Ngự Thú: Ta Thật Không Phải Là Bồi Dưỡng Đại Sư

Chương 265: Chớ trang bức

Từ trung tâm truyền tống đến ngoại ô phía bắc của Đại học Ngự Thú Sa Châu không xa, nên Vân Tiêu Phi Xa bay cũng không lâu, mấy phút sau đã thấy cổng chính trường học. Vân Tiêu Phi Xa bắt đầu hạ xuống, vững vàng đậu ở bãi đỗ xe cách cổng trường không xa. Năm người cùng xuống xe, Dịch Hồng Linh tiếp tục dẫn đầu đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Phía trước là cổng nam của trường, cũng là cổng chính.”Lời của nàng vừa dứt thì ngay lúc đó, giữa không trung, một con chim lớn phát ra tiếng kêu to liên hồi, thu hút sự chú ý của bốn người. Tiếng chim hót rất cao vút, cũng rất thanh thúy. Loài sủng thú chim này xoay quanh giữa không trung, bộ lông vũ ngũ sắc lấp lánh, sải cánh rộng chừng hơn hai mươi mét, hình thể thuộc loại khá lớn trong các sủng thú bay, chủ yếu nhất là, vẻ ngoài thật sự rất đẹp, dù so với Liệt Độn Không Ưng của Lý Khiêm cũng không hề kém cạnh. “Đó là ngũ sắc hồng hộc!” Gần như ngay khi thấy sủng thú này, Lý Khiêm đã nhận ra thân phận của nó. Sau khi nhận ra thân phận của sủng thú này, trong lòng Lý Khiêm vẫn còn chút kinh ngạc, ngũ sắc hồng hộc không phải sủng thú tầm thường, tiềm năng chủng tộc của nó không hề thua kém Thanh Lân Giao. Nó là sủng thú bay có cả thực lực và ngoại hình, được Ngự Thú Sư vô cùng yêu thích. Ngoài ra, còn có một điều nữa khiến Lý Khiêm cảm thấy khó tin. An Bàn Tử mắt sắc, lập tức lên tiếng, nói ra phần không thể tưởng tượng nổi trong lòng Lý Khiêm, “trên lưng ngũ sắc hồng hộc dường như có người đứng.”Đúng vậy, trên lưng ngũ sắc hồng hộc đang xoay quanh giữa không trung, quả thực có một người đang đứng, áo trắng tung bay, phong thái nhẹ nhàng, lập tức thu hút không ít sự chú ý của học sinh ở cổng trường, rất rõ ràng, người này hẳn là một Ngự Thú Sư. Đồ Kiều Kiều cũng thấy bóng người đứng trên lưng ngũ sắc hồng hộc, nàng phát ra tiếng có chút khó hiểu, “trong thành phố không phải cấm sủng thú bay sao?”Lý Khiêm lắc đầu, dựa vào những gì đã đọc được trong sách, đưa ra giải thích, “tình hình mỗi thành phố không giống nhau, theo ta được biết, Sa Châu Thị chính là mở cửa không phận thành phố.”“Lý Khiêm đồng học thật là bác văn quảng thức.” Dịch Hồng Linh nghe Lý Khiêm giải thích, cười cười, lập tức phụ họa: “Ở Đông Hạ Liên Bang chúng ta, mỗi thành phố đều có luật pháp riêng, ở một số quy định, tiêu chuẩn thi hành không giống nhau lắm.”Không ngừng lại, nàng tiếp tục nói, bốn người thì đều ra vẻ lắng nghe, “cũng tỷ như chuyện cấm bay này, Sa Châu Thị không có văn bản cấm chỉ rõ ràng, bất quá muốn làm giấy phép sủng thú bay, cái giá phải trả và độ khó đều rất cao.”Nghe Dịch Hồng Linh giải thích xong, An Bàn Tử không nhịn được lẩm bẩm một tiếng, “xem ra, thằng nhóc này thân phận bối cảnh không hề đơn giản.”Nói xong, hắn còn nhỏ giọng lẩm bẩm thêm câu, “trang bức như vậy, coi chừng bị sét đánh.”“Lệ!” Ngay khi hắn vừa dứt lời thì trong trường học cách đó không xa, đột nhiên vang lên tiếng hạc kêu kỳ lạ. Sở dĩ nói tiếng hạc kêu này kỳ lạ là bởi vì âm thanh rõ ràng không lớn nhưng khi vang lên lại giống như vọng bên tai, nghe rất rõ ràng. Cảm giác này rất mâu thuẫn, như thể có người ở rất xa gọi tên bạn nhưng lại như đang kề bên tai thì thầm. Cùng lúc tiếng hạc kêu vang lên, ngũ sắc hồng hộc đang xoay quanh giữa không trung đột nhiên lảo đảo một cái, ngã gục xuống. Rầm! Phanh! Ngũ sắc hồng hộc trực tiếp ngã xuống một bãi đất bằng cách chỗ Lý Khiêm không xa, nó ngã kéo theo nam tử áo trắng trên lưng ngã nhào xuống đất. Vừa mới tiêu sái, thong dong, cao bức cách, lập tức trở nên lấm lem. Trong nháy mắt từ công tử ca được mọi người ngưỡng mộ biến thành một tên hề. Lý Khiêm có thể khẳng định, nam tử áo trắng này bị chơi xỏ, chắc chắn có liên quan đến tiếng hạc kêu vừa nãy. May mà vì độ cao không cao, thêm nữa có ngũ sắc hồng hộc tiềm năng cấp bá chủ chịu lực cuối cùng nên nam tử áo trắng này ngã chỉ trông chật vật, thực tế thì không bị thương gì. “Quả nhiên là trang bức gặp sét đánh.” An Bàn Tử thấy cảnh này, nụ cười trên mặt sắp tràn ra. “Đó là?” Lý Khiêm nghiêng đầu nhìn sang Dịch Hồng Linh, sau đó cố ý hỏi. Dịch Hồng Linh cười, giải thích đơn giản, “một trong những thánh thú bảo hộ trường của chúng ta, tinh thần hạc!”“Sủng thú cấp thánh linh?” An Bàn Tử nghe vậy, lên tiếng có chút kinh ngạc. Dịch Hồng Linh từ tốn nói: “Đã là thánh thú bảo hộ thì tự nhiên là sủng thú cấp thánh linh!”Nói xong, nàng phất tay, không để ý đến nam tử áo trắng vừa rơi từ trên không xuống, trực tiếp dẫn đầu đi về phía trước, “đi thôi, đi làm thủ tục nhập học trước.”Trong lúc nói, nàng đã đi tới cổng trường, nàng vẫy tay, một nam sinh có vẻ ngốc nghếch lập tức đi đến, “Ba Đồ Lý, cậu qua đây, đưa ba vị học đệ học muội này đi làm thủ tục nhập học, Lý Khiêm đồng học, cậu đi theo ta.”“Lý Khiêm, vậy chúng tôi đi trước.” Lý Lan Anh như nhận ra gì đó, chào hỏi Lý Khiêm rồi trực tiếp đi theo Ba Đồ Lý vào trường. “Đây là?” Đợi ba người đi rồi, Lý Khiêm mới nhìn Dịch Hồng Linh hỏi. Dịch Hồng Linh chỉ sang một hướng khác trong trường, vừa đi vừa nói: “Viện trưởng Phí của học viện bồi dưỡng dặn dò đặc biệt, sau khi tiếp cậu thì trực tiếp đưa cậu đến học viện bồi dưỡng, ông ấy sẽ đích thân làm thủ tục nhập học, sắp xếp chỗ ăn ở cho cậu.”“Thì ra là vậy…” Lý Khiêm nghe xong lời này, suy tư. “Phía trước là văn phòng của Viện Trưởng Phí, ta không vào cùng cậu nữa.” Không lâu sau, Dịch Hồng Linh đã đưa Lý Khiêm đến vị trí tầng ba của một dãy kiến trúc màu trắng ở góc đông nam trường. Lý Khiêm thấy mục đích đã đến, quay lại nói cảm ơn Dịch Hồng Linh, “cảm ơn học tỷ Dịch, rảnh sẽ mời chị ăn cơm.”Dịch Hồng Linh không từ chối, nàng mỉm cười, nhân tiện nói thêm: “Vậy mới được, không cho phép đổi ý đó.”Cốc cốc cốc… Sau khi Dịch Hồng Linh đi, Lý Khiêm cũng không lãng phí thời gian, trực tiếp đi đến trước cửa văn phòng, gõ cửa một cái, “Viện trưởng Phí, chào ngài, ta là…”Lý Khiêm vừa định mở miệng giới thiệu, lời còn chưa nói hết thì bị một nam tử Địa Trung Hải trong văn phòng cắt ngang, “Ta biết ngươi, Lý Khiêm đồng học, nhanh vào đi!”Rất rõ ràng, nam tử Địa Trung Hải này chính là viện trưởng Phí của học viện bồi dưỡng. Viện trưởng Phí thấy Lý Khiêm xuất hiện, nụ cười trên mặt như sắp tràn ra, “tình hình của cậu, ta đã sớm nghe tiếng như sấm rồi, ta phải cảm tạ lão Thiết và Tiết Hoài Ngọc đã kéo đến cho trường ta một thiên tài như vậy.”Lý Khiêm nghe vậy, vội vàng khiêm tốn xua tay, “không dám nhận, không dám nhận.”Bỏ qua sự thật không nói, khi nên khiêm tốn, Lý Khiêm xưa nay sẽ không biểu hiện kiêu ngạo tự mãn. Viện trưởng Phí cười ha hả đi tới trước mặt Lý Khiêm, vỗ vai hắn, “có gì mà không dám nhận, người trẻ tuổi quá khiêm tốn cũng không tốt, cậu nhìn xem lão Nhan, mải chơi cho ra con Độn Không Ưng, tiến hóa không hoàn thiện, tỉ lệ thành công thấp, cả ngày cứ khoe khoang trước mặt ta, kết quả đến tay cậu, không những bù đắp thiếu hụt mà còn thành công tiến hóa ra Liệt Độn Không Ưng tiềm năng cao hơn một bậc.”Lý Khiêm nghe vậy, khóe miệng giật giật. Lời này, hắn biết trả lời sao đây? Trả lời thế nào cũng có vẻ như đang vả mặt thầy Nhan. Nghĩ đến đây, hắn dứt khoát bắt đầu luyện bế khẩu thiền, trực tiếp bỏ qua chủ đề này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận