Ngự Thú: Ta Thật Không Phải Là Bồi Dưỡng Đại Sư

Chương 271: Tình nhân cũ tới tìm ngươi

Chương 271: Tình nhân cũ tới tìm ngươi.
Năng lượng dụng cụ đo lường phát ra âm thanh nhắc nhở, khiến Lý Khiêm trong nháy mắt tỉnh táo lại. Đồng thời, hắn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Đây là đâu? Bên trong lầu ký túc xá của Đại học Ngự Thú Sa Châu! Một trong tám trường đại học ngự thú tốt nhất liên bang! Vì thế, Lý Khiêm căn bản không tin có tình huống ngoài ý muốn nào, hắn nhìn thẳng về hướng phát ra âm thanh. Âm thanh phát ra từ vị trí ban công sát vách. Lý Khiêm đi đôi dép lê, lẹt xẹt lẹt xẹt bước tới. Nghiêng đầu nhìn, quả nhiên trống rỗng, không thấy gì cả. Ngay lúc Lý Khiêm cho rằng có lẽ mình nghe nhầm, đang chuẩn bị quay về phòng tiếp tục nghỉ ngơi thì biến cố lại đột nhiên ập đến! Trong đêm tối mờ mịt, một bóng người quỷ dị, tựa tia chớp, với tốc độ nhanh như chớp giật, không biết từ đâu xuất hiện. Sau đó, bỗng nhiên xông vào sân thượng sát vách. Lý Khiêm thấy cảnh này, dụi mắt. “Ta đây là sau khi nghe nhầm lại bị ảo giác à?” Lý Khiêm tự lẩm bẩm, nhưng đúng lúc này, hắn đột nhiên tỉnh giấc. Bởi vì trong phòng, trên tủ đầu giường, tiếng nhắc nhở của năng lượng dụng cụ đo lường vẫn không mất! “Đây là?” Ngay khi hắn nghi hoặc chưa hiểu thì trong ký túc xá sát vách, bỗng nhiên vang lên một tràng âm thanh quỷ khóc sói gào. "A a a..." "Cứu mạng a!" Âm thanh này rất quen thuộc! Chính là Lục Thiên Kiêu, người ở sát vách mình! Nghe được tiếng cầu cứu, Lý Khiêm vô thức di chuyển, xông ra ban công, không do dự, hắn bỗng nhảy lên, nhảy sang ban công sát vách. Vừa đáp xuống ban công sát vách, còn chưa kịp hành động thì Lý Khiêm thấy một bóng người lăn lộn bò từ trong phòng xông ra. Bóng người này, Lý Khiêm rất quen. Đúng là Lục Thiên Kiêu. Nhưng so với dáng vẻ nhẹ nhàng trước đó, lúc này, có thể nói như hai người. Tóc tai bù xù, quần áo rách rưới, trông vô cùng chật vật. Ngoài ra, Lý Khiêm còn thấy, trên người hắn đã có không ít vết máu. Lý Khiêm không nghĩ nhiều, theo bản năng, chuẩn bị triệu hồi Thất Tử và Tiểu Lục ra chiến đấu. Nhưng đúng lúc này, một bóng dáng quỷ dị hơi nhỏ đột ngột chui ra từ trong phòng. Bóng dáng này, chắc là một người, nhưng lại mở tứ chi ra, nằm trên mặt đất, như một con nhện khổng lồ. Tri Chu Nhân Ảnh có một đôi mắt quỷ dị, phát ra ánh sáng đỏ tươi, Lý Khiêm nhất thời không để ý, nhìn vào mắt nàng, ngay sau đó, một trận tim đập nhanh khó hiểu đột nhiên dâng lên. Trong đầu hắn thoáng chốc trống rỗng. Đến khi kịp phản ứng trở lại, trận pháp triệu hồi đã tắt lúc nào không hay. "Dựa vào, lại có thể đánh gãy trận pháp triệu hồi, ngươi sao không nhắc nhở một tiếng." Lý Khiêm lập tức tỉnh táo lại, biết chuyện gì xảy ra, thế là có chút bất đắc dĩ nói. Lục Thiên Kiêu ngã xuống bên cạnh nghe Lý Khiêm phàn nàn, phát ra âm thanh có chút đắng chát, “ngươi đến nhanh quá, ta không kịp nhắc nhở.” “Đổ thừa ta à!” Lý Khiêm nghe vậy, khóe miệng không khỏi co giật. Ngay lúc hai người đối thoại, Tri Chu Nhân Ảnh lại hành động, chỉ thấy nàng hai chân đột nhiên đạp xuống đất, sau đó như mũi tên phóng ra, mục tiêu chính là Lục Thiên Kiêu đang ngã dưới đất. Lục Thiên Kiêu bỗng lăn người tránh né, khó khăn lắm thoát khỏi đòn công kích này. Tri Chu Nhân Ảnh một kích không trúng, liền chuẩn bị ra tay lần nữa, có vẻ như quyết không bỏ qua cho Lục Thiên Kiêu. Lý Khiêm mạnh mẽ lao ra, túm lấy một cây chổi trên ban công, hung hăng quật ra. Rầm một tiếng vang lên! Cây chổi hung hăng quật vào người Tri Chu Nhân Ảnh, đánh nàng lùi về sau một bước. “Đi!” Biết đòn đánh của mình không gây tổn thương gì cho nàng, Lý Khiêm lập tức lớn tiếng hô lên. Lục Thiên Kiêu lộn nhào đứng dậy, hai người cấp tốc rút khỏi ban công. Lúc rút lui, Lý Khiêm còn dùng sức hơn, đóng hai cánh cửa kính ban công lại. Cửa ban công khép lại, coi như nhốt Tri Chu Nhân Ảnh trong túc xá. Nhưng Lý Khiêm hiểu rõ, thủ đoạn đơn giản này chỉ có tác dụng cản trở trong chốc lát. Không có hiệu quả thực chất. Vì thế, sau khi khép cửa kính, hắn trực tiếp hô lớn với Lục Thiên Kiêu bên cạnh, “nhảy xuống!” Tiếng hô vừa dứt, hắn dẫn đầu hành động, bỗng nhiên nhảy một cái, từ ban công nhảy xuống. Độ cao tầng ba, nếu ở kiếp trước, nhảy xuống thì không chết cũng phải tàn. Nhưng ở thế giới ngự thú này, trải qua mấy lần tiến hóa, tố chất thân thể của Lý Khiêm đã vượt xa người thường, nhảy từ tầng ba xuống cũng không gây tổn thương bao nhiêu. Về việc tại sao không nhảy về phòng của mình, là vì Lý Khiêm đánh giá rằng làm vậy, không có ý nghĩa gì. Hơn nữa, trong tình huống trận pháp triệu hồi bị đánh gãy, chỉ có làm lớn chuyện lên mới có thể chạy thoát. Dù sao đây cũng là lầu ký túc xá của Đại học Ngự Thú Sa Châu, chỉ cần có động tĩnh lớn, chắc chắn sẽ bị phát hiện. Đến lúc đó, nguy cơ tự nhiên sẽ được giải quyết dễ dàng. Phanh! Đúng lúc Lý Khiêm thả người xuống thì cửa ban công trực tiếp bị Tri Chu Nhân Ảnh đâm vỡ mà không có bất kỳ sự cố nào. Lục Thiên Kiêu chậm hơn một bước, cũng nhảy theo, thấy động tĩnh phía sau, không khỏi thầm kêu may mắn. Nếu không hành động dứt khoát, lúc này chắc chắn sẽ lại rơi vào nguy khốn. Hai người nhảy xuống, đáp xuống bãi cỏ trước lầu 3, quay đầu lại nhìn thì thấy Tri Chu Nhân Ảnh cũng đã nhảy xuống. Sau khi nhảy xuống ban công, mượn ánh đèn đường không xa, Lý Khiêm cuối cùng cũng thấy rõ được diện mạo của Tri Chu Nhân Ảnh. Nhưng chính vì thấy rõ diện mạo của Tri Chu Nhân Ảnh mà hắn không khỏi ngạc nhiên, “dựa vào, đây không phải tình nhân cũ của ngươi sao? Nàng đến tìm ngươi để nối lại tình xưa à!” Đúng vậy, dù cho lúc này, tư thế của người trước mặt rất quái dị, tứ chi dang ra, nằm trên mặt đất như một con nhện lớn. Nhưng qua khuôn mặt nàng, Lý Khiêm vẫn có thể xác định rõ, người trước mắt chính là bạn gái cũ của Lục Thiên Kiêu, người mà họ mới gặp hai lần trong vài giờ trước. Cũng chính là cô gái tộc Cao Xương mà hắn không nhớ tên. "Đừng a, huynh đệ, ta với nàng thật không quen, lại càng không muốn nối lại cái tình duyên quỷ gì đó!" Lục Thiên Kiêu nghe Lý Khiêm nói mà khóc không ra nước mắt. "Hay là ngươi thử nói chuyện với nàng xem sao, có lẽ, nàng vẫn còn tình cảm với ngươi đó?" Lý Khiêm trêu chọc. Lục Thiên Kiêu lắc đầu như đánh trống, "Nàng hận không thể đục lỗ trên người ta ấy chứ, còn tình cảm cái nỗi gì!" "Ngươi làm chuyện gì thay lòng đổi dạ sao?" Lý Khiêm không nhịn được mà nói móc. “Anh em, ngươi thấy, với dáng vẻ này của nàng, liệu có phải vì vấn đề tình cảm mà nghĩ quẩn, muốn trả thù ta không?" Khóe miệng Lục Thiên Kiêu giật giật. Lý Khiêm xấu hổ cười trừ. Đúng là hoàn toàn không thể nào! Chuyện này rõ ràng là trúng tà rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận