Ngự Thú: Ta Thật Không Phải Là Bồi Dưỡng Đại Sư

Chương 228: Cam tâm tình nguyện, nhiệm vụ phản hồi (2)

Chương 228: Cam tâm tình nguyện, nhiệm vụ phản hồi (2)
Bề ngoài, Lý Khiêm vẫn đang cùng Tôn Nhị Nhị vừa nói vừa cười trò chuyện. Trên thực tế, lúc này, trong đầu hắn tràn đầy dấu chấm hỏi, bị quấy đến rối bời như một mớ bòng bong. Mơ hồ, chính là suy nghĩ duy nhất của hắn lúc này. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Sao lại, không hiểu ra sao liền tăng lên giá trị linh cảm? Đang yên đang lành lại hoàn thành nhiệm vụ hai? Mơ hồ dần dần lui, rất nhanh, Lý Khiêm liền có một chút suy đoán. Kết hợp với những lời nữ nhi vừa nói, một cụm từ, đột nhiên hiện lên trong đầu hắn - cam tâm tình nguyện! Đúng vậy, chính là cam tâm tình nguyện! Nếu nói cuộc trò chuyện vừa rồi giữa hắn và Tôn Nhị Nhị có thông tin nào có thể kích hoạt giá trị linh cảm, thì khả năng lớn nhất hẳn là... cam tâm tình nguyện! Nghĩ vậy, Lý Khiêm cố gắng kìm nén lại tâm trạng có chút kích động của mình, tiếp tục nói chuyện với nữ nhi, cũng không để lộ bất kỳ biểu hiện gì khác thường. Thời điểm này, chính là thời cơ thích hợp để đưa ra nhiệm vụ.
Cứ như vậy, thời gian chớp mắt trôi qua, đến bốn giờ chiều, hai người đã tham quan gần hết nơi ở của các sủng thú trong trang viên Hồng Kiều, trở lại phòng nghiên cứu trong trang viên, cũng là nơi Tôn Nhị Nhị ở. Quản gia Liêu Bá đúng lúc xuất hiện, cố ý nhắc nhở Lý Khiêm: “Lý Bồi Dục Sư, thời gian không còn sớm, nếu trời tối, e rằng sẽ không tiện đi lại.” Hắn liếc mắt lạnh lùng, không nói gì, nhưng hàm ý lại hết sức rõ ràng. Liêu Bá nghe vậy, khóe miệng không khỏi co giật một chút. Đúng lúc Lý Khiêm định bụng, chuẩn bị rời trang viên Hồng Kiều, về sau đó sẽ đưa ra nhiệm vụ, rồi lần sau lại đến, giọng của nữ nhi lại đột nhiên vang lên, “Không được, ta đã nói với Khiêm ca ca rồi tối nay hắn không đi, cứ ở lại trong trang viên.” Chuyện gì thế này? Ta lúc nào nói, tối nay sẽ ở lại đây? Hắn có chút không hiểu nhìn về phía Tôn Nhị Nhị, cô bé cố gắng nháy mắt với hắn, ám chỉ không nên quá rõ ràng. Nhóc con, ngươi mà dám đồng ý, xem ta thu thập ngươi thế nào! Lý Khiêm cảm nhận được rõ ràng ánh mắt kia của Liêu Bá biểu đạt ý tứ trăm phần trăm như vậy. Lý Khiêm liếc nhìn Liêu Bá. Lại cùng nhau ăn bữa tối trong trang viên Hồng Kiều, sau bữa ăn, Lý Khiêm tùy tiện kiếm một lý do, nán lại thêm vài phút, đồng thời nhân cơ hội này đưa ra nhiệm vụ. Lý Khiêm thấy vậy, ngược lại cảm thấy buồn cười. Lý Khiêm nghe vậy, khóe miệng cũng co giật một chút, lộ ra vẻ mặt không khác biệt là bao. Sau khi tiêu hóa hấp thụ tất cả thông tin về nhiệm vụ đưa ra, biểu hiện của Lý Khiêm có chút kỳ quái. Ngươi đuổi người đi có cần phải rõ ràng vậy không... Sau khi nhiệm vụ được đưa ra, thông tin một mạch tràn vào trong đầu hắn, may mắn thay, lần này thông tin phần lớn nằm trong lòng bàn tay hắn, nên thời gian tiêu hóa hấp thụ cũng không quá lâu. Lý Khiêm có chút bất đắc dĩ, nghiêng đầu nhìn, quả nhiên, mặt của Liêu Bá đã đen như đít nồi. Câu này vừa nói ra, không ngoài dự đoán, mặt Liêu Bá càng trở nên khó coi hơn. Sau khi xác định được sự đe dọa ẩn trong ánh mắt của Liêu Bá, ngay sau đó, Lý Khiêm cười đầy thâm ý, sau đó không chút do dự nói: “Đúng vậy, ta đã nói với Nhị Nhị rồi, tối nay ta sẽ ở lại, nghe theo nàng!” Nói đến cuối cùng, hai chữ "nghe theo nàng", Lý Khiêm còn nói đặc biệt lớn tiếng, phảng phất như cố ý nhấn mạnh điều gì đó.
Từ Kim Châu Bội Lôi đến phương pháp tiến hóa Triều Tịch Hải Linh, cho dù là trình tự, hay là tài nguyên, đều giống nhau như đúc với lần thao tác trước đó của Tôn Hồng Nghĩa. Điểm này, thực ra khi giá trị linh cảm gia tăng, trước khi nhiệm vụ còn chưa được hoàn thành, Lý Khiêm đã có sự suy đoán. Sự thật chứng minh, suy đoán của hắn không sai. Vấn đề quả nhiên vẫn xuất hiện ở viên kim châu do Kim Thập Bát dâng tặng kia. Căn cứ theo miêu tả thông tin tiếp nhận được, Kim Châu chính là nơi tinh hoa nhất của Kim Châu Bội Lôi, ẩn chứa sức mạnh sinh mệnh đồng căn đồng nguyên mà cực kỳ phong phú, có thể giúp Kim Châu Bội Lôi đột phá gông cùm xiềng xích của sinh mệnh, tiến hóa thành Triều Tịch Hải Linh. Điểm này, thực sự có chút vượt ngoài dự tính của Lý Khiêm. Kim Châu Bội Lôi muốn tiến hóa thành Triều Tịch Hải Linh, nhất định phải đạt đến tiềm lực chủng tộc cao nhất, có đồng loại tự nguyện dâng lên Kim Châu của chính mình. Ở đây, có một chi tiết then chốt vô cùng quan trọng, đó là... Việc dâng tặng phải hoàn toàn chủ động, cam tâm tình nguyện, nếu không thì tiến hóa chắc chắn sẽ thất bại. Về phần nguyên nhân thất bại, rất đơn giản, Kim Châu chính là tinh hoa nhất của Kim Châu Bội Lôi, bên trong ẩn chứa ý chí tinh thần mãnh liệt của chủ nhân. Ý chí tinh thần mãnh liệt này giống như một thanh kiếm hai lưỡi, nó vừa có thể giúp sủng thú trong quá trình tiến hóa vượt qua gông cùm xiềng xích, nhưng nó cũng có thể ảnh hưởng đến ý chí của chúng, từ đó làm cho quá trình tiến hóa bị đổ bể vào phút cuối. Không còn nghi ngờ gì nữa, lần trước, thí nghiệm tiến hóa của Tôn Hồng Nghĩa thuộc vào trường hợp sau. Điều này cũng giải thích tại sao A Hải có thể hoàn thành tiến hóa, mà những Kim Châu Bội Lôi khác lại không thể tái diễn được sự kiện này. “Thật đúng là kẻ trí ngàn lo cũng có lúc sai sót.” Sau khi tiêu hóa hấp thụ tri thức bàn tay vàng quán thâu, Lý Khiêm không khỏi tự lẩm bẩm một tiếng. Sơ sót này, nếu nói Tôn Hồng Nghĩa và Tôn Nhị Nhị không nghĩ tới, thì Lý Khiêm không tin, nhưng bọn họ lại như thế đấy, mắc phải sai lầm ngay trước mắt mà không hay biết. Kết quả là, lại bị chính mình lượm được chỗ sơ hở.
Trong lúc suy nghĩ, Lý Khiêm chỉ cảm thấy cả người đều thoải mái, tự nhiên sinh ra cảm giác tai thính mắt tinh. Ban đầu, hắn chỉ cảm thấy có thể là vấn đề đã làm khó hắn bấy lâu được giải quyết, khiến cho cả người tâm tình đều trở nên sáng sủa thông suốt. Nhưng rất nhanh hắn phát hiện ra chỗ không đúng, hắn không do dự, lập tức thông báo với Tôn Nhị Nhị, “Nhị Nhị, trong trang viên Hồng Kiều có dụng cụ kiểm tra tinh thần lực không?” Lý Khiêm tuy hỏi như vậy, nhưng trong lòng thực tế đã chắc chắn đến tám chín phần là có. Dù sao tinh thần lực của Tôn Nhị Nhị chính là điểm nóng, Lý Khiêm không tin Tôn Hồng Nghĩa sẽ không đi lúc nào cũng giám sát. Sự thật chứng minh, suy đoán của hắn không sai, rất nhanh giọng nữ nhi thanh thúy dễ nghe đã khẳng định lại câu hỏi của hắn, "Tự nhiên là có, Khiêm ca ca, anh cần dùng sao?" “Ừm, cảm giác hình như có chút thu hoạch, muốn xem tinh thần lực có tiến bộ không.” Lý Khiêm trả lời. Lát sau, hai người đến một phòng nghiên cứu, cô bé đưa cho Lý Khiêm một mũ giáp kiểm tra tinh thần lực. Lý Khiêm không do dự, trực tiếp đội lên. Khi nút bấm trên mũ giáp được nhấn xuống, một loạt đèn LED màu đỏ lục tục lóe lên. Các đèn nhỏ lóe sáng rồi lại tối, rồi tối lại sáng, cuối cùng dừng lại ở một giá trị nhất định. "Oa, Khiêm ca ca, anh thật là quá lợi hại, tinh thần lực lại đạt tới tinh anh thất giai rồi!" Cô bé thấy được giá trị hiện lên trên mặt mũ giáp, không kìm được mà thốt lên ngạc nhiên và mừng rỡ. Tôn Nhị Nhị nhớ rằng, Lý Khiêm đã từng nói, anh ấy thức tỉnh năng lực khi cách kỳ thi đại học chỉ còn vài tháng. Nói cách khác, cho dù là đến bây giờ, cũng chưa đến nửa năm, mà trong một thời gian ngắn như vậy, tinh thần lực thế mà lại tăng lên đến trình độ tinh anh thất giai. Nghĩ đến đây, trong lòng Tôn Nhị Nhị không khỏi nổi lên từng đợt sóng nhỏ, Khiêm ca ca thiên phú thực sự khiến người ta phải kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận