vào đều phải nộp một khoản phí nhất định, và khoản phí đó do các trường đại học ngự thú thu." Nói tới đây, Sở Hi Nhiên lại bổ sung thêm một thông tin: "Theo những gì ta được biết thì bát đại đều có những phân hiệu được xây dựng ngay trong các Vết Nứt Thứ Nguyên." "Đương nhiên những người như các ngươi, những sinh viên mới nhập học của đại học ngự thú chắc chắn là chưa thể tiếp xúc đến đâu, phải đợi đến khi vào năm thứ ba thì mới có thể biết được." "Thì ra là vậy." Sau khi nghe Sở Hi Nhiên giải thích một hồi, Lý Khiêm chợt ngộ ra, "Khó trách người ta thường nói, việc vào đại học ngự thú và không vào đại học ngự thú chẳng khác nào hai thế giới hoàn toàn khác nhau." Sở Hi Nhiên tán thành gật đầu: "Sở dĩ Đại học Ngự Thú Sa Châu và Quan Tây tương đối khó thu hút được những học sinh tốt nghiệp trung học ưu tú là bởi ngoài việc vị trí địa lý tương đối xa xôi thì cũng còn vì Vết Nứt Thứ Nguyên mà họ trấn giữ xuất hiện muộn hơn, mức độ khai thác còn thấp, và tính nguy hiểm cũng cao hơn..." "Tất nhiên, mọi thứ đều có tính hai mặt của nó, mức độ khai phá thấp thì đồng nghĩa với việc những người nhận được cơ duyên cũng có khả năng cao hơn..." "Vậy nên hai Vết Nứt Thứ Nguyên này cũng là nơi mà các nhà mạo hiểm bình thường thích lui tới nhất, đương nhiên cũng có liên quan tới việc mức phí của hai Vết Nứt Thứ Nguyên này tương đối thấp." Cuối cùng, nàng đúc kết: "Đây chính là logic sâu xa đằng sau việc lựa chọn đại học ngự thú." Khẽ gật đầu, Lý Khiêm cuối cùng cũng hiểu được lý do Sở Hi Nhiên nói rằng lựa chọn đại học ngự thú chẳng khác nào chọn con đường phát triển cho tương lai. Hãy cứ thử nghĩ xem, học đại học ngự thú, thời gian bốn năm trôi qua, phần lớn các mối quan hệ, kinh nghiệm tích lũy đều ở trong Vết Nứt Thứ Nguyên, thực sự không dễ gì bỏ qua một bên được. Còn nếu như tới các Vết Nứt Thứ Nguyên khác, dù là thiên thời địa lợi hay nhân hòa cũng đều sẽ không còn, cho dù không phải bắt đầu lại từ đầu thì cũng chẳng khác là bao. Giống như việc sinh viên sau khi tốt nghiệp đại học thường ở lại những thành phố nơi mà họ theo học vậy, đạo lý là giống nhau. Đại học ngự thú ở thế giới này so với những đại học ở kiếp trước còn ràng buộc hơn, có thể nói, nếu không đạt được đến một độ cao nhất định, rất khó để vượt qua loại giới hạn địa vực này. "Vốn dĩ với thân phận là một học sinh tốt nghiệp trung học như ngươi thì không đủ tư cách để biết những thông tin này... nhưng ngươi không giống như những học sinh tốt nghiệp trung học thông thường, với năng lực của ngươi, việc biết đến những thông tin này chỉ là chuyện sớm muộn nên ta mới sớm phá lệ cho ngươi biết." Nhìn về phía Lý Khiêm, vẻ mặt Sở Hi Nhiên có chút phức tạp: "Ta cho ngươi biết những thông tin này là để hy vọng nó có thể giúp ngươi đưa ra những quyết định đúng đắn hơn." Không chú ý tới sự thay đổi trong biểu cảm của Sở Hi Nhiên, Lý Khiêm lại đưa ra một vấn đề: "Nếu trên Tổ Tinh, các Vết Nứt Thứ Nguyên đều do bát đại trấn giữ và quản lý thì còn ngự thú quân đoàn thì sao?" Sở Hi Nhiên cười ha ha, chỉ lên bầu trời: "Chẳng phải còn có một nơi khác sao!" "Thiên Ngoại Chiến Trường!" Lý Khiêm lập tức phản ứng lại, sau đó bừng tỉnh ngộ ra, lẩm bẩm: "Thì ra là thế..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận