Ngự Thú: Ta Thật Không Phải Là Bồi Dưỡng Đại Sư

Chương 312: Ban thưởng

Chương 312: Ban thưởng
“Tân sinh khiêu chiến thi đấu?” Lý Khiêm có chút mông lung, mở miệng nghi hoặc hỏi.
“Chính là tân sinh khiêu chiến thi đấu.” Lục Thiên Kiêu giải thích nói: “Hằng năm đều sẽ có, dưới tình huống bình thường, đều là vào khoảng giữa học kỳ tổ chức, cũng chính là cuối tháng mười, hoặc đầu tháng mười một.”
“Hôm qua, trường học đã phát ra thông báo rồi.”
“Phần thưởng cũng rất hậu hĩnh đấy.”
Lời nói của Lục Thiên Kiêu trong nháy mắt gợi lên sự hiếu kỳ của Lý Khiêm, “Có những phần thưởng gì thế?”
“Ta nhìn qua rồi, chỉ chú ý đến ba vị trí đầu.” Lục Thiên Kiêu nói: “Hạng nhất, luân hồi quả; Người thứ hai, linh hồn tinh thạch; Người thứ ba, trứng sủng thú tiềm năng cấp đế vương.”
“Má ơi, hậu hĩnh vậy sao!” Lý Khiêm nghe Lục Thiên Kiêu nói ra phần thưởng, nhịn không được phát ra âm thanh kinh ngạc.
Trứng sủng thú tiềm năng cấp đế vương thì không cần phải nói, chỉ cần trưởng thành bình thường thôi là đã có thể thuận lợi tiến vào cấp đế vương rồi, có biết bao nhiêu người khát vọng mà không được.
Linh hồn tinh thạch, giá trị cũng không kém trứng sủng thú tiềm năng cấp đế vương, nó có thể trực tiếp tăng lên tinh thần lực của Ngự Thú sư, lại không có bất kỳ tác dụng phụ nào. Với cấp độ tinh thần lực hiện tại của Lý Khiêm, nếu như sử dụng linh hồn tinh thạch để hỗ trợ minh tưởng, có thể dễ dàng tiến vào cấp thống lĩnh. Cho dù tiến vào cấp thống lĩnh rồi thì e rằng cũng chỉ tiêu hao một phần nhỏ năng lượng trong đó. Nếu như hấp thụ toàn bộ, trực tiếp bước vào cấp bá chủ cũng không phải là không thể. Đương nhiên, với cấp độ tinh thần lực và tố chất thân thể hiện tại của Lý Khiêm, muốn hấp thụ toàn bộ thì cũng rất khó.
Còn về phần thưởng hạng nhất thì càng không cần phải bàn tới. Giá trị của nó thậm chí có thể bù lại cho tổng giá trị phần thưởng của người thứ hai và thứ ba cộng lại.
Luân hồi quả, mô tả rất mơ hồ, người ta nói rằng nó có thể thức tỉnh túc tuệ kiếp trước, thậm chí có thể khiến người ta nhớ lại một chút ký ức của kiếp trước. Đương nhiên, tin đồn này là thật hay giả thì cũng không thể nào kiểm chứng được. Bất quá có một điểm, có thể xác nhận. Người nào phục dụng luân hồi quả, sẽ có xác suất cực lớn thức tỉnh thiên phú ngự thú thứ hai. Mọi người đều biết rằng, Ngự Thú sư, trong tình huống bình thường, chỉ có thể nắm giữ một loại thiên phú ngự thú. Đây là nhận thức phổ biến. Bất quá Lý Khiêm đã xem qua rất nhiều sách vở, thêm nữa còn có cơ hội trao đổi với những nhân vật là bậc thầy bồi dưỡng như Tôn Hồng Nghĩa, ít nhiều cũng biết được một số bí mật. Theo hắn được biết, có một số Ngự Thú sư có thể có được thiên phú ngự thú thứ hai. Đơn giản nhất chính là... trời sinh đã có thiên phú ngự thú thứ hai. Bất quá loại Ngự Thú sư này, vạn người không được một, xác suất thức tỉnh thấp đến đáng thương. Ngoài ra, chính là lợi dụng vật phẩm đặc thù, để khai phát ra thiên phú ngự thú thứ hai. Luân hồi quả chính là một vật phẩm đặc thù như vậy. Hơn nữa cho dù là trong những vật phẩm đặc thù thì nó cũng là một sự tồn tại siêu quần bạt tụy. Giá trị cực kỳ cao. Tân sinh khiêu chiến thi đấu mà có thể đưa ra những phần thưởng như vậy, quả thực là vô cùng mê người.
Giờ khắc này, Lý Khiêm không thể không thừa nhận, thật sự là hắn đã động tâm. Bất quá rất nhanh, sắc mặt của hắn liền trở nên có chút khó coi, “Ngươi nói nhiều như vậy, cũng không có liên quan nhiều đến ta.”
“Ta học là chuyên ngành bồi dưỡng, chứ không phải chuyên ngành chiến đấu, cho dù đi tham gia cái gì tân sinh khiêu chiến thi đấu kia, đoán chừng cũng chỉ là kẻ chạy theo thôi.” Không phải Lý Khiêm tự ti, mà nói ra những lời này trên thực tế, là do tự mình hiểu mình. Nếu như là vào năm 3, năm 4 đại học thì may ra hắn còn có tự tin để mà giành giật một phen. Còn bây giờ thì coi như xong. Mặc dù hắn đã thức tỉnh bàn tay vàng, có thể thông qua việc hoàn thành nhiệm vụ để thúc đẩy tăng trưởng tinh thần lực, nhưng cuối cùng thì vẫn quá muộn. Nếu so với những Ngự Thú sư bình thường thì có lẽ còn có chút ưu thế. Bất quá so với những hậu bối được các đại gia tộc, đại thế lực tỉ mỉ bồi dưỡng thì chắc chắn là có sự chênh lệch. Những hậu bối tinh anh kia đừng nói là sủng thú tiềm năng cấp bá chủ, cho dù là sủng thú tiềm năng cấp đế vương thì e là cũng đã có khế ước rồi. Ở phương diện này thì Lý Khiêm cũng không chiếm được nửa điểm lợi thế.
Lục Thiên Kiêu nghe vậy thì cười, tiếp tục nói: “Hắc hắc, tân sinh khiêu chiến thi đấu này khác với những cuộc khiêu chiến thi đấu bình thường đấy.”
“Ngươi, cũng có cơ hội đấy.”
Đối diện với ánh mắt dò hỏi của Lý Khiêm, hắn bắt đầu từ từ nói, “Đây là một cuộc thi đấu mà trăm trường đại học ngự thú hàng đầu cả nước cùng nhau tổ chức, nhắm đến những tân sinh.”
“Cuộc thi chia thành rất nhiều hạng mục, không chỉ có những cuộc thi đấu tương tự chiến đấu mà còn có cả những cuộc thi tương tự phụ trợ và tương tự bồi dưỡng......”
Nghe đến đây, hai mắt của Lý Khiêm chợt sáng lên. Nếu như có cuộc thi tương tự bồi dưỡng thì hắn vẫn rất tự tin.
“Cuối tháng mười, thậm chí là đầu tháng mười một mới thi mà bây giờ đã tung tin tức?” Lý Khiêm hỏi tiếp.
“Hằng năm đều là lúc này tung tin tức, cũng là vì để cho sinh viên có nhiều thời gian chuẩn bị hơn.” Lục Thiên Kiêu nói.
Lý Khiêm khẽ gật đầu.
Sau đó, hắn lại cùng Lục Thiên Kiêu thảo luận thêm một vài chi tiết về cuộc thi đấu. Còn về việc vì sao Lục Thiên Kiêu, cũng là một tân sinh như hắn mà lại biết nhiều bí mật như vậy thì Lý Khiêm đã không muốn hỏi nữa. Thân phận của Lục Thiên Kiêu, chắc chắn không đơn giản, điểm này, hắn không chủ động nhắc tới, Lý Khiêm cũng sẽ không đi tìm hiểu sâu làm gì.
Hai người trò chuyện đến khoảng mười giờ tối thì Lục Thiên Kiêu mới rời đi.
Ngày hôm sau là chủ nhật. Lý Khiêm không có thói quen ngủ nướng. Từ sáng sớm, đã rời giường. Đi đến sân vận động gần nhất, rèn luyện thân thể một chút rồi đi ăn sáng.
Tám giờ, hắn trở về ký túc xá.
“Anh là?” Thấy trước cửa ký túc xá của mình đúng là đang có một người đứng đó, Lý Khiêm hơi nghi hoặc mở miệng hỏi.
Người này, hình như là nữ. Lý Khiêm có chút khó hiểu. Nữ sinh này hình như quen quen. Bất quá nhất thời, lại nghĩ không ra là đã gặp ở đâu.
“Chào Lý Khiêm, mình là Mary, Mã Lệ Gia Lạc Vi, lần trước, cảm ơn anh đã cứu tôi.” Nữ sinh thấy Lý Khiêm xuất hiện liền đi tới, trong tay còn cầm một túi nước quả.
“Là cô sao!” Nghe cô ta tự giới thiệu, cuối cùng Lý Khiêm cũng hoàn toàn nhớ ra. Thì ra là tình cũ của Lục Thiên Kiêu. Gia hỏa này lần trước hình như đã bị sinh vật siêu phàm tà ác nào đó ký sinh, khiến hắn và Lục Thiên Kiêu cả hai đều mệt muốn chết. Bản thân mình cũng vì vậy mà bị thương không nhẹ. Xem ra, bây giờ cô đã bình phục rồi.
“Không chỉ có mình anh, nói đúng ra, đêm đó, người cứu cô chủ yếu là Lục Minh, còn có một cô gái tên là Tuyết Diên.” Lý Khiêm mở cửa, để cho Mã Lệ Gia Lạc Vi vào.
Mã Lệ Gia Lạc Vi theo Lý Khiêm đi vào ký túc xá, được người sau khách khí mời ngồi, cô bỏ hoa quả xuống, ngồi vào ghế sô pha bên trong.
“Tuyết Diên, tôi sẽ đi cảm ơn, còn về Lục Củ Cải lớn thì... hừ!” Mã Lệ Gia Lạc Vi nói.
Có thể thấy, cho dù đã chia tay, nàng đối với Lục Thiên Kiêu vẫn tràn đầy oán hận. Chắc là lúc đó đã bị hắn làm cho không nhẹ.
“Ha ha... À... Xem ra, cô đã khỏi hẳn rồi nhỉ.” Lý Khiêm không biết phải đáp lại như thế nào, cười khan rồi lúng túng chuyển chủ đề.
“Đúng vậy, sau khi nằm viện lâu như vậy cuối cùng cũng đã bình phục, nghi thức nhập học tân sinh này đúng là rất đặc biệt... Ha ha...” Mã Lệ Gia Lạc Vi nghe vậy thì cười tự giễu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận