Ngự Thú: Ta Thật Không Phải Là Bồi Dưỡng Đại Sư

Chương 410: Kém con rể

Nhìn xem cả nhà ba người bọn họ chỉnh tề đi ra nghênh đón, không hiểu sao, giờ khắc này, Lý Khiêm cảm thấy mình có chút thừa thãi. Đương nhiên ý nghĩ này chỉ thoáng xuất hiện trong đầu hắn một lát, rất nhanh liền bị dẹp đi. Đón Lý Khiêm vào phủ trấn thủ, cho người hầu bưng trà tới, bốn người liền bắt đầu hàn huyên. “Thiết Lão, ngài không sao chứ?” Lý Khiêm hỏi. Tuy rằng nhìn qua thì thấy, hẳn là không bị thương gì, lúc vừa nãy ra đón hắn vẫn còn vẻ tráng kiện đầy khí lực, nhưng Lý Khiêm vẫn là lên tiếng hỏi một câu. Thiết Lão vỗ vỗ ngực, tự tin tràn đầy nói: “Không sao, đầu kia vết nứt không gian sâu tầng vừa mới xuất hiện, đám sủng thú dũng mãnh xông ra tuy rất nhiều, nhưng hai chúng ta hợp sức ngăn cản, ngược lại không thành vấn đề lớn.”“Hai người các ngươi?” Lý Khiêm nghe Thiết Lão nói, nhìn Hàn Khả lão sư, khóe miệng cong lên một đường nhàn nhạt. Thiết Lão tự nhiên hào phóng, nhìn Hàn Khả lão sư bên cạnh, chủ động mở lời giải thích: “Đúng vậy, như ngươi thấy đó, Hàn Khả lão sư của ngươi từ trường học chuyển công tác qua, cùng ta ở chung một chỗ, trở thành trấn thủ sứ của thành Phi Hạc này.”Lý Khiêm cười cười, gật đầu phụ họa, “Có hai vị Ngự Thú sư cấp đế vương ở đây, thành Phi Hạc này chắc chắn vững như thành đồng.”Rót trà cho Lý Khiêm, Thiết Lão bắt đầu hồi tưởng lại tình hình lúc đầu, “Thực ra, lần này cũng là gặp may.”Nói không ngừng, ông tiếp tục kể: “Nếu không sớm điều Hàn Khả lão sư của ngươi tới đây, lần đầu thú triều xuất hiện này, rất có thể sẽ có chuyện lớn!”Lý Khiêm nhíu mày, truy hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì, cụ thể như thế nào?”Hàn Khả lão sư tiếp lời, “lần đầu thú triều xuất hiện sủng thú cấp đế vương, lại còn tới ba con, lần lượt là biến dị nuốt vàng thú, linh huyễn độc chuột và cực quang chuột, đặc biệt là cực quang chuột, tốc độ nhanh như chớp, khi tập kích thì người ta khó lòng phòng bị.”Thiết Lão vẫn còn sợ hãi nói: “Nếu chỉ có một mình ta, chắc chắn không phải đối thủ của chúng nó, lúc đó mà bị thương nằm trên giường cũng đã xem như may mắn rồi.”Lý Khiêm cũng lo lắng thay cho Thiết Lão, nhưng rất nhanh hắn liền bật cười, trêu chọc: “Cho nên ta mới nói, tình yêu sẽ mang đến may mắn mà.”Lý Khiêm cố ý xem xét Thiết Lão, rồi đưa ra nhận xét đúng trọng tâm: “Đây đúng là cây già nở hoa, cây khô gặp mùa xuân.”“Phụt!” Bên cạnh, Irene nghe Lý Khiêm nhận xét, nhịn không được cười ra tiếng. Thiết Lão hiếm khi có chút xấu hổ, ông liếc xéo nhìn Lý Khiêm, “Có ai hình dung như ngươi đâu......”Hàn huyên một hồi, Lý Khiêm quay đầu, nhìn về phía Irene, “Học tỷ, sao tỷ cũng ở đây?”Irene cũng nhìn Lưỡng Lão, giọng điệu có chút kỳ quái, “Chuyện lớn thế này, thân là con cái sao có thể không đến xem.”“Vậy cũng đúng.” Lý Khiêm nghe vậy, gật nhẹ đầu. Dù biết hai người bọn họ không có nguy hiểm gì, nhưng cũng nên tới thăm hỏi một chút. Lý Khiêm gãi đầu, có chút hổ thẹn nói: “Nói đến, cũng thật hổ thẹn, ta vốn nên tới sớm một chút, nhưng dạo này mải mê nghiên cứu, cơ bản đều ở trong bí cảnh, tin tức không được linh thông.”Hắn tự giải thích: “Ta là buổi trưa hôm nay mới biết tin tức này, liền lập tức chạy tới ngay.”Thiết Lão khoát tay, ra hiệu Lý Khiêm không cần để trong lòng, “Ai, thật ra cũng không có gì lớn đâu!”Lúc này, Irene đột nhiên nhớ ra chuyện gì, “Lý Khiêm, ngươi biết vết nứt không gian sâu tầng này xuất hiện ở đâu không?”“Chỗ nào?” Lý Khiêm có chút mơ hồ, vô thức hỏi. Irene nhân cơ hội hỏi ngược lại: “Ngươi đoán xem.”Gần như ngay khi Irene vừa dứt lời, Lý Khiêm đã phản ứng lại ngay, “Là cái thung lũng kia!”Hàn Khả lão sư nhíu mày, có chút không hiểu nói: “Đúng vậy, nói cũng kỳ lạ, vết nứt không gian sâu tầng này thế mà lại xuất hiện ở đúng cái thung lũng mà khi trước triều tịch hải linh tiến hóa.”Chuyện như vậy, nói ra, đúng là quá trùng hợp, nhưng ngoài trùng hợp, không còn lý do nào khác có thể giải thích được. Irene tiếp lời, tiếp tục nói: “Hiện tại, bên trong cái thung lũng đó đã dựng lên Ổ Bảo, mới chỉ nửa tháng, quy mô đã có dấu hiệu vượt quá trạm gác.”“Khoa trương vậy sao?” Lý Khiêm có chút giật mình. Trạm gác, tức là quy mô tương đương với thôn trấn, trong thời gian ngắn như vậy mà đã xây dựng được quy mô thế này, làm hắn không khỏi kinh hãi. “Nơi đó thường có hơn ngàn mạo hiểm giả tụ tập.” Irene gật nhẹ đầu, cũng cảm thấy có chút kinh ngạc, dù cô đã sớm biết chuyện này. “Nhiều người như vậy, nếu như có tình huống gì, chẳng phải rất nguy hiểm sao!” Lý Khiêm nghe con số có chút bất thường này, trong lòng dâng lên chút lo lắng. Hắn không phải loại người thuần túy cao thượng lo cho đất nước thương dân, nhưng trong phạm vi năng lực có thể giúp đỡ, hắn nhất định vẫn sẽ làm. Lúc trước tại Mặc Uyên Thành nguy cấp, Lý Khiêm sở dĩ tận lực trợ giúp bên phía quan phủ, cũng chính vì nguyên nhân này. Thiết Lão cười, giọng quả quyết nói: “Yên tâm đi, vấn đề không lớn đâu, ba con sủng thú cấp đế vương đó một chết hai bị thương, tạm thời chắc chắn không dám ra gây sóng gió nữa đâu.”Lý Khiêm thấy hứng thú, nghĩ nghĩ, rồi nói: “Ngày mai ta đến đó xem thử.”“Ta đi cùng ngươi.” Irene không nói hai lời, tiếp lời ngay. Lý Khiêm nghe vậy, có chút mơ hồ, hắn nhìn về phía Irene, hỏi: “Học tỷ, tỷ không cần về trường sao?”Irene nhấp một ngụm trà, thần tình thản nhiên nói: “Ta tốt nghiệp lâu rồi, mấy ngày trước đã xin ở lại thành Phi Hạc làm phó sứ rồi, sau này sẽ thường trú ở đây.”Lý Khiêm trong nháy mắt bừng tỉnh ngộ, hắn liếc nhìn gia đình mới thành của Thiết Lão, gật đầu liên tục, “Thế này thì tốt, gia đình hòa thuận.”Hàn Khả lão sư đột nhiên nhìn về phía Lý Khiêm, sau đó giọng buồn buồn nói: “Đúng là rất tốt, nhưng muốn hòa thuận vui vẻ vẫn còn thiếu một chút.”Lý Khiêm cũng không suy nghĩ nhiều, vô thức hỏi: “Thiếu cái gì?”“Thiếu con rể!” Hàn Khả lão sư cong khóe môi thành một nụ cười, rồi liếc mắt nhìn Irene đang ngồi bên cạnh Lý Khiêm. “Khụ khụ khụ......” Lý Khiêm nghe những lời này, đột nhiên ho khan. Hắn thật có chút không ngờ rằng, Hàn Khả lão sư lại sốt sắng muốn nạp tế như vậy, khiến hắn có chút không đỡ nổi. Hắn nhìn Irene học tỷ bên cạnh, ừm, rất xinh đẹp, rất có phong thái, đặc biệt là phong phạm ngự tỷ này, khiến người ta không khỏi muốn chinh phục. Liếc nhìn Irene học tỷ, thấy cô đúng là không có chút phản ứng nào, cứ như không nghe thấy, Lý Khiêm lập tức thu lại những suy nghĩ khác thường trong lòng. Vị học tỷ này thực lực so với hắn mạnh hơn nhiều, dù hắn có tà tâm kia, cũng không có cái gan đó. Cho nên Lý Khiêm trực tiếp mở miệng, dời chủ đề, “À thì, Thiết Lão, Hàn Khả lão sư, ta đây ngựa không ngừng vó chạy tới, giờ này, trời cũng không còn sớm, hai vị xem xem, có thể tìm chỗ nào cho ta nghỉ ngơi một chút không.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận