Ngự Thú: Ta Thật Không Phải Là Bồi Dưỡng Đại Sư

Chương 472: Cửa ải cuối năm gần tới

Chương 472: Cửa ải cuối năm gần tới. Cũng ngay lúc Lý Khiêm đang nhìn chằm chằm Tứ Dực Phi Long có chút xuất thần thì một âm thanh đột ngột vang lên bên tai hắn. "Thế nào, con Tứ Dực Phi Long này làm thợ hồ cũng lưu loát đấy chứ?" Chủ nhân giọng nói là một thanh niên nam giới đội mũ lưỡi trai. Thanh niên nam tử nhìn tầm khoảng 40 tuổi, mặt vuông chữ điền, cơ bắp trên thân gầy guộc nhưng lại rất uy vũ. Hắn vừa nói chuyện với Lý Khiêm vừa lộ ra hai hàm răng trắng bóng, trông rất chói mắt. Lý Khiêm nhìn nam tử mặt chữ quốc đột ngột xuất hiện, có chút ngơ ngác. Đúng lúc này, Y Lâm Na ở bên cạnh vội vàng mở miệng giới thiệu: "Lý Khiêm, đây là Hồ Minh Phi chủ nhiệm chiến đấu học viện của trường chúng ta." Lý Khiêm nghe Y Lâm Na giới thiệu, trong nháy mắt bừng tỉnh, nghĩ đến vị Hồ chủ nhiệm này chắc cũng tương tự như Đoàn Không chủ nhiệm, đều là những người có sức chiến đấu siêu phàm đảm nhiệm chức chủ nhiệm. Bất quá hắn có thể trấn giữ ở nơi này, thực lực của hắn khỏi cần nói cũng biết. Nơi này là nơi nào? Là tầng thứ tư thứ nguyên vị diện! Nguy cơ tứ phía, nếu không có nhân vật mạnh mẽ tọa trấn, căn bản không thể nào thành lập được trạm gác. "Hồ chủ nhiệm." Lý Khiêm vội vàng chào hỏi, lập tức đáp lời: "Con Tứ Dực Phi Long này chuyển gạch hiệu suất thực sự rất cao." "Không còn cách nào khác, nơi này muốn xây trạm gác thực sự không hề đơn giản, phải tranh thủ từng giây từng phút, chỉ có thể làm khó nó vậy." Hồ chủ nhiệm nói. Ba người hàn huyên một lát, Hồ chủ nhiệm dẫn bọn họ đi thăm qua một lượt trạm gác vừa mới xây xong, sau đó liền triệu hồi ra sủng thú cấp Thánh Linh – Thâm Hải Du côn. "Đường đi từ đây đến Phù Lĩnh Tiếu Sở cũng không gần, dù dọc đường đã được tiền bối truyền thuyết dọn dẹp vài lần, nhưng có khi vẫn sẽ xuất hiện sủng thú cấp đế vương hoặc thậm chí cấp Thánh Linh." Hồ chủ nhiệm nói: "Cho nên ta để Thâm Hải Du côn đưa ngươi đi, còn cô bé, ta đề nghị đừng nên đi theo." Ông ta để Lý Khiêm cưỡi Thâm Hải Du côn đi, là để bảo vệ sự an toàn cho người sau, còn Y Lâm Na, thì không có nghĩa vụ này. Lý Khiêm nghe vậy khẽ gật đầu, lập tức nhìn về phía Y Lâm Na, người sau liền dừng bước, thể hiện thái độ của mình. Nàng hiểu rõ, có át chủ bài Kim Diệu kiếm, thêm Thâm Hải Du côn, Lý Khiêm cơ bản không thể gặp phải vấn đề gì. Nếu bản thân cứ khăng khăng muốn đi theo, nhỡ gặp nguy hiểm thì ngược lại sẽ trở thành vướng bận của Lý Khiêm. Không phí thời gian nữa, Lý Khiêm trực tiếp nhảy lên lưng Thâm Hải Du côn, con cự côn vung cánh phảng phất như cánh che trời, trong nháy mắt, bay lên không trung. "Người như hắn, nhất định không tầm thường, nếu muốn bảo vệ hắn, dù là đứng trên lập trường nào, chút thực lực ấy cũng chưa đủ." Nhìn Thâm Hải Du côn chở Lý Khiêm bay lên trời, Hồ chủ nhiệm đột nhiên quay đầu, nói với Y Lâm Na. Nói xong, ông ta không hề ngoảnh lại mà rời khỏi hiện trường, chỉ còn lại Y Lâm Na đứng ở nguyên chỗ trầm tư. ....... Thông qua Thâm Hải Du côn, Lý Khiêm thuận lợi đến được Phù Lĩnh Tiếu Sở, sử dụng vết nứt thứ nguyên Phù Lĩnh Tiếu Sở, hắn tiến vào Thủy Hoa Thành. Đi theo lộ tuyến lần trước, lại từ Thủy Hoa Thành đến Hắc Vũ Thành, rồi từ vết nứt thứ nguyên Hắc Vũ Thành tiến thẳng vào Lan Ngọc Thành, cuối cùng đi vòng qua Thanh Sơn Thành để quay về thế giới thực. Khi đến Nam đô thị thì đã qua năm ngày kể từ ngày thi cuối kỳ kết thúc. Nếu dùng trận truyền tống bên ngoài, theo lý thuyết thì ngày thứ ba hắn đã có thể quay về Lăng Thủy Thị. Đi bằng thứ nguyên vị diện, ngược lại mất thêm hai ngày, về chuyện này, Lý Khiêm lại không hề để ý. Có thể nhìn thấy tình hình xây dựng của các thứ nguyên vị diện chồng chất hiện tại, Lý Khiêm cảm thấy, mất thêm chút thời gian cũng chẳng hề gì. Hắn không chần chừ, suy tư một lát rồi thông qua trận truyền tống đến Vân Lan Thị, không nán lại ở Nam đô thị lâu. Vốn hắn còn muốn đến căn cứ bồi dưỡng Trường Phong của Cao Nhã Hân xem sao, nghĩ nghĩ lại thôi. Vì chuyện lần trước, tuy nguyên nhân là do Lư Hiểu Lệ và Từ Việt, nhưng rõ ràng là có chút không thoải mái, để tránh khỏi những tình huống xấu hổ không cần thiết thì thôi, khỏi gặp mặt. Đương nhiên, dù có chuyện không thoải mái xảy ra thì Lý Khiêm cũng không quên sự giúp đỡ của Cao Nhã Hân. Dù sao khi vừa xuyên qua đến, trừ cha mẹ và An Bàn Tử thì cô ấy thật sự là người đầu tiên giúp mình đại ân. Đến khi quay về Lăng Thủy Thị thì trời đã rất khuya, may mắn là hắn đã gọi điện báo trước cho cha mẹ. Cho nên trong căn cứ đã chuẩn bị cho hắn một bàn đồ ăn khá phong phú. Tuy rời đi không lâu, nhưng so với lần trước, Lý Khiêm vẫn cảm thấy có sự thay đổi. Ít nhất khi nhìn thấy Hàn Lão Hậu, Lý Khiêm cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, có vị đại phật này ở đây, Lý Khiêm cảm thấy sự an toàn của căn cứ bồi dưỡng Kiêu Dương có sự đảm bảo. Không cần phải nơm nớp lo sợ nữa. Trở về căn cứ bồi dưỡng Kiêu Dương, Lý Khiêm vừa thưởng thức bữa tối, vừa hàn huyên với cha mẹ một hồi. Đến gần 10 giờ tối thì mới lên giường nghỉ ngơi. Một đêm vô sự, ngày thứ hai, Lý Khiêm ngủ một giấc đã đời, đến tận 9 rưỡi sáng mới tỉnh. Sau khi tỉnh dậy, ăn sáng xong, Lý Khiêm bắt đầu thong thả đi dạo trong căn cứ, thả lỏng tâm trí, không nghĩ ngợi gì. Hồ nước trung tâm, nơi Sương Hỏa Ma Nguyên nghỉ ngơi, ao nhỏ của cá tước vĩ, rừng cây của Bách Đằng Quái.... Từng nơi từng nơi, Lý Khiêm đều đi dạo một lượt. Yên tĩnh quan sát, Lý Khiêm phát hiện, những nơi này đều đã khác trước, rõ ràng được xây dựng hoàn thiện hơn nhiều. Vì vậy cũng thấy được, cha mẹ đã bỏ ra không ít tâm huyết tại căn cứ này. Việc họ không nỡ rời đi, cũng rất bình thường. Buổi chiều hôm đó, Lý Khiêm lại đến căn cứ phụ bên kia, cũng chính là sân chơi bị bỏ hoang trước đây. Nơi này đã có biến đổi càng lớn, xây mới một ao nước cực lớn, bên trong cơ hồ đều là cá chép và trân châu nụ hoa. Khi Lý Khiêm đến căn cứ phụ, Hàn Lão tất nhiên là theo sát phía sau, thấy khuyên không có kết quả, ông cũng không nói gì nữa. Sau đó, ba ngày trôi qua, Lý Khiêm hoàn toàn thả lỏng tâm trí, không muốn, không suy nghĩ gì. Hắn ở trong căn cứ, thỉnh thoảng đi đến nhà cũ trong nội thành, hoặc đến trạm thủy điện ngoại thành xem, ngắm nhìn thác nước đổ xuống từ miệng cống của trạm thủy điện, Lý Khiêm vẫn có chút cảm khái. Cảm giác dường như chưa qua bao lâu, thế nhưng trong chớp mắt, hắn đã đến cái thế giới Ngự Thú có được sức mạnh phi thường này được hơn nửa năm rồi. Rất nhanh, hắn sẽ phải đón cái năm mới đầu tiên sau khi xuyên việt. Có thể dễ dàng nhận thấy, khi năm hết Tết đến gần, không khí trong căn cứ càng ngày càng náo nhiệt. Cha Lý Thành Dương và mẹ Hàn Ngọc Oánh bắt đầu chuẩn bị sắm sửa đồ tết, trong căn cứ, đủ loại đèn lồng và dải lụa màu cũng âm thầm được treo lên. Lý Khiêm không nói gì thêm, ăn tết vẫn là phải có không khí, về điểm này, hắn không hề mâu thuẫn. Cứ như vậy, không khí năm mới ngày càng nồng đậm, trong căn cứ, bầu không khí cũng trở nên càng lúc càng nhộn nhịp, cho đến ngày cuối cùng của năm cũ, Lý Khiêm mới nhấc đến chuyện Tứ Vĩ Miêu có phương thức tiến hóa thứ hai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận