Ngự Thú: Ta Thật Không Phải Là Bồi Dưỡng Đại Sư

Chương 604: Sóng sau

Chương 604: Sóng sau Chín người cưỡi phi hành sủng thú, không bao lâu sau đã trở về vị trí cổ truyền tống trận. Thông qua cổ truyền tống trận, trong nháy mắt, bọn họ liền trở về sơn cốc Tích người di tích không tên. Toàn bộ di tích Tích người đều bị một lớp màng năng lượng mờ nhạt bao phủ, nằm trong sơn cốc bị đàn sói vây quanh, trông rất nguy hiểm. Nhưng Lý Khiêm lại hiểu rõ, sau khi tiểu thế giới bên trong truyền tống trận được xác định có thể dùng để tiến hóa Băng Hỏa Cự Long, nơi này đã vững như bàn thạch. Một sân bãi tiến hóa có giá trị chiến lược cao như vậy, Đại học Ngự Thú Trung Hải chắc chắn sẽ không tùy ý để nó trong vòng nguy hiểm. Lý Khiêm thậm chí hoài nghi, lần tới nếu đến, Tích người di tích được lớp màng năng lượng bảo vệ này rất có thể đã biến thành một trạm gác. Còn việc tốn hao nhiều hơn nữa để xây dựng thành một tòa thành trì nhỏ thì đoán chừng rất khó xảy ra.
Trở về Tích người di tích, mọi người không hề trì hoãn, họ lại một lần nữa cưỡi sủng thú bay, men theo lộ trình đã mở, quanh co trở về Ô Vân Bảo. Thông qua thứ nguyên vết nứt bên trong Ô Vân Bảo, mấy người họ một lần nữa trở về Đào Lý thành.
“Chúng ta tạm thời ở đây nghỉ ngơi, hay là đi thẳng về Thiên Hải Thành?” Trở lại Đào Lý thành, nhìn đồng hồ, trời đã khuya, Viện trưởng Nhạc cất tiếng hỏi.
Lý Khiêm không trả lời mà nhìn về phía Lão Tôn đồng chí. Lão Tôn đồng chí thấy vậy liền hiểu ý Lý Khiêm, nghĩ một chút rồi đề nghị: “Trong không gian thứ nguyên, ban đêm đi đường không an toàn, hay là chúng ta cứ nghỉ ngơi chỉnh đốn đã.”
“Lý Khiêm đồng học, cả Lỗ lão sư và Tần lão sư đều đã dốc không ít tâm sức chủ trì tiến hóa hôm nay, nghỉ ngơi một chút cũng tốt.” Thầy Chung Ngọc Khánh nghe vậy liền lập tức phụ họa.
“Ta không có ý kiến.” Lý Khiêm khoát tay cười.
Vậy là mọi người đã nhất trí, trực tiếp nghỉ lại ở Đào Lý thành. Họ không ở lại phủ trấn thủ mà chọn một khách sạn ở khu giao lộ gần căn cứ phi hạm.
Dừng chân, ăn khuya, mọi thứ đều do thầy Chung Ngọc Khánh sắp xếp. Theo như lời của hắn, trình độ nghiên cứu của hắn thì bình thường nhưng được cái biết rộng, giao thiệp nhiều, chỗ nào cũng có bạn tốt. Lý Khiêm cũng chỉ nghe qua loa những lời này. Người chân thật như thế, sao có thể nghiên cứu ra phương pháp bồi dưỡng kỹ năng [Áo nghĩa · Băng quan linh cữu]. Dù sao thì việc giao thiệp rộng là không sai, dù là khách sạn hay chủ nhà hàng ăn khuya, ông ta đều quen biết.
"Chỗ nào mà nhiều đồng hương, nhiều bạn bè chứ, rõ ràng là nhiều tình nhân cũ." Hoa Phi Yên biết chút ít nội tình, không khỏi trêu ghẹo nói.
“Ách......” Lý Khiêm nghe vậy thì lập tức ngạc nhiên. Hắn ngẫm nghĩ lại một chút thì phát hiện đúng là vậy thật, người mà thầy Chung Ngọc Khánh quen dường như đều là nữ chủ hoặc bà chủ. Sau khi phát hiện điểm này, Lý Khiêm âm thầm giơ ngón tay cái với thầy Chung Ngọc Khánh. Thật đúng là không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài, nước biển không thể đo bằng đấu.
Chung Ngọc Khánh nghe Hoa Phi Yên nói mình như thế thì lập tức phản bác: “Thầy Hoa, cô đừng có thêu dệt vu khống, bôi nhọ người khác.” “Bôi nhọ người khác?” Hoa Phi Yên cười như không cười nói: “Sao tôi thấy, cái cô đưa xiên nướng đến nhìn giống thầy thế, thầy nói xem, tôi có nên nói chuyện này với lão bản không?”
Chung Ngọc Khánh nghe lời này thì ỉu xìu, sắc mặt thay đổi lớn, “Hoa lão bà tử, cô đừng có khuấy gió nổi mưa, ta và bà chủ quán này trong sạch đó, lời này mà để cho lão bản vừa rồi nghe thấy thì ta có mà ăn không hết, phải ôm hận đi đó......”
Hai người cười cười nói nói, tranh cãi ồn ào, làm cho bầu không khí thêm sôi động, nhưng Lỗ Thanh Trĩ và Tần Tiêu Vân thì sắc mặt không thay đổi. Bề ngoài tỏ vẻ nhẹ nhõm, nhưng thực tế lòng đang nặng trĩu. Lý Khiêm tự nhiên cũng đã thấy được điều này, nhưng hắn trực tiếp xem như không thấy, giả bộ không biết. Lý Khiêm đã quyết định, chuyện này, chỉ cần vợ chồng Lỗ Thanh Trĩ không chủ động mở miệng, hắn liền dứt khoát giả vờ không biết gì.
Một bữa ăn khuya vui vẻ, ồn ào, bầu không khí trở nên nhiệt liệt. Mặc dù không phải bữa tiệc ăn mừng sau khi tiến hóa thành công, nhưng cũng đã đạt được mục đích xoa dịu lòng người.
Đêm xuống, trở lại “khách sạn Đào Lý”, Lý Khiêm phát hiện ra một chuyện hơi khó xử. Ngô Ưu người Dực tộc và Mặc Tử Du không biết dùng thủ đoạn gì mà vào ở hai phòng bên cạnh hắn. Nhìn hai người phụ nữ ở hai phòng sát vách, trong lòng Lý Khiêm lập tức trào lên một cảm giác khác lạ. Mặc Tử Du muốn gì, hắn đại khái cũng có thể đoán được, nhưng mà Ngô Ưu người Dực tộc tại sao lại tham gia vào chứ. Nghĩ đến đây, hắn bỗng nhớ lại, vừa nãy lúc ăn khuya, hai người phụ nữ này dường như ngồi chung với nhau. Hơn nữa nhìn vẻ mặt, hình như họ đang nói chuyện rất hợp ý nhau.
Lắc đầu, Lý Khiêm cố gắng xua đi những suy nghĩ có chút lộn xộn trong đầu, không nghĩ nhiều như vậy. Dù là Ngô Ưu hay là Mặc Tử Du, mặc kệ họ có ý định gì, định làm gì thì người chịu thiệt cũng không phải là mình. Nghĩ như vậy, hắn đơn giản rửa mặt xong liền nằm xuống giường, chẳng bao lâu, cơn buồn ngủ cũng kéo đến.
Cùng lúc đó, trong một căn phòng khác cách phòng của Lý Khiêm một tầng lầu. Đây là một căn phòng lớn, có hai phòng ngủ và một phòng khách, giờ phút này, trong phòng khách, Viện trưởng Nhạc, Chung Ngọc Khánh, Lỗ Thanh Trĩ và Tần Tiêu Vân đang thương lượng việc gì đó. Còn Hoa Phi Yên, Lưu Thiên Hùng, và Lão Tôn đồng chí thì không có ở đây.
“Hai người các ngươi nửa đêm gọi chúng ta đến, rốt cuộc là có chuyện gì?” Chung Ngọc Khánh ngồi trên ghế sofa, giọng chậm rãi hỏi một câu.
Lỗ Thanh Trĩ nghe vậy liền tức giận liếc hắn một cái, “hai người chúng ta cần làm gì, ta không tin, ngươi không nhìn ra?” Chung Ngọc Khánh nhếch mép, không thèm để ý mà nói: “Ta cũng đâu phải người chủ trì tiến hóa, nếu ta nhìn ra được thì các ngươi nghĩ Lý Khiêm đồng học có thể nào không nhìn ra chứ?” “Chỉ là chính các ngươi tự làm khó mình, nhất quyết không chịu mở miệng, người ta cũng không thể chủ động hỏi tới đúng không?” Chung Ngọc Khánh thản nhiên nói ra: “Muốn ta nói thì, các ngươi chỉ là sĩ diện thôi.” “Nhưng trong đại học ngự thú của chúng ta......” Tần Tiêu Vân vẫn còn chút lo lắng.
Nhạc Chí Kiệt thì không hề do dự mà khoát tay, “Tần lão sư, các ngươi không cần để ý đến vấn đề danh dự của Đại học Ngự Thú Trung Hải, tấc nào cũng có chỗ mạnh, trường học cũng đâu thể nào giỏi ở mọi phương diện.” “Hơn nữa việc tám đại học bổ sung cho nhau, lấy chỗ mạnh bù đắp cho chỗ yếu cũng là chuyện bình thường thôi.” Nhạc Chí Kiệt suy nghĩ một chút rồi mở miệng nói: “Hiện tại, chúng ta thật ra chỉ có hai con đường để chọn, thứ nhất, xem như không có chuyện gì xảy ra, Thánh Linh tứ giai cũng được, Thánh Linh lục giai cũng không khác biệt mấy; Thứ hai, trực tiếp hỏi Lý Khiêm đồng học, nếu các ngươi ngại mở lời thì cứ để ta.” Lỗ Thanh Trĩ lắc đầu, im lặng một lát rồi lên tiếng: “Tài nghệ không bằng người thì là không bằng người, hai vợ chồng chúng ta không đến nỗi yếu đuối mà không thể đối mặt với thất bại, với lại lần này thật ra không xem là thất bại, chỉ là tính toán không được chu toàn mà thôi, yên tâm đi, trên đường về, ta sẽ chủ động xin chỉ giáo.”
Nói xong, hắn lại không kìm lòng được mà cảm khái một tiếng, “ai, thật đúng là Trường Giang sóng sau đè sóng trước......” Chung Ngọc Khánh lại liếc nhìn hắn, “Lão Lỗ, ngươi đừng hối hận, loại sóng sau như Lý Khiêm trăm năm khó gặp, không thể đánh giá theo lẽ thường được, không chỉ có ngươi, sau này sẽ có càng nhiều sư bồi dưỡng bị hắn vùi dập trên bờ cát......”
Bạn cần đăng nhập để bình luận