Ngự Thú: Ta Thật Không Phải Là Bồi Dưỡng Đại Sư

Chương 611: Lâm vào

Chương 611: Rơi vào khoảng thời gian nghỉ ngơi một tuần lễ, sau khi điều tra kỹ lưỡng, cẩn thận suy nghĩ, Lý Khiêm phát hiện bên trong cũng không có cạm bẫy gì, chỉ là lúc Mặc Hải Không gọi điện thoại lần thứ hai thì hắn mới đáp ứng điều kiện của người kia. Một khi đã chấp nhận điều kiện của Mặc Hải Không, Lý Khiêm cũng không do dự, trực tiếp cho hắn biết điều kiện tiên quyết để Cửu Long Phù Tang Thụ tiến hóa. “Không hổ là phương thức tiến hóa của sủng thú cấp Truyền Thuyết, ngay cả điều kiện tiên quyết để tiến hóa thôi mà cũng hà khắc đến vậy.” Nghe Lý Khiêm nói ra điều kiện tiên quyết, Mặc Hải Không ở đầu dây bên kia điện thoại, có chút cảm khái đánh giá một câu. Lý Khiêm nhìn về phía Mặc Hải Không, thiện ý nhắc nhở một câu, đương nhiên cũng là để sớm phòng ngừa, "Mặc gia chủ, việc tiến hóa Cửu Long Phù Tang Thụ này, ta chỉ có thể đảm bảo sẽ dốc toàn lực ứng phó, còn về việc có thể tiến hóa thành công hay không, điểm này, ta không có cách nào..." Lời của Lý Khiêm tuy chưa nói hết, nhưng ý tứ đã hết sức rõ ràng. "Lý Khiêm đồng học, điểm này ta hiểu rõ, tiến hóa sủng thú cấp Truyền Thuyết, không ai dám chắc chắn một trăm phần trăm thành công, cậu toàn lực hành động là được.” Trong điện thoại, giọng của Mặc Hải Không ôn hòa nói. Sau khi đạt thành thỏa thuận với Mặc Hải Không, Lý Khiêm liền quên béng chuyện này. Điều kiện tiên quyết tiến hóa của Cửu Long Phù Tang Thụ vô cùng hà khắc, dù có năng lực của Mặc gia thì cũng cần không ít thời gian, trong khoảng thời gian này, hắn hoàn toàn không cần để ý tới chuyện này. Coi như là tống cổ Mặc gia đi. Người Mặc gia, hoặc là nói Mặc Hải Không, khá giữ chữ tín, sau khi hợp tác thành công thì đến ngày thứ ba đã gửi cho hắn tất cả tài liệu, ngoại trừ phần tài liệu không trọn vẹn về việc tiến hóa của sủng thú cấp Truyền Thuyết. Đó chính là điều kiện thứ nhất và thứ hai. Về phần điều kiện thứ ba, thật ra Lý Khiêm cũng không mấy hy vọng gì, dù sao hắn và Mặc gia chỉ mới đạt thành hợp đồng hợp tác, vẫn chưa hoàn thành hợp tác. Người Mặc gia không thể không giữ lại gì mà giao hết tài liệu cho hắn được. Theo cách nói của Mặc gia, phần cuối cùng, liên quan đến tài liệu tiến hóa của sủng thú cấp Truyền Thuyết không hoàn chỉnh, phải sau khi Lý Khiêm giúp hoàn thành một lần tiến hóa mới đưa ra. Về điều này, Lý Khiêm ngược lại không có ý kiến gì. Đây coi như là tiền giữ, đó là lẽ thường tình, Mặc gia làm như vậy cũng nằm trong dự tính của hắn. Sau khi trải qua hợp tác trao đổi với người Mặc gia, sau đó thật sự không còn việc gì nữa, khó được có thời gian rảnh, Lý Khiêm thả lỏng cả về thể xác lẫn tinh thần, ở lại trong căn cứ bồi dưỡng Kiêu Dương nghỉ ngơi thư giãn. Trong khoảng thời gian này, Lý Khiêm gần như không đi đâu cả, ngoại trừ việc dành chút thời gian xem tài liệu do Mặc gia gửi tới, thỉnh thoảng kiểm tra sủng thú trong nhà, giúp đỡ tiến hóa thì không làm gì khác. Đương nhiên, đó chỉ là vào ban ngày, tình hình ban đêm thì lại khác. Từ khi Tam Nhân Hành mở ra cánh cửa đến thế giới mới, Mặc Tử Du hay Ngô Ưu đều hoàn toàn đắm chìm trong đó. Hai nàng nếm được ngon ngọt mới biết món ăn này hấp dẫn, phát hiện Lý Khiêm thể chất cường hãn, hoàn toàn không bị ảnh hưởng nên gần như ngày nào cũng đòi hỏi. Ngoài mấy ngày đầu phối hợp Lý Khiêm thực hành lý thuyết, sau đó các nàng bắt đầu chủ động nghiên cứu thảo luận lý thuyết. Tư thế như muốn khai phá lý thuyết, đổi mới cái cũ. Quả đúng là câu nói kia, phụ nữ một khi nổi hứng lên thì thật không còn chuyện gì của đàn ông. Nhiều khi, Lý Khiêm đều bị động hưởng thụ. Đương nhiên, ba người cùng nhau thực hành đêm này qua đêm khác, tình cảm giữa nhau cũng nhanh chóng tăng lên. Hiện tại, bỏ qua khế ước, dù chỉ là tình cảm thuần túy thì bọn họ cũng có thể hoàn toàn phó thác cho nhau. Không chỉ với Lý Khiêm, ngay cả giữa hai người các nàng cũng đã phát triển một thứ tình cảm đặc biệt. Mặc dù khi thực hành, một người trong đó thường hay giúp Lý Khiêm bắt nạt người kia, ví dụ như trợ giúp cái gì đó, nhưng giữa các nàng đã xuất hiện một thứ tình cảm như tỷ muội. Về việc này, Lý Khiêm tự nhiên vui vẻ đón nhận. Ngoài những việc nhàn hạ, phong hoa tuyết nguyệt này, trong khoảng thời gian này, An Bàn Tử, Đồ Kiều Kiều, Lý Lan Anh đều lần lượt tới căn cứ bồi dưỡng. An Bàn Tử còn đỡ, vì vẫn luôn là đồng bọn, thêm nữa hai nhà vẫn có quan hệ hợp tác, sự thay đổi có nhưng không rõ ràng. Đồ Kiều Kiều và Lý Lan Anh thì rõ ràng hơn, giữa bọn họ xuất hiện một khoảng cách, đến mức mắt thường cũng thấy được. Khi nói chuyện với hắn, các nàng cũng không còn nhẹ nhàng tự tại như trước kia, mà có thêm cảm giác gò bó. Lý Khiêm biết, đây là sự thay đổi tất yếu do địa vị khác biệt mang lại. Đặc biệt là Lý Lan Anh, có lẽ vì lần trước ở sau núi trường học, hắn cứu được nàng một lần nên tình cảm của nàng rõ ràng có chút khác thường. Khi nói chuyện phiếm với Lý Khiêm, cô ta mang vẻ thờ ơ, lòng đầy tâm sự. Sau khi Lý Lan Anh rời đi, Ngô Ưu còn trêu ghẹo, "Lý Khiêm, anh thật sự quá lãng tình, vậy mà bất tri bất giác, đã câu mất trái tim của một cô gái rồi." Trải qua một thời gian dài thực hành, Lý Khiêm cũng nghĩ thoáng nhiều chuyện, trong chuyện tình cảm nam nữ cũng đã thông suốt không ít. Nói trắng ra là, đã dứt bỏ không ít những ràng buộc đạo đức. Nếu là trước đây, Lý Khiêm nhất định sẽ phủ nhận, hoặc là qua loa cho xong chuyện, còn bây giờ thì thoải mái tự giễu, "hết cách rồi, mị lực quá lớn, các cô gái đều theo đuổi." Với lời nói không biết xấu hổ này của Lý Khiêm, cả Mặc Tử Du và Ngô Ưu đều đồng loạt liếc mắt nhìn hắn. Lý Khiêm mặt dày mày dạn, không hề để tâm. Cứ như vậy, gần một tháng thời gian đã lặng lẽ trôi qua. Rất nhanh, thời điểm sắp khai giảng đã đến. Mặc Tử Du đã sớm rời khỏi Lăng Thủy Thị. Dù sao trước mắt nàng vẫn là đệ tử của trường Trung Hải Ngự Thú Đại Học, sau khi ký kết khế ước với Lý Khiêm thì việc học chắc chắn không thể tiếp tục được, có chút dang dở nên phải đi một chuyến tới Trung Hải Thị để giải quyết mọi chuyện. Ngày thứ hai sau khi Mặc Tử Du rời đi, Lý Khiêm và Ngô Ưu cũng lên đường, trực tiếp đến trường Sa Châu Ngự Thú Đại Học. Dù với địa vị hiện tại của Lý Khiêm thì việc báo danh khai giảng không cần thiết phải bận tâm, nhà trường chắc chắn cũng sẽ không truy cứu gì. Nhưng Lý Khiêm rất rõ ràng, dù sao mình vẫn là một sinh viên, nếu quá mức đặc lập độc hành thì ảnh hưởng cũng không tốt lắm. Ngoài ra, tại Sa Châu Ngự Thú Đại Học, trong căn cứ nghiên cứu ở bí cảnh số 3, mới là nơi tốt nhất để mình nghiên cứu sủng thú. Về phần căn cứ bồi dưỡng Kiêu Dương, hắn gần như đã rơi vào Ôn Nhu Hương, mộ anh hùng rồi. Cứ tiếp tục như vậy, Lý Khiêm cảm thấy, ý chí của mình cũng sắp bị ăn mòn gần hết. Đây cũng là một nguyên nhân khác khiến Lý Khiêm không do dự rời đi. Vừa mới trở về trường Sa Châu Ngự Thú Đại Học, trở lại căn cứ nghiên cứu ở bí cảnh phỉ thúy số 3, Lý Khiêm liền nghe được một tin không hay. Viện trưởng Âu Dương của học viện Dược Tề vì thăm dò bí cảnh mà lâm vào trong đó, không rõ sống chết. Tin tức này khiến tim Lý Khiêm bỗng nhói lên. Hắn lập tức gọi điện cho Phí Viện Trưởng để xác nhận, sự thật đúng là như vậy, Âu Dương Lan Hinh đã vào một di tích ở kỷ nguyên thứ ba để thăm dò, bị mắc kẹt trong đó đã hơn nửa tháng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận