Ngự Thú: Ta Thật Không Phải Là Bồi Dưỡng Đại Sư

Chương 134: Mộc Thiên Thiên cùng sâm nhiên bí cảnh (1)

Chương 134: Mộc Thiên Thiên và sâm nhiên bí cảnh (1)
Lý Khiêm đi tàu cao tốc rời Lăng Thủy Thị, ngoài cha mẹ, cũng không nói lời tạm biệt với bất kỳ ai, kể cả An Bàn Tử. Tên nhóc này, giờ phút này, chắc còn đang tính toán xem phải dùng cách gì mới có thể trà trộn vào Đại học Ngự Thú Sa Châu. Khi biết Lý Lan Anh và Đồ Kiều Kiều đều chuẩn bị ghi danh vào Đại học Ngự Thú Sa Châu, hắn liền quyết tâm phải cùng trường này quyết một trận sống mái. Lý Khiêm biết được tin này, chỉ có thể âm thầm chúc phúc, dù hắn có thể tạo ra chút ảnh hưởng, cũng không quyết định giúp hắn. Hắn thấy, ngôi trường thích hợp nhất với An Bàn Tử, kỳ thực chính là Đại học Ngự Thú Vân Lan ở sát vách Vân Lan Thị. Với lại, hắn liều lĩnh như vậy, nhắm mắt đâm đầu muốn vào Đại học Ngự Thú Sa Châu, nếu là vì học tập, vì ham học hỏi, vì tăng cường thực lực, Lý Khiêm có lẽ sẽ giúp một chút. Nhưng nếu chỉ vì tán gái, vì cái tình yêu mờ mịt hư ảo kia, thì thật sự Lý Khiêm cũng đành chịu. Đương nhiên, nói nghiêm túc thì cũng không phải là không từ mà biệt, thực tế, chuyện Lý Khiêm chuẩn bị ra ngoài, An Bàn Tử đã sớm biết.
“Chỉ là một kỳ nghỉ thôi mà, đâu phải là định cư ở nơi xa xôi, ngươi có thời gian ở đó lải nhải với ta, chi bằng suy nghĩ kỹ về tương lai của mình đi!” Trên tàu cao tốc, Lý Khiêm nhận được điện thoại của An Bàn Tử, sau khi nói rõ hành trình của mình, không có bất cứ gì ngoài dự đoán, hắn bị đối phương mắng cho một trận. Dù hắn có mắng thế nào, Lý Khiêm đã quyết định, tuyệt đối không thể mang theo một cái vướng víu đi ra ngoài. Lý Khiêm đến mỹ nữ còn không định mời, An Bàn Tử kiểu chết béo này thì càng không có cửa. Đưa loa điện thoại ra xa một chút, hắn kiếm cớ, chuẩn bị cúp máy, “Alo alo, ta đang trên tàu cao tốc, sóng không tốt lắm, cúp trước nhé, lần sau rồi nói.” Nói xong, cũng không để ý An Bàn Tử phản ứng, Lý Khiêm trực tiếp dập máy, lập tức ngửa ra sau, tìm một tư thế thoải mái hơn, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi. Tàu cao tốc chạy nhanh, không bao lâu sau đã tới Vân Lan Thị, vì không thông báo trước nên đương nhiên không có ai đến đón. Lý Khiêm cũng không để ý, thông qua lần trước trò chuyện với Mộc Thiên Thiên, hắn biết, người sau thân phận ngoài mặt là một hướng dẫn viên du lịch, hướng dẫn viên du lịch khu danh lam thắng cảnh Vân Vụ Sơn, phần lớn thời gian đều ở trong khu danh lam thắng cảnh. Nên lần này Lý Khiêm định trực tiếp đi dạo khu danh lam thắng cảnh Vân Vụ Sơn, nếu có thể gặp Mộc Thiên Thiên thì tốt nhất, nếu không gặp, gọi điện cho nàng cũng không muộn.
Xuống tàu cao tốc, hắn trực tiếp gọi xe đến khu danh lam thắng cảnh Vân Vụ Sơn, sau khoảng một tiếng rưỡi, hắn tới đích. Mặc dù đã gần giữa trưa, nhưng giờ phút này, cổng khu danh lam thắng cảnh vẫn tấp nập người ra người vào, khá náo nhiệt. Lý Khiêm không do dự, mua vé rồi đi thẳng vào trong, hắn không vội, dù sao thời gian không gấp, thong thả dạo chơi, thấy chỗ nào đông người thì len vào trong. Cuối cùng khi len vào giữa đám người thứ ba, Lý Khiêm thấy một bóng dáng quen thuộc. Người này không ai khác chính là Mộc Thiên Thiên, lúc này nàng đang cầm loa nhỏ, giới thiệu lịch sử khu danh lam thắng cảnh Vân Vụ Sơn cho du khách xung quanh. Vẫn như lần đầu gặp mặt, thành thục quyến rũ, xinh đẹp động lòng người, chính vì vậy xung quanh nàng tập trung không ít du khách nam. Những du khách nam này không biết là đang thưởng thức phong cảnh hay đang thưởng thức “phong cảnh” đây? Tóm lại, Lý Khiêm thấy, không ít nữ du khách đều ném ánh mắt không mấy thiện cảm về phía Mộc Thiên Thiên. Lý Khiêm nghiêm trọng hoài nghi, khu danh lam thắng cảnh Vân Vụ Sơn sở dĩ hấp dẫn được nhiều du khách như vậy, người tới tấp nập, phương diện này chiếm yếu tố rất lớn. Thông qua mấy lần chen vào đám đông vừa rồi, Lý Khiêm phát hiện, không chỉ Mộc Thiên Thiên, mà những chỗ thuyết minh khác, người thuyết minh cũng là các nữ hướng dẫn du lịch, mà đều là những người trẻ trung xinh đẹp, đương nhiên so với Mộc Thiên Thiên thì vẫn kém một bậc.
Lý Khiêm cũng không quấy rầy, cứ vậy đi theo đám đông gián tiếp đi khắp khu danh lam thắng cảnh, hắn luôn duy trì kiên nhẫn, chăm chú lắng nghe. Từ đó hắn thậm chí còn nghe được vài điều bất thường, ví dụ như, truyền thuyết ở khu danh lam thắng cảnh Vân Vụ Sơn có một Ngự Thú Sư cực kỳ cường đại đã quật khởi, tên là “Dong Thánh”! Lý Khiêm dù không biết lịch sử nhà Mộc, nhưng tên này có ý nghĩa, từ đó liên tưởng, đại khái có thể suy đoán, vị “Dong Thánh” này rất có thể là vị tiền bối nào đó của nhà Mộc. Cũng không biết vị “Dong Thánh” này hiện giờ còn khỏe mạnh hay đã qua đời, nghĩ vậy, Lý Khiêm lắc đầu, đi theo đám đông, tiếp tục đi tới. Theo dõi lâu như vậy, lại còn là một người quen, thật ra Mộc Thiên Thiên đã sớm phát hiện sự tồn tại của hắn, chỉ là hai người giữ ăn ý, nên không mở miệng nhận nhau. “Tốt, buổi sáng thuyết minh đến đây kết thúc, mọi người theo chỉ dẫn của nhân viên khu danh lam thắng cảnh, có thứ tự đến dùng bữa.” Nhìn đồng hồ một cái, thấy thời gian cũng không sai lệch là mấy, Mộc Thiên Thiên vỗ tay, thu hút sự chú ý của mọi người, sau đó mở miệng nói. Một đám du khách có lẽ cảm thấy có sắc đẹp để ngắm cũng đủ no rồi, không thấy đói, nhưng thời gian cuối cùng cũng đã hơn 12h, bọn họ dù không đói, Mộc Thiên Thiên cũng đói, nên đành phải hậm hực rời đi. “Lý Khiêm tiểu đệ đệ, sao rảnh rỗi đến chỗ ta vậy?” Đợi khi tất cả du khách đều rời đi, Mộc Thiên Thiên cười nói tự nhiên, chậm rãi đi tới. Lý Khiêm nghe vậy, khóe miệng không nhịn được giật giật, luôn cảm giác cái từ “tiểu đệ đệ” trong miệng Mộc Thiên Thiên có chút ý trêu chọc. Biết rằng, nếu cùng kiểu phụ nữ thành thục này cãi cùn đấu lý thì cuối cùng người bại trận chắc chắn là mình, Lý Khiêm quyết định sáng suốt chọn đổi chủ đề. Hắn mỉm cười nói: “Không phải ngươi nói sao, có thời gian thì đến Vân Lan Thị chơi, đây, ta vừa mới tốt nghiệp, kỳ nghỉ tới, lúc này, ta thật sự rảnh rồi.” Nói xong, hắn dang tay, chỉ về một hướng, “đã giờ này rồi sao, không định mời ta một bữa cơm à?”
“Muốn ăn cơm thì đi theo ta.” Mộc Thiên Thiên khanh khách cười một tiếng, lập tức cất bước dẫn đầu đi về phía trước. Lý Khiêm lộ vẻ tò mò, theo sát phía sau nàng, hai người càng đi, vẻ tò mò trên mặt hắn càng lúc càng nhiều. Đi khoảng mười phút, hai người đến trước một căn nhà gỗ nhỏ, Lý Khiêm nhìn cái nhà gỗ nhỏ chắc chỉ to bằng nhà vệ sinh, lông mày hơi nhíu lại một chút. “Thiên Thiên tỷ, đây là…?” Lý Khiêm cười ngượng ngùng, mặt hơi đỏ lên, mồ hôi trán cũng đổ, mở miệng hỏi. “Vào xem sẽ biết.” Mộc Thiên Thiên nhìn vẻ hơi lúng túng của Lý Khiêm, nụ cười trên mặt càng thêm rõ ràng, nàng nửa đùa nửa thật nói. Tuy nói con trai đi ra ngoài phải biết tự bảo vệ mình, nhưng cách hành xử của Mộc Thiên Thiên, Lý Khiêm vẫn tin tưởng, nên dù còn chút do dự, hắn vẫn cất bước đi vào căn nhà gỗ nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận