Ngự Thú: Ta Thật Không Phải Là Bồi Dưỡng Đại Sư

Chương 241: Lời oán giận

Chương 241: Lời oán giận Lão Tôn đồng chí nghe Lý Khiêm Na nói có chút âm dương quái khí, ngẩn người một chút, bất quá hắn cũng không có tâm tư đấu võ mồm với người này, mà là bước nhanh đi tới trước mặt Tôn Nhị Nhị. Thấy Lão Tôn đồng chí có ý định chạm vào Tôn Nhị Nhị, dù biết hắn xuất phát từ ý tốt, nhưng Lý Khiêm vẫn mở miệng nhắc nhở: "Nhị Nhị đang thức tỉnh t·h·i·ê·n phú ngự thú, nếu ta là ông, chắc chắn sẽ không xốc xếch lên làm phiền." Lời này của Lý Khiêm hiệu quả vô cùng rõ rệt, Lão Tôn đồng chí nghe xong liền thu tay lại. Không ngừng ở đó, Lý Khiêm tiếp tục lên tiếng, nửa như móc mỉa nửa như giải thích: "Đừng có uổng công tôi vất vả kéo người từ quỷ môn quan về, ông lại đẩy cô ấy xuống." Nếu như trước đó nghe Lý Khiêm nói, Lão Tôn đồng chí vẫn chỉ thấy có chút mơ hồ, vậy thì giờ phút này ông thật sự mộng mị đến nơi. Ông ngơ ngác nhìn Lý Khiêm, vô thức mở miệng: "T·h·i·ê·n phú ngự thú, cái gì t·h·i·ê·n phú ngự thú?" Về t·h·i·ê·n phú ngự thú của cháu gái mình, không ai rõ hơn Lão Tôn đồng chí, nhưng đột ngột nghe được lời này, ông căn bản không dám tin, cảm giác như nghe chuyện hoang đường giữa ban ngày. Lý Khiêm thấy phản ứng của ông ta, không hề có ý thu liễm, tiếp tục giọng điệu âm dương quái khí, "ha ha, Lão Tôn đồng chí, ông đi ra ngoài có một chút thời gian thôi mà, sao về đã thành người già lẩm cẩm? Đến cả t·h·i·ê·n phú ngự thú của cháu gái mình là cái gì cũng không biết?" Câu này thuần túy là đang mắng Lão Tôn đồng chí, hắn biết rõ Lão Tôn đồng chí đâu phải không biết, rõ ràng là không thể tin nổi. Ông căn bản không thể tin được, vấn đề đã làm mình khốn đốn nhiều năm, cơn ác mộng cứ quanh quẩn trong lòng lại dễ dàng được giải quyết như vậy, hơn nữa nhìn thì dường như vẫn do một học sinh tốt nghiệp cấp 3 như Lý Khiêm giải quyết, cảnh tượng ly kỳ như vậy, Lão Tôn đồng chí sao có thể không nghi ngờ cho được. "Ngươi giải quyết tai ương hải dương do t·h·i·ê·n Khải giả của Nhị Nhị gây ra?" Cuối cùng kịp phản ứng Lão Tôn đồng chí, nhưng vẻ nghi ngờ trên mặt ông cũng không giảm bớt bao nhiêu. "Ngươi giải quyết...bằng cách nào?" Ông còn muốn hỏi Lý Khiêm dùng phương pháp gì giải quyết vấn đề, nhưng rất nhanh liếc mắt một cái, ông thấy Kim Phong và Kim Vũ đang đứng sừng sững ở đó. "Ách, hai con Triều Tịch Hải Linh!" Thấy hai con Triều Tịch Hải Linh xuất hiện, Lão Tôn đồng chí trong nháy mắt kịp phản ứng, hiểu chuyện gì xảy ra, "ngươi nghiên cứu ra phương thức tiến hóa hoàn chỉnh từ Kim Châu Bối Lôi lên Triều Tịch Hải Linh?" "Ta đã sớm nói với ông rồi, ta là bồi dưỡng nhân tài, chẳng qua chỉ là tìm ra chỗ t·h·iếu hụt của phương thức tiến hóa từ Kim Châu Bối Lôi lên Triều Tịch Hải Linh, đồng thời bổ túc chỗ t·h·iếu hụt này, đối với ta thì việc này căn bản không hề khó." Lý Khiêm tuyệt không khiêm tốn, thuận thế khoe khoang một chút. Ách, nói nghiêm chỉnh cũng không hẳn là khoe khoang, bởi vì có bàn tay vàng hỗ trợ, việc bổ túc chỗ t·h·iếu hụt của phương thức tiến hóa này, đối với Lý Khiêm mà nói quả thật tương đối dễ dàng. Ít nhất là trong thời điểm chưa vượt qua cấp độ đế vương thì tình hình đúng là như vậy. "Ngươi đừng có bày vẻ trước mặt lão già ta, chẳng qua là mèo mù vớ được cá rán." Lão Tôn đồng chí nghe được lời này, hiểu là chuyện gì xảy ra, nghe ông nói âm dương quái khí nãy giờ ông cũng có chút bực bội, thế là trực tiếp mở miệng phản bác. "Tôn giáo sư, lần này ông thật sự đoán sai rồi, Lý Khiêm đồng học hoàn toàn chính xác đã nắm giữ phương thức tiến hóa hoàn chỉnh từ Kim Châu Bối Lôi đến Triều Tịch Hải Linh." Đúng lúc này, Lê Tố Khoan cười ha hả đi từ ven đường tới, vừa đi vừa lên tiếng. "Sao ông..." "Lê Thánh!" Lão Tôn vô ý thức muốn phản bác, nhưng vừa quay đầu liền thấy một gương mặt có chút quen thuộc, đến khi thấy rõ người đến là ai thì lập tức đổi giọng, trở nên cung kính. Lê Tố Khoan không để ý thái độ thay đổi trước sau của Lão Tôn đồng chí, ông ta tiếp tục nói: "Thực tế, theo ta biết, Lý Khiêm nắm giữ phương thức tiến hóa cấp độ tiềm năng đế vương không chỉ có một cái này." "Cái này..." Nghe Lê Tố Khoan nói, biết ông ta trăm phần trăm sẽ không lừa mình, biểu hiện của Lão Tôn đồng chí lại trở nên có chút đặc sắc, ngập ngừng một hồi cũng không biết nên nói gì. Thánh Linh cấp cường giả cũng bắt đầu bênh vực Lý Khiêm rồi thì ông còn phản bác kiểu gì. "Lê Thánh, Nhị Nhị nhà ta thì sao?" Không có cách nào phản bác, Lão Tôn đồng chí dứt khoát trực tiếp chuyển chủ đề, hơn nữa bây giờ, lúc này ông thật sự quan tâm Tôn Nhị Nhị, vì đến giờ nàng vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, vẫn cứ đứng ngơ ngác như cây gỗ. Lê Tố Khoan đi qua quan sát tình hình Tôn Nhị Nhị, rất nhanh trên mặt ông tràn ra ý cười, "yên tâm đi, Tôn giáo sư, cháu gái ông không sao." Không ngừng ở đó, ông ta tiếp tục nói: "Không chỉ không sao, mà lúc này tình trạng của nàng vô cùng tốt, đã hoàn toàn thức tỉnh t·h·i·ê·n phú ngự thú hải dương tai ương, về sau chờ nàng chính là nhất phi trùng thiên chân chính." Nói tới đây ý ông vị sâu xa quay đầu nhìn Lý Khiêm một chút, "cho nên ông thật sự phải cảm ơn Lý Khiêm đồng học, không có Lý Khiêm đồng học, cháu gái ông căn bản không thể chống đỡ đến khi ông về." Lê Tố Khoan thân là cường giả cấp Thánh Linh, đương nhiên sẽ không lừa mình, cho nên lúc này biểu hiện của Lão Tôn đồng chí có chút quái dị, ông rất muốn mở miệng cảm ơn Lý Khiêm, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào, trên mặt đầy vẻ xấu hổ. Thấy Lão Tôn đồng chí mặt mày xấu hổ, Lý Khiêm mở miệng lần nữa châm chọc, "ông mà thấy xấu hổ thì thôi đi, dù sao về sau chúng ta cũng không có gì gặp nhau, ta cũng không dám có giao tiếp gì với ông, sợ bị ông liên lụy, một m·ạ·ng ô hô..." "Tiểu tử thối, hôm nay ngươi ăn thuốc súng hả? Trong mồm toàn là mấy lời mang thương đeo gậy!" Lão Tôn đồng chí có chút tức giận, trực tiếp đáp trả một câu. Lý Khiêm không khách khí đáp lại, "ăn thuốc súng, tôi hận không thể trực tiếp ăn một quả bom, sau đó phun thẳng vào mặt ông!" Lão Tôn đồng chí không ngốc, nghe được sự oán trách trong lời nói của Lý Khiêm, ông cuối cùng nhận ra có điều không ổn, thế là lập tức hỏi: "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì ở đây?" Lý Khiêm không t·r·ả lời, mà trực tiếp đi tới, ôm lấy Liêu Bá đã bị đánh không ra hình người trên mặt đất, sau đó ném thẳng xuống trước mặt Lão Tôn đồng chí như rác rưởi. Lão Tôn đồng chí thấy Liêu Bá đã cơ bản không ra hình người, đầu tiên ngẩn người, sau đó rất nhanh dựa vào quần áo và hình dáng để nhận ra thân phận của người này, thế là phát ra tiếng kinh ngạc, "đây là Lão Liêu, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?" Lý Khiêm cười ha ha, chỉ Liêu Bá như vũng bùn trên mặt đất, "không sai, người này là Liêu đại quản gia của ông đấy, người ta lợi hại lắm, không chỉ là đại quản gia của ông, mà còn là Thần Sứ đại nhân của Cổ Thần giáo!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận