Ngự Thú: Ta Thật Không Phải Là Bồi Dưỡng Đại Sư

Chương 583: Thiên Hải Thành

Chương 583: Thiên Hải Thành Tối hôm đó, từ thư viện trở về sân ký túc xá. Sau khi vào phòng, hắn nhìn thoáng qua nữ nhân Dực tộc đi theo vào, cười nói: "Ngô Ưu Tả tối nay chuẩn bị hiến thân sao?" "Hiến thân thì hiến thân, dù sao ta cũng không thiệt, chỉ tốn con gà con thôi." Ngô Ưu cười hề hề nói. Lý Khiêm nghe câu này, sắc mặt lập tức tối sầm lại. Lời nói của nữ nhân Dực tộc toàn là trào phúng. Cũng có thể nói, anh cả không hơn gì anh hai, hai người bọn họ thật ra cũng chẳng khác gì nhau. Lý Khiêm là một đứa trẻ con, Ngô Ưu cũng vậy thôi. Nữ nhân Dực tộc cũng chỉ là thích ăn nói lung tung, đợi đến lúc tình huống thật, liền rút lui ngay. "Có bản lĩnh đừng đi, chờ ở ngoài đó mà lấy." Lý Khiêm buông lời hung ác, sau đó chuẩn bị vào phòng tắm, hắn đột nhiên nghĩ tới điều gì, nhanh chân bước tới… "Bốp ~!" Không đợi nữ nhân Dực tộc kịp phản ứng, hắn trực tiếp tát một cái vào cái mông đầy đặn của nàng, ngay sau đó, bước nhanh vào phòng tắm. Trong phòng tắm, Lý Khiêm đưa tay cảm nhận một chút, dù là mặc quần jean, nhưng xúc cảm đó vẫn rất kinh người. Khi tiếng bốp vang lên, hắn có thể cảm nhận được, tim mình như đang dậy sóng. Trong phòng tắm, sau khi rửa mặt qua loa, hạ hỏa, mấy phút sau, Lý Khiêm bước ra. Hắn nhìn quanh phòng, đôi mắt hơi ngưng tụ lại. Trên giường lớn trong phòng, đúng là nổi lên một hình người có chỗ lồi, chỗ lõm. Ngay lúc Lý Khiêm vô thức cho rằng, nữ nhân Dực tộc thật to gan, chuẩn bị bước tới thì khi vén chăn lên, hình ảnh lại làm hắn dở khóc dở cười. Trong chăn, căn bản không có thân ngọc như tưởng tượng đang nằm, mà là hai cái gối. Rõ ràng, đây là nữ nhân Dực tộc cố ý sắp xếp như vậy, để câu dẫn hắn. Hôm sau. Lý Khiêm không tiếp tục đến thư viện. Trong thư viện, tuy vẫn còn sách liên quan chưa đọc hết, nhưng Lý Khiêm không có ý định đến đó nữa. Nguyên nhân rất đơn giản, việc huấn luyện của lão sư Chung Ngọc Khánh đã hoàn thành. Hôm nay, bọn họ sẽ xuất phát đến vị diện thứ nguyên, để tiến hóa Sương Hỏa Ma Nguyên. Bọn họ đã hẹn, sẽ tập trung ở trung tâm sủng thú trong trường Đại học Ngự Thú Trung Hải. Tương tự như Đại học Ngự Thú Sa Châu, trận pháp truyền tống của Đại học Ngự Thú Trung Hải cũng được bố trí bên trong trung tâm sủng thú. Điểm khác biệt duy nhất so với Đại học Ngự Thú Sa Châu là quy mô kiến trúc trung tâm sủng thú của Đại học Ngự Thú Trung Hải lớn hơn rất nhiều. Thậm chí đây không phải là một kiến trúc đơn lẻ, mà là một khu kiến trúc phức hợp, chỉ tính riêng diện tích thì đoán chừng lớn gấp bốn năm lần so với trung tâm sủng thú của Đại học Ngự Thú Sa Châu. Trung tâm sủng thú của Đại học Ngự Thú Trung Hải có hình dáng bên ngoài giống như một rặng san hô. Nhìn từ bên ngoài thì rất dễ nhận biết. Lúc mới đến Đại học Ngự Thú Trung Hải, bọn họ cũng đã đi tham quan nơi này nên không cần phải tìm kiếm. Lý Khiêm và nữ nhân Dực tộc Ngô Ưu gần như là đi thẳng đến đó. Trên đường, Lý Khiêm nhìn Ngô Ưu với quầng thâm nhàn nhạt trên mắt, khóe miệng nhếch lên một đường cong mờ. "Sao thế, tối qua ngủ không ngon giấc à?" Lý Khiêm lên tiếng hỏi. Nữ nhân Dực tộc tối qua bày trò như vậy, ít nhiều cũng khiến Lý Khiêm phải suy tư đôi chút, nhưng hắn là người hai đời, tâm tính khác xa những thanh niên bình thường, nên rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, ngủ một giấc ngon lành. Ngược lại, nữ nhân Dực tộc dường như lại bị ảnh hưởng. Cái này gọi là gì nhỉ? Có chút tự làm tự chịu. "Hừ ~!" Ngô Ưu không tin Lý Khiêm không biết vì sao mình ngủ không ngon, chỉ là chuyện này dù sao cũng là tự mình gây ra trước, vì sĩ diện nên không nói ra, đành phải mặt mày ủ rũ liếc hắn một cái. Lý Khiêm cười ha hả, không để ý chút nào. Đi không bao lâu, hai người liền tới bên ngoài trung tâm sủng thú của trường. Ở đó, đã có mấy bóng người đang đợi. Ngoài cô bé Tôn Nhị Nhị, đồng chí Lão Tôn, lão sư Chung Ngọc Khánh, vợ chồng Lỗ Thanh Trĩ thì còn có thêm ba người. Sau khi tập trung, qua giới thiệu của đồng chí Lão Tôn, Lý Khiêm biết được thân phận của ba người này, lần lượt là phó viện trưởng Học viện Chiến Đấu "Nhạc Chí Kiệt", chủ nhiệm "Hoa Phi Yên" và một chủ nhiệm của khoa khảo cổ tên là "Lưu Thiên Hùng". Theo giới thiệu của đồng chí Lão Tôn, cả viện trưởng Nhạc lẫn chủ nhiệm Hoa đều là những đại lão cấp Thánh Linh. Cho dù Lưu Thiên Hùng cũng là cường giả đế vương cấp dày dặn kinh nghiệm. Một đội ngũ như thế, ngoại trừ Lý Khiêm, Ngô Ưu và cô bé Tôn Nhị Nhị thì những người khác đều có thực lực ít nhất là đế vương cấp, điều này khiến Lý Khiêm hơi kinh ngạc. Từ đó có thể thấy, nơi tiến hóa này e rằng cũng chẳng phải "đất lành" gì. Sau khi mọi người tập trung, Lý Khiêm thu lại quả cầu ngự thú đặc chế của Tiểu Lục, hắn sử dụng kỹ năng thiên phú "chân thị chi nhãn" để kiểm tra một lượt. Không nằm ngoài dự đoán, Tiểu Lục hoàn toàn chính xác đã nắm giữ kỹ năng 【 áo nghĩa · băng quan linh cữu】. Tuy nhiên, vì chỉ mới qua nửa tháng nên độ thuần thục kỹ năng 【 áo nghĩa · băng quan linh cữu】 của Tiểu Lục hiện tại chỉ mới ở mức nhập môn. Lý Khiêm đoán A Hỏa nhà vợ chồng Lỗ Thanh Trĩ cũng có lẽ có tình hình tương tự. Thấy mọi người đã có mặt, viện trưởng Nhạc vung tay, dẫn đầu đi về phía trước. Lý Khiêm tất nhiên là đi sát theo sau. Bọn họ là một nhóm người như vậy, có cả phó viện trưởng, chủ nhiệm Học viện Chiến Đấu, bao gồm cả Lỗ Thanh Trĩ, Tần Tiêu Vân, Chung Ngọc Khánh, đồng chí Lão Tôn đều là những lão sư có tiếng tăm nên vừa mới bước vào trung tâm sủng thú đã thu hút sự chú ý của không ít sinh viên. Tuy nhiên, sự chú ý vẫn chỉ là sự chú ý, có nhiều lão sư như vậy, chắc chắn là vì chuyện quan trọng nên không có sinh viên nào dám tới quấy rầy. Với viện trưởng Nhạc dẫn đường, gần như không mất chút thời gian nào, bọn họ đã thông qua trận truyền tống của trung tâm sủng thú đến trung tâm mạo hiểm giả thành phố Trung Hải. Khác với thành phố Sa Châu, vị trí cụ thể của đại sảnh mạo hiểm giả ở thành phố Trung Hải không nằm dưới lòng đất. Theo giải thích của đồng chí Lão Tôn, đại sảnh mạo hiểm giả tấp nập, náo nhiệt này nằm ở một tiểu không gian độc lập. Việc bố trí đại sảnh mạo hiểm giả trong một không gian nhỏ độc lập, chứ không phải dưới lòng đất, cách ly bằng trận pháp đủ để chứng minh, nội tình của thành phố Trung Hải hoàn toàn không thể so với thành phố Sa Châu. Đại sảnh mạo hiểm giả thành phố Trung Hải rất lớn, rất náo nhiệt, ngoài đám đông tấp nập còn có đủ loại cửa hàng, muôn màu muôn vẻ, khiến người ta hơi hoa mắt. Trong đại sảnh mạo hiểm giả dù náo nhiệt, thú vị nhưng mọi người cũng không nán lại lâu. Bọn họ thậm chí còn không dừng lại dạo chơi hoặc mua sắm thứ gì. Vật tư cần thiết thì đã chuẩn bị trước đó rồi. Thông qua trận truyền tống trong đại sảnh mạo hiểm giả, ánh sáng chợt lóe, trong nháy mắt, cả đoàn người đã rời khỏi đại sảnh mạo hiểm giả, đến một quảng trường truyền tống hùng vĩ của một thành trì. Người dẫn đầu là viện trưởng Nhạc nhìn một lượt quảng trường truyền tống rộng lớn, giọng nói có chút tự hào cất lên: “Nơi này, chính là Thiên Hải Thành, chỉ xét về quy mô, trong phạm vi quản hạt của Đông Hạ Liên Bang, chỉ có kinh đô Huy Nguyệt Thành có thể so sánh được.” Lý Khiêm nghe vậy, gật gù. Không thể không nói, chỉ mới nhìn thoáng qua, đã có thể phát hiện ra Thiên Hải Thành này quả thực không tầm thường. Nhìn còn lớn hơn cả Mặc Uyên Thành ở Quan Tây, Vân Thiên Thành ở Sa Châu hay Thanh Sơn Thành ở Nam Đô!
Bạn cần đăng nhập để bình luận