Ngự Thú: Ta Thật Không Phải Là Bồi Dưỡng Đại Sư

Chương 268: Lục Thiên Kiêu

Chương 268: Lục Thiên Kiêu Cùng An Bàn Tử gia hỏa này nói chuyện tào lao một hồi, cuối cùng tại cái tên kia giả câm vờ điếc bộ dáng thì Lý Khiêm cúp điện thoại. Cúp máy xong Lý Khiêm tiếp tục dọn dẹp, sau đó sắp xếp một chút nhu yếu phẩm sinh hoạt, những đồ dùng sinh hoạt này mẹ Hàn Ngọc Oánh cũng sớm đã giúp hắn chuẩn bị xong, đều đặt ở trong vòng cổ thủy tinh. Sau khi sắp xếp xong những thứ sinh hoạt cần thiết này, phòng trọ thực tế đã được sắp xếp ổn thỏa, còn có gì thiếu sót thì về sau trong sinh hoạt bổ sung là được. Nhìn đồng hồ, đã gần hoàng hôn, sau khi suy nghĩ một chút hắn vẫn là không gọi điện thoại cho An Bàn Tử bọn họ, trực tiếp rời khỏi ký túc xá. Ban đầu hắn định gọi cho An Bàn Tử cùng Lý Lan Anh bọn họ, hẹn bọn họ ra ngoài ăn bữa cơm nhưng nghĩ đến lúc này bọn họ có thể còn đang thu dọn ký túc xá, không chừng không có thời gian, thêm nữa có thể sẽ cùng bạn cùng phòng mới tụ tập làm quen, nên cũng thôi ý định đó. Hắn vừa mở cửa phòng túc xá chuẩn bị đi ra ngoài tìm chỗ giải quyết bữa tối, đúng lúc này, phòng bên cạnh của hắn, chính là phòng 307 cũng đột nhiên bị người mở ra. Lý Khiêm vô thức nhìn sang, sau đó hắn liền thấy một gương mặt có chút quen thuộc, ở sát vách hắn không ai khác, chính là nam tử áo trắng trước đó từng gặp một lần ở cổng trường. Nam tử áo trắng phong thần tuấn lãng, thêm vào khoác lên người bộ đồ trắng, càng tăng thêm vài phần phóng khoáng ngông nghênh khí chất, dù nhìn ở phương diện nào cũng là một vị tuổi trẻ tuấn kiệt, chỉ có điều màn "hạ cánh thẳng đứng" ở cổng trường đã để lại cho Lý Khiêm ấn tượng quá sâu sắc, đến mức vừa thấy người này, hắn suýt chút nữa nhịn không được bật cười. Cũng may hắn định lực không tệ, cuối cùng cũng nhịn được ý cười trong lòng. Lý Khiêm thấy hàng xóm của mình, vừa định mở miệng chào hỏi, dù sao về sau có thể sẽ thường xuyên gặp mặt, nhưng hắn còn chưa kịp lên tiếng, nam tử áo trắng đã chủ động đưa tay ra bắt chuyện, “Chào ngươi, không ngờ mới vừa chuyển vào đã gặp hàng xóm, vận may thật tốt.” Nam tử áo trắng trông rất hòa đồng, khóe miệng anh ta luôn treo ý cười, cho người ta cảm giác tươi sáng, rạng rỡ. “Chào ngươi.” Lý Khiêm khoát tay, đáp lại một tiếng chào, khóe miệng cũng treo nụ cười thản nhiên. “Gặp nhau là duyên phận, huống hồ sau này chúng ta lại là hàng xóm, nên mới nói bà con xa không bằng láng giềng gần, làm quen chút đi.” Nam tử áo trắng đưa tay, “Ta tên Lục Minh, người Sa Châu Thị, người khác hay gọi ta là “Lục Thiên Kiêu”.” Lý Khiêm thấy vậy, cũng đưa tay ra, nắm chặt tay anh ta, đồng thời khóe miệng anh khẽ giật một cái không thể nhận ra. Gia hỏa này tự giới thiệu cũng quá vô sỉ, ai lại tự xưng mình là "thiên kiêu" chứ, tuy rằng việc vào ở hiền nhã uyển này, chứng tỏ thiên phú và thực lực của người đó vượt xa học sinh bình thường, nhưng cũng không nên "cao điệu" như vậy. Đương nhiên loại suy nghĩ này Lý Khiêm cũng chỉ để trong lòng, mặc kệ là cao điệu hay là ngông cuồng, là thật có thực lực hay chỉ là trò hề, dù sao cũng không liên quan gì tới mình, coi như đang xem hài kịch cũng được. Lý Khiêm nghĩ vậy, nên tươi cười bắt tay anh ta, đồng thời cũng giới thiệu bản thân, “Tôi tên Lý Khiêm, đến từ tỉnh Giang Nam.” So với Lục Thiên Kiêu tự giới thiệu, Lý Khiêm tự giới thiệu lại có vẻ quá bình thường, cũng không tiết lộ nhiều thông tin. “Ngươi học viện nào vậy, sau này có thời gian rảnh thì sang chơi.” Lục Thiên Kiêu nhìn Lý Khiêm, tự nhiên nói ra. Lý Khiêm cũng không giấu giếm, nói thẳng mình học viện nào, “Ta đăng ký học viện bồi dưỡng chuyên ngành sủng thú tiến hóa, còn ngươi?” “Ngươi nhìn cái dáng vẻ oai hùng bất phàm này của ta, hẳn là có thể đoán ra......” Thấy Lý Khiêm không có ý định hỏi lại, anh ta lập tức tự nhiên nói tiếp, “Không sai, ta đăng ký học viện chiến đấu phân viện ngũ hành.” Lý Khiêm nghe vậy cũng không bất ngờ, gia hỏa này trước đó ở cổng trường đã diễn màn "hạ cánh thẳng đứng", khi đó sủng thú chở anh ta là một con hồng hộc ngũ sắc. Hồng hộc ngũ sắc là một loại sủng thú điển hình thuộc tính Ngũ Hành, dù không có thuộc tính Ngũ Hành tự thân, mà có thể tự do hoán đổi giữa các thuộc tính Ngũ Hành, cũng có thể coi là một loài sủng thú hiếm thấy. Cũng chính vì đặc tính hiếm có này mà tiềm năng của hồng hộc ngũ sắc có thể đạt đến bá chủ trung giai, ngang hàng với Thanh Lân Giao. Học viện Chiến Đấu là học viện lớn nhất trong trường, trong đó phân viện Ngũ Hành chính là một nhánh lớn nhất của học viện Chiến Đấu. Đây cũng là chuyện bình thường, dù sao thì các loại sủng thú thuộc tính Ngũ Hành và ngự thú thiên phú chính là loại thường thấy nhất. “Có rảnh chắc chắn phải qua chơi nha.” Nghe Lục Thiên Kiêu tự biên tự diễn, Lý Khiêm có chút xấu hổ, không biết phải nói gì cho phải đành phải thuận miệng phụ họa theo. “Đúng rồi, lúc này ngươi ra ngoài, là định đi ăn tối sao? Hay chúng ta cùng đi đi, tuy ta là tân sinh, nhưng vì là người địa phương nên đối với đại học bồi dưỡng ngự thú này xem như khá rõ, chỗ nào ăn ngon, chỗ nào chơi vui không biết hết mười phần thì cũng biết được bảy tám phần.” Lục Thiên Kiêu thân thiện nói, nói xong thì trực tiếp đi về phía trước, Lý Khiêm thấy vậy cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp đi theo. Thật ra không phải là không có ý phòng bị người khác, mà là sau khi thấy màn "hạ cánh thẳng đứng" kia thì Lý Khiêm đã hiểu rõ phần nào, tên này căn bản không thể có tâm cơ gì. Hơn phân nửa là giống An Bàn Tử, lại là một tên "đậu bỉ". Còn một điều nữa là, ăn cơm trong trường học, vấn đề an toàn căn bản không cần lo lắng. Mới đến Sa Châu Thị, có người bản địa dẫn đường làm quen môi trường thì Lý Khiêm chắc chắn là cầu còn không được. Đi theo Lục Thiên Kiêu một lúc, cả hai đã đến nhà ăn số một, dù còn chưa chính thức khai giảng, nhưng lúc này bao gồm đại sảnh nhà ăn và một số cửa hàng ở tầng hầm, phần lớn đều đã mở cửa buôn bán. “Dưới tầng hầm này có một tiệm Hoàn Tử, hương vị rất ngon, ở trong đại học bồi dưỡng ngự thú này, đều là một sự tồn tại nổi danh lừng lẫy.” Lục Thiên Kiêu dẫn Lý Khiêm, khá quen thuộc đi xuống tầng hầm, tựa như về nhà mình vậy. Hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, chẳng bao lâu đã tới tiệm Hoàn Tử mà Lục Thiên Kiêu nhắc đến. “Sớm muộn cũng hoàn.” Nhìn cái tên tiệm Hoàn Tử này, khóe miệng Lý Khiêm không kìm được khẽ giật. Lục Thiên Kiêu nói tiệm Hoàn Tử này hương vị rất ngon, kinh doanh rất tốt, lúc này Lý Khiêm hoàn toàn tin tưởng. Không còn cách nào, mang một cái tên không mấy nổi bật như vậy, nếu hương vị không thật sự ngon, chắc chắn không có mấy học sinh tới tiêu dùng. Hai người tùy tiện tìm một bàn ngồi xuống, tầng hầm có rất nhiều quán ăn, nhưng các bàn đều là dùng chung, bày san sát tối thiểu có vài chục cái. Chỉ vừa quét mắt qua, Lý Khiêm đã thấy chỗ gần tiệm Hoàn Tử, học sinh ngồi đông nhất, từ đó cũng chứng minh quán này hương vị phải rất ngon.
Bạn cần đăng nhập để bình luận