Ngự Thú: Ta Thật Không Phải Là Bồi Dưỡng Đại Sư

Chương 296: Số 9 trước chòi canh

Chương 296: Số 9 trước chòi canh.
Nhân viên phòng thủ nghe Lý Khiêm nói ba người đến tìm lãnh đạo trực tiếp của mình, thái độ có chút cung kính, mở miệng hỏi: “Xin hỏi ba vị xưng hô như thế nào?”
“Ta gọi Lý Khiêm, là một vãn bối của Thiết Lão, vị này là Irene, học sinh của Thiết Lão, còn vị cuối cùng này……” Đến đây, Lý Khiêm chợt dừng lại, ngay sau đó nhếch miệng cười một cách nhàn nhạt, “cũng có thể coi là người quen của Thiết Lão!”
Hắn không nói thẳng thân phận sư phụ của Hàn Khả, một là muốn tạo bất ngờ cho Thiết Lão, hai là muốn xem phản ứng của ông ta.
Nhân viên phòng thủ ghi nhớ thân phận của ba người, chủ yếu là Lý Khiêm và Irene, rồi quay vào phòng gác liên hệ. Chẳng bao lâu, anh ta quay lại chỗ cửa chính: “Xin lỗi, Thiết phó sứ không có ở phủ trấn thủ.”
“Vậy ông ta đi đâu?” Lý Khiêm lập tức truy hỏi.
Nhân viên phòng thủ đáp: “Ông ấy đi tuần tra ở tiền đồn số 9.”
Lý Khiêm đã nghe qua tiền đồn, đó là nơi đặc biệt được các thành trì trong không gian thứ nguyên lập ra, để giám sát một số địa điểm quan sát đặc thù. Cũng có thể nói là trạm gác. Ví như, có một số nơi ẩn chứa các sinh vật siêu phàm cực kỳ mạnh mẽ, tuy chúng không bộc lộ tính công kích lớn, nhưng cũng không thể không phòng bị. Hoặc là, một số nơi có điểm không gian yếu ớt, thường xuyên xuất hiện những vết nứt không ổn định, cần phải phòng bị. Những tình huống đặc biệt này đều nằm trong phạm vi quan sát của tiền đồn.
“Xin hỏi, tiền đồn số 9……”
Lý Khiêm vừa định tiếp tục hỏi thăm thì đúng lúc này, Irene đột ngột nói: “Đi thôi, ta biết nó ở đâu.”
Vì Thiết Lão không có ở phủ trấn thủ, ba người Lý Khiêm cũng không có ý định đi vào, bọn họ trực tiếp quay trở ra.
Vừa lúc bọn họ quay người rời đi, trong phủ trấn thủ, bên trong Ngự Thú Tháp, một người đàn ông trung niên có khuôn mặt vuông vức trông chừng 40 tuổi đột nhiên từ tốn lên tiếng: “Lão Thiết à, ông trốn không thoát đâu.”
“Vả lại có một số việc trốn tránh cũng vô dụng, cần phải đối mặt, cần phải giải quyết…….”
Lẩm bẩm một câu xong, ông ta lại nhắm mắt, tiếp tục ngồi khoanh chân tĩnh tọa, cả người tựa như khúc gỗ.
Cùng lúc đó, ở một nơi khác, trong một thị trấn nhỏ giản dị cách Phi Hạc Thành khoảng 100 cây số, Thiết Lão đang cau mày đứng trên tường thành của thị trấn. Phía trước, khói bụi mù mịt bao phủ một khu vực, bằng thị lực kinh người của mình, ông thấy rõ trong khói bụi có bóng một con thú đầu đàn đang chạy tới chạy lui, dường như không biết mệt mỏi. Thiết Lão chăm chú nhìn vào bóng thú trong khói bụi, đó là một đàn tê giác một sừng, không biết chúng đang làm gì, đã chiếm cứ khu vực này mấy ngày rồi. Mấy ngày nay, ông luôn căng thẳng tinh thần, sợ những trạng thái bất thường này, sợ đám tê giác một sừng vốn hơi hưng phấn đột nhiên phát cuồng, gây ra hành động tấn công tiền đồn số 9.
Nơi này gọi là tiền đồn, nhưng trên thực tế quy mô không chỉ là một trạm điểm mà giống một thị trấn nhỏ hơn, không chỉ có các Ngự Thú sư nhân loại quanh năm đóng quân mà còn là một điểm tiếp tế quan trọng cho vô số Ngự Thú sư ra vào đầm lầy tuyệt vọng. Nếu nơi này bị đàn tê giác một sừng này va phải, có lẽ tiền đồn này sẽ bị phá hủy. Đối với các Ngự Thú sư nhân loại, đó chắc chắn là một tổn thất to lớn, mấy ngày nay ông luôn túc trực ở đây chính là để phòng ngừa loại chuyện này xảy ra. Mà số lượng tê giác một sừng trong làn khói bụi cũng không ít, thậm chí còn có con cấp bá chủ là Độc Giác Bạo Long, nếu chúng thật sự tấn công tiền đồn, Thiết Lão cũng không nghĩ rằng một mình mình có thể đối phó được.
Vào lúc Thiết Lão lo lắng quan sát, tình hình đột ngột thay đổi, trong làn khói bụi, một đàn tê giác một sừng đột ngột lao tới như phát điên. Mục tiêu của chúng chính là tiền đồn số 9.
“Thật đúng là sợ cái gì gặp cái đó!” Thiết Lão thấy cảnh này từ xa, không khỏi thầm rủa một câu. Không do dự, ông triệu hồi ra một trong số sủng thú của mình là Phong Lôi Sư. Trong tình huống này, loại sủng thú có khả năng tấn công trực diện như Phong Lôi Sư là phù hợp nhất để phát huy. Kim Châu Nụ Hoa không ở bên cạnh, hơn nữa định vị vốn là phụ trợ, dù thả ra tác dụng cũng có hạn. Còn Luyện Ngục Xà Cạp Nong, hình thể quá nhỏ, chỉ thích hợp tấn công bất ngờ, chiến đấu quy mô lớn không phải là sở trường của nó. Cuối cùng là Bọ Ngựa Bốn Cánh, dù sao đây cũng là át chủ bài của Thiết Lão, ông chưa có ý định sử dụng ngay. Ông cau mày suy tư, nhìn Phong Lôi Sư đang quần chiến với đàn tê giác một sừng, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc. Nghĩ mãi mà không rõ, tại sao đàn tê giác này đột nhiên phát điên tấn công tiền đồn số 9.
Ngay khi Phong Lôi Sư quần chiến với đàn tê giác một sừng và tình hình chiến đấu có chút giằng co thì trên bầu trời cũng vang lên tiếng sư hống!
“Hống hống hống……”
“Đó là…… Lôi Đình Sư Thứu!” Nhìn con sủng thú đột nhiên xuất hiện từ chân trời, Thiết Lão lập tức nhận ra thân phận của nó. Sau đó, trên mặt ông lộ ra vẻ ngạc nhiên nồng đậm. Lôi Đình Sư Thứu và Phong Lôi Sư đều tiến hóa từ Điện Quang Sư, chỉ là con đường tiến hóa khác nhau mà thôi. Tiềm lực của cả hai không kém nhau, không có ai cao hơn ai, cho nên sự chấn kinh của ông không phải vì Lôi Đình Sư Thứu xuất hiện, mà là người đang cưỡi trên lưng nó. Ba người này khiến ông vô cùng kinh ngạc. Lý Khiêm, Irene và người mà ông vừa muốn gặp lại vừa sợ gặp......Hàn Khả!
“Hống hống hống……”
Lôi Đình Sư Thứu hạ xuống, đáp thẳng xuống tường thành tiền đồn số 9, sau đó theo lệnh của Irene, gia nhập vào cuộc chiến, bắt đầu hiệp trợ Phong Lôi Sư đối phó với đàn tê giác một sừng có vấn đề.
“Thiết Lão, đây là tình huống gì vậy?” Sau khi hạ xuống, Lý Khiêm lập tức đến cạnh Thiết Lão, không kịp hàn huyên, anh trực tiếp hỏi. Thiết Lão nhìn Lý Khiêm, trên mặt nở nụ cười khổ, “Ta cũng không biết.” Nếu biết nguyên nhân, ông đã không cần bị động như vậy. Hiện tại, ông chỉ hy vọng mấy con Độc Giác Bạo Long ở xa kia đừng tới quấy rầy, nếu không tình hình sẽ hoàn toàn mất kiểm soát. Tiền đồn số 9 bị luân hãm cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.
“Đàn tê giác một sừng này, không bình thường cho lắm……” Irene có con mắt tinh tường, chỉ liếc qua đã phát hiện sự dị thường.
“Thực tế, đàn tê giác một sừng này luôn sinh sống gần tiền đồn số 9, chỉ là ngày thường tính tình của chúng ôn hòa nên cơ bản sẽ không chủ động tấn công Ngự Thú sư nhân loại, đừng nói là lao thẳng vào tiền đồn.” Thiết Lão tiếp tục giải thích.
Lý Khiêm nghe xong lời giải thích cũng có chút nghi hoặc. Tê giác một sừng, anh cũng có hiểu biết nhất định, đó là một loài sủng thú khá ôn hòa, theo lý thuyết, rất khó xảy ra tình huống như trước mắt. Trong lúc nghi hoặc không hiểu, anh cũng không kịp cho Thiết Lão niềm vui mừng, trực tiếp bắt đầu suy tư. Hàn Khả lão sư cũng vậy, Irene cũng thế, tạm thời cũng đều thu liễm tâm tư, dồn hết sự chú ý vào tình thế nguy cấp trước mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận