Ngự Thú: Ta Thật Không Phải Là Bồi Dưỡng Đại Sư

Chương 486: Thiên Vũ lão tổ

"Chương 486: Thiên Vũ lão tổ “Tiểu tử, ta biết ngươi.” Thủ miếu lão giả vừa nhấp một chén rượu, sau đó nhìn Lý Khiêm, từ tốn nói. “Ngài biết ta?” Lý Khiêm nghe lão giả thủ miếu nói, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên. Hắn thật không ngờ rằng, một lão nhân sống ẩn dật lâu ngày trong miếu này lại có thể nhận ra mình. “Ta chỉ là người giữ miếu, đâu có hoàn toàn cách biệt với thế gian.” “Trên đảo giữa hồ này, sóng điện thoại cũng không tệ, ta lên mạng được thì tất nhiên có thể xem được các tân sinh năm nay thi đấu.” “À, ra là vậy!” Lý Khiêm nghe lão giả thủ miếu giải thích, cười ngượng ngùng. Hắn có chút chủ quan. “Ngươi tên “Lý Khiêm” đến từ tỉnh Giang Nam, là học viên được bồi dưỡng từ Đại học Ngự Thú Sa Châu, một trong những người có thiên phú cao nhất năm nay, không có ai thứ hai.” Lão giả thủ miếu nói tiếp: “Thực tế, chúng ta đồng ý cho ngươi ký kết khế ước với huyết mạch trực hệ của Thiên Vũ lão tổ cũng là vì điều này.” Ông nhìn Lý Khiêm rồi nói, giọng đầy ý vị: “Nếu chúng ta không đồng ý, dù ngươi có ký kết khế ước với nàng, chúng ta cũng có cách giải trừ.” Nghe vậy, Lý Khiêm hơi rùng mình. Hắn không ngờ rằng khi đã ký kết khế ước mà vẫn có thể giải trừ. Xem ra, những chủng tộc siêu phàm cổ xưa này có những thủ đoạn cấm kỵ đặc biệt. Hơn nữa, hắn còn nghe được chút uy hiếp nhàn nhạt trong lời của lão giả. Tuy nhiên, sự uy hiếp đó hoàn toàn thừa thãi, có mẫu thân Hàn Ngọc Oánh ở đây, đừng nói khi dễ, chỉ cần Lý Khiêm khiến Ngô Ưu phải chịu một chút ủy khuất thôi, thì đoán chừng sẽ bị "điên cuồng trả thù". “Thiên Vũ lão tổ?” Sau cơn rùng mình, Lý Khiêm lập tức nắm lấy thông tin mấu chốt vừa rồi lão giả nói, hắn hỏi. “Đúng vậy, chính là Thiên Vũ lão tổ!” Lão giả thủ miếu đầy vẻ sùng kính nói: “Ngài là người khai phá ra Thiên Vũ Thành này, đồng thời cũng là khế ước giả của hiệu trưởng Đại học Ngự Thú Tuyết Thành đời trước.” “Thực tế, ngay lúc này, ngài đang ở rất gần chỗ chúng ta.” Lời nói của lão giả thủ miếu khiến vẻ mặt kinh ngạc của Lý Khiêm càng thêm rõ rệt. Hắn tò mò... Tại sao Thiên Vũ lão tổ của Dực tộc lại ở đây? Theo lý, cường giả như ngài phải ở trong không gian thứ nguyên để trấn giữ một vài thành trì quan trọng chứ. Dĩ nhiên, điều hắn tò mò hơn cả là, tại sao lão giả thủ miếu lại muốn nói cho hắn biết những tin này. Thấy vẻ mặt nghi ngờ của Lý Khiêm, lão giả thủ miếu cười ha ha, “ngươi thấy cái tổ miếu này không, dưới đáy tổ miếu, chỗ sâu nhất của Cầm Hồ, thật ra có một vết nứt không gian thứ nguyên.” “Vết nứt này rất đặc thù, nó không dẫn tới thứ nguyên cạn mà là thứ nguyên tầng thứ tư, bên trong nguy hiểm trùng điệp.” Nghe đến đó, Lý Khiêm có chút hiểu ra. Lão giả thủ miếu cũng không hề giấu diếm, ông nói tiếp: “Đúng như ngươi đã suy đoán, Thiên Vũ lão tổ, cũng như một số cường giả Dực tộc, đang trấn giữ tại khe nứt thứ nguyên này.” “Tiền bối, sao ngài lại muốn nói cho ta những chuyện này?” Lý Khiêm không tin lão giả chỉ nói vu vơ, vì thế hắn hỏi thẳng. Lão giả thủ miếu vuốt chòm râu hoa râm, lại nhấp một ngụm rượu, “Tiểu tử, ngươi thông minh đấy, vậy thì ta cũng không vòng vo làm gì.” “Lần này, sở dĩ chúng ta đồng ý hứng thú đến thăm thú của hai vợ chồng khải, cho phép ngươi tới xem phiến đá tiến hóa vô cùng trân quý với Dực tộc ta......” Dừng một chút, ông nói tiếp: “...Không chỉ vì nàng là huyết mạch trực hệ của Thiên Vũ lão tổ, thiên phú kinh người, mà còn là vì…Dực tộc chúng ta cần một sức mạnh lớn để bảo hộ!” “Ngô Ưu là tiểu bối ta rất xem trọng, nàng có tiềm năng vô hạn.” Lý Khiêm cứ nhìn lão giả chằm chằm, cũng không xen vào, vẫn giữ vẻ chăm chú lắng nghe. Lão giả thủ miếu thấy phản ứng của Lý Khiêm, không khỏi nở nụ cười khổ, “nói ra thì thật xấu hổ, cũng chỉ vì con cháu chúng ta bất tài, không bồi dưỡng ra được cao thủ nào, mới khiến các bậc trưởng bối phải quanh năm trấn thủ ở nơi hiểm ác.” “Dĩ nhiên, theo lời tổ tiên thì đây cũng là một loại tu hành.” “Thế nhưng, ngươi cũng biết rồi đấy, thế giới hiện thực và thứ nguyên va chạm, là điều không thể tránh khỏi!” “Trong tương lai sóng gió ập đến, không ai ngăn cản nổi.” Lão giả thủ miếu hơi xúc động, “nếu như thật sự gặp phải nguy cơ sinh tử, hiệu trưởng đời trước của Đại học Ngự Thú Tuyết Thành nhất định sẽ triệu hồi Thiên Vũ lão tổ, đến lúc đó, toàn bộ Thiên Vũ Thành này, đành phải bỏ mà thôi!” “Chúng ta không muốn từ bỏ gia viên của mình, vì thế Dực tộc rất cần một vị thần hộ mệnh thứ hai.” Lý Khiêm nghe vậy, trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên, vẻ mặt nghi hoặc, “Vậy các ngươi không lo lắng, đến lúc đó, ta cũng triệu hồi Ngô Ưu rời đi?” Lão giả thủ miếu lắc đầu, “Chúng ta tin vào con người Ngô Ưu, và tin vào người nàng lựa chọn ràng buộc.” “Hơn nữa, nếu sự việc bất khả kháng, chúng ta cũng sẽ không để những chiến sĩ dũng cảm của Dực tộc phải hy sinh vô ích.” Đến đây, Lý Khiêm đã hiểu rõ. Thực ra, lão giả thủ miếu trước mắt, hoặc có thể nói là toàn bộ Dực tộc, đang đầu tư vào hắn. Lý Khiêm hiểu ra ý nghĩa sâu xa, hắn cảm thấy rằng, nếu sau này có đủ năng lực, chắc chắn sẽ hỗ trợ bảo vệ Thiên Vũ Thành. Còn nếu sự việc không thể cứu vãn, thì có thể dẫn Dực tộc rời đi, tìm một nơi ở mới. Sau đó, lão giả thủ miếu kể lể một hồi. Bữa cơm kéo dài chừng nửa canh giờ, Lý Khiêm uống cạn ngụm rượu cuối cùng, sau đó chắp tay cáo từ: “Lão tiền bối, vãn bối học văn tự của Dực tộc không nhiều, những bức bích họa kia cũng chỉ xem hiểu được một cách miễn cưỡng, quan sát hơi chậm nên cần phải nắm chặt thời gian học, mong ngài thứ lỗi.” Nói xong, hắn không hề do dự đứng dậy, rời khỏi căn phòng bên cạnh, trở về phòng riêng, tiếp tục nghiên cứu. Lão giả thủ miếu nhìn theo bóng lưng rời đi của Lý Khiêm, trong mắt lóe lên tia sáng. “Ngươi sẽ là vị cứu tinh của Dực tộc chúng ta sao?” Nhìn theo Lý Khiêm rời đi, lão giả thủ miếu lẩm bẩm một mình, rồi quay ánh mắt sang một hướng khác. “Thiên Vũ lão tổ, hy vọng ngài đã phán đoán đúng......” Cùng lúc đó, bên ngoài tổ miếu, năm người nhà Ngô Ưu đang lo lắng chờ đợi. Nhìn thấy vẻ lo lắng của cha mẹ, bản thân Ngô Ưu ngược lại không hề hoảng loạn, nàng an ủi: “Yên tâm đi, mọi người hãy tin vào con mắt của con, tin Lý Khiêm, hắn ở trong tổ miếu chắc chắn sẽ thu hoạch được gì đó.” “Haizzz, hy vọng vậy đi.” “Nếu thực sự không được, thì chỉ còn cách đi cầu Tổ Mỗ Mỗ xuất thủ.” Ngô Ưu Diêu lắc đầu, “Không cần. Lý Khiêm nhất định sẽ giúp con hoàn thành tiến hóa.” “Nếu chẳng may con không thể hoàn thành tiến hóa, đó cũng là mệnh của con, Tổ Mỗ Mỗ có thể giúp con một lúc chứ không giúp con cả đời.” Ngô Ưu lại rất lạc quan, không có chút lo lắng nào. Bên cạnh, Ngô Đình Đình, chị gái Ngô Ưu nghe vậy liền vội cắt ngang, “Phi phi phi, đừng nói bậy, Tiểu Ưu Ưu nhà chúng ta là người hiền có trời phù hộ, nhất định sẽ hoàn thành tiến hóa thuận lợi.” Thật sự hết cách, bọn họ chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào Lý Khiêm. Với tuổi của Ngô Ưu bây giờ, nhiều nhất một năm nữa, nếu không thể hoàn thành tiến hóa, thì nàng sẽ thật sự gặp nguy hiểm về tính mạng. Tất nhiên, nếu đột phá được đến cấp bá chủ, vẫn có thể kéo dài tuổi thọ thêm vài năm nữa. Bất quá, do giới hạn của gen thiếu hụt, dù có đột phá tới cấp bá chủ thì cũng chỉ là chữa cháy tạm thời mà thôi, cũng không kéo dài được bao lâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận