Ngự Thú: Ta Thật Không Phải Là Bồi Dưỡng Đại Sư

Chương 414: Thạch Tháp

Chương 414: Thạch Tháp
Tiến độ nhiệm vụ của phương thức tiến hóa thứ hai của mèo bốn đuôi đã đạt đến 80%, điều đó đủ để chứng minh rằng đàn miếu thờ ở nơi này có tác dụng thúc đẩy rất lớn đối với phương thức tiến hóa của sủng thú loài mèo. Vì vậy, sau khi xem hết tất cả các miếu thờ ở đây, Lý Khiêm liền dồn sự chú ý vào một nơi khác. Đó là vị trí Thạch Tháp trung ương. Không còn nghi ngờ gì nữa, Thạch Tháp chính là vị trí trung tâm của quần thể miếu thờ này. Bên trong chắc chắn sẽ có nhiều thông tin hơn, nếu có thể tiến vào bên trong, thu hoạch chắc chắn sẽ không hề ít. Vì vậy Lý Khiêm đi đến trước Thạch Tháp trung ương, dựa vào hàng rào chắn, hắn thấy đạo sư Bạch Băng Băng. Đó là một người phụ nữ trung niên, trông khoảng 40 tuổi, dù đã bị chiếc áo blouse trắng dài che phủ nhưng vẫn có thể thấy vóc dáng khá cân đối, được xem là "gái nạ dòng còn quyến rũ".
“Lương lão sư, xin chào!” Lý Khiêm nhìn người phụ nữ trung niên, ngữ khí cung kính chào hỏi: “Ta là Lý Khiêm, học viên của học viện bồi dưỡng thuộc trường chúng ta, rất hân hạnh được gặp ngài.”
“Ta nghe các thầy cô trong học viện của chúng ta nhắc đến ngài rồi, nói ngài là vị lão sư có trình độ khảo cổ cao nhất của toàn bộ Đại học Ngự Thú Sa Châu này.” Lý Khiêm trực tiếp tặng một tràng những lời ca tụng “không liên quan đến giáo viên” khiến cho giá trị cảm xúc tăng lên. Lương lão sư nhìn Lý Khiêm, trên mặt nở nụ cười, cũng không vạch trần lời khen không mấy cao minh của hắn, “Ngươi là Lý Khiêm, ta đã nghe nói về ngươi, hiệu trưởng Phó và viện trưởng Phí đều rất xem trọng ngươi.”
Nụ cười không giảm, bà tiếp tục nói: “Còn nữa, chuyện ở thành Mặc Uyên, đại học Ngự Thú Quan Tây, ngươi làm rất tốt, tiền đồ vô hạn.”
Lý Khiêm không kiêu căng cũng không nôn nóng, tiếp tục đóng vai một học sinh khiêm tốn, “Lương lão sư quá khen, ta chỉ là gặp may thôi.”
Sau đó, hai người lại nói vài câu khách sáo, Lý Khiêm thấy không khí đã gần đúng mức liền không lãng phí thời gian nữa, đưa ra thỉnh cầu của mình, “Lương lão sư, không biết ta có thể vào trong xem được không?”
“Ngươi muốn đi vào?” Lương lão sư chỉ vào Thạch Tháp phía sau, mở miệng hỏi. Lý Khiêm nhẹ gật đầu, nói ra nguyên do của việc này, “là như thế này, gần đây ta đang nghiên cứu phương thức tiến hóa của mèo sáu đuôi, vừa rồi tại khu vực này đi một vòng, có chút thu hoạch, nghĩ nếu như có thể vào trong xem, chắc chắn sẽ có không ít sự gợi mở.”
“Thì ra là thế.” Lương lão sư nhẹ gật đầu, bà quay đầu sang, ánh mắt ngưng tụ trên người Bạch Băng Băng. “Nếu là nghiên cứu về sủng thú thì là chuyện tốt, có lợi cho đất nước và người dân, ta đương nhiên sẽ không ngăn cản, bất quá đường hành lang phía dưới dù sao cũng không thể so với trên mặt đất, cần phải chú ý nhiều chi tiết, như này nhé, Băng Băng, ngươi hãy cùng đồng học Lý Khiêm xuống dưới.”
“Lương lão sư!” Nghe Lương lão sư đồng ý yêu cầu của Lý Khiêm, Irene lập tức đi tới. Lương lão sư biết Irene muốn nói gì, bà tỏ vẻ cổ quái, lần lượt nhìn Lý Khiêm và Irene, “ta biết ngươi, Irene, con gái của thầy Hàn Khả, là một Ngự Thú sư có thiên phú rất tốt.”
“Ngươi muốn cùng đồng học Lý Khiêm xuống đường hành lang cùng nhau?”
Irene nhẹ gật đầu, “Đối với Đại học Ngự Thú Sa Châu mà nói, đồng học Lý Khiêm phi thường quan trọng, ta nhận ủy thác của mẫu thân cùng Thiết thúc, nhất định phải bảo vệ tốt an toàn cho hắn.”
Lương lão sư nghe vậy, con ngươi chợt xoay chuyển một vòng, lần lượt liếc nhìn Irene và học trò Bạch Băng Băng của mình. Trên mặt của bà bỗng xuất hiện vẻ mặt như một quần chúng ăn dưa, sau đó thản nhiên nói: “Đã như vậy thì các ngươi cứ cùng nhau đi xuống đi.”
Lý Khiêm dường như nhìn ra chút gì đó, cảm thấy vị Lương lão sư này có vẻ hơi thích trêu chọc người khác, bất quá để được vào quan s·á·t, hắn chỉ có thể cười đáp ứng. Được sự cho phép của Lương lão sư, các nhân viên điều tra bảo vệ ở bên ngoài cũng không ngăn cản, trực tiếp để ba người Lý Khiêm đi vào trong. Hai bên trái phải có Irene và Bạch Băng Băng đi theo, không khí có chút kỳ quái, Lý Khiêm chỉ có thể cố gắng xua tan cảm giác khác thường trong lòng, dồn sự chú ý vào thạch tháp. Hắn đi vòng quanh Thạch Tháp quan sát, trên thạch tháp điêu khắc đủ loại hoa văn. Nhưng vì trải qua vô số năm tháng mài mòn, chúng đã không còn hình dáng như xưa. Cho dù có thể chắt lọc ra một ít thông tin cũng không phải trình độ của Lý Khiêm có thể làm được. Vì vậy, Lý Khiêm không dừng lại ở bên ngoài quá lâu, sau khi quan sát một vòng liền cất bước tiến vào bên trong thạch tháp. Thạch Tháp có diện tích thật ra không lớn, cũng chỉ khoảng năm trăm mét vuông, cho nên không gian bên trong cũng không tính là rộng lớn, chỉ là độ cao có hơi nổi bật, gần như đạt đến khoảng một trăm mét. Tiến vào tầng một của Thạch Tháp, thứ bắt mắt nhất lọt vào tầm mắt chính là những bậc thang đá bị giăng dây cảnh giới. Bạch Băng Băng lên tiếng giải t·hí·c·h: “Toà thạch tháp này không biết đã trải qua bao nhiêu năm, kết cấu bên trong đã mục nát, bậc thang đá này nhìn thì không có vấn đề gì nhưng trên thực tế, sức chịu đựng của nó gần như bằng không.”
“Muốn lên lầu hai, thậm chí là những tầng cao hơn ở trên, tốt nhất là thông qua cửa sổ bên ngoài, bay vào.”
Lý Khiêm nhẹ gật đầu, loại tình huống này quả thực không thích hợp leo lên những bậc thang này. Nếu không cẩn thận, sẽ có thể gây sụp đổ toàn bộ tòa Thạch Tháp. Còn về phương thức vào trong mà Bạch Băng Băng nói, nếu đổi lại là ở kiếp trước, chắc chắn là điều không tưởng. Nhưng ở thế giới này, cũng không phải là không có khả năng thực hiện, chỉ cần có một sủng thú hệ tinh thần có thực lực đạt đến trình độ nhất định, sử dụng kỹ năng niệm lực kéo lên thì hoàn toàn có thể lơ lửng giữa không trung, thông qua phương thức này để vào các tầng cao hơn của Thạch Tháp. Lý Khiêm nhìn lướt qua một vòng, p·h·át hiện, trên vách đá bên trong thạch tháp cũng có một vài hình khắc. Bất quá những hình khắc này cũng đã bị hư hại nghiêm trọng, gần như không tìm ra bao nhiêu hoa văn hoàn chỉnh. Thấy cảnh này, hắn cũng không tốn quá nhiều tâm trí vào đây, hắn chuyển toàn bộ sự chú ý đến lối vào đường hành lang. Cũng chính là vị trí trung tâm của Thạch Tháp. Nơi đó có một cái cửa hang bị sập. Có thể thấy vị trí cửa hang có một bậc thang, một đường kéo dài xuống dưới, thông xuống lòng đất.
“Nơi này chính là lối vào đường hành lang!” Thấy Lý Khiêm chuyển sự chú ý đến vị trí trung ương của Thạch Tháp, Bạch Băng Băng lên tiếng giới t·h·iệu: “Chúng ta có thể vào từ nơi này.”
“Ừm.” Lý Khiêm khẽ gật đầu, rồi theo bước chân của Bạch Băng Băng, tiến vào đường hành lang. Trong đường hành lang, ánh sáng hơi lờ mờ, chỉ có thể mượn ánh sáng của những viên tinh thạch khảm nạm trên vách đá để nhìn thấy một phần khung cảnh. Trên thực tế, những tinh thạch này đều do đội khảo cổ của Lương lão sư gắn vào với mục đích chiếu sáng, nếu không ở đây đoán chừng sẽ tối đen như mực. Nhờ ánh sáng của những tinh thạch này, ba người chậm rãi tiến lên, tốc độ của bọn họ không nhanh lắm, đều giữ im lặng và không trò chuyện. Lý Khiêm tỏ vẻ mong đợi, luôn cảm thấy chuyến này chắc chắn sẽ có thu hoạch nên hắn cũng không vội vàng, mà giữ sự kiên nhẫn.
“Phía trước là vị trí của cung điện dưới lòng đất!” Đi khoảng chừng một khắc đồng hồ, thấy bậc thang bắt đầu có xu hướng bằng phẳng, Lý Khiêm biết bọn họ sắp đến nơi muốn đến, lời nói của Bạch Băng Băng cũng x·á·c nhận điều này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận