Ngự Thú: Ta Thật Không Phải Là Bồi Dưỡng Đại Sư

Chương 321: Lực lượng

Bì La vừa lái xe, vừa lên tiếng giải thích: “Chúng ta bây giờ tiến vào chỉ là khu vực bên ngoài sa mạc Tây Ô Tố, căn bản không có nguy hiểm gì. Cho dù có gặp phải sinh vật siêu phàm thì phần lớn cũng chỉ là sủng thú cấp phổ thông hoặc tinh anh, đối với chúng ta mà nói, chúng không có gì đáng ngại.” “Vả lại, mục đích của chúng ta tối nay cũng là ở khu vực bên ngoài sa mạc Tây Ô Tố này, không vào sâu bên trong thì đêm nay chúng ta phải cắm trại ở ngoài trời thôi.” Bì La tiếp tục nói. Lý Khiêm có chút bất ngờ, hỏi thêm một câu: “Chẳng lẽ đêm nay chúng ta không phải ngủ ngoài trời sao?” Lý Ngọc Hổ nhìn Lý Khiêm, ý vị thâm trường buông một câu: “Đợi lát nữa, ngươi sẽ biết mọi chuyện là thế nào thôi.” Lý Khiêm nghe vậy, không hỏi thêm nữa, trong lòng chờ đợi, và sự chờ đợi đó không kéo dài lâu, rất nhanh đã được thỏa mãn. “Nơi này là?” Nhìn tiểu trấn dần hiện ra trong tầm mắt, Lý Khiêm lộ vẻ bừng tỉnh. “Thì ra là vậy…” Vương Ân Tứ cũng là lần đầu tiên tham gia loại hoạt động này, anh là người Thục Châu, thấy được một tiểu trấn ốc đảo trong sa mạc thì cũng cảm thấy hiếu kỳ. Bì La tiếp tục nói rõ tình huống: “Đây là trấn Trân Khê, một ốc đảo nhỏ, cũng là con đường phải đi qua để vào sâu bên trong sa mạc Tây Ô Tố từ hướng Sa Châu Thị.” “Do ở khu vực bên ngoài sa mạc Tây Ô Tố nên nơi đây nghiễm nhiên trở thành trấn chỉnh đốn duy nhất vào sa mạc, và trấn Trân Khê cũng nhờ đó mà phát triển.” “Trong đêm, khu vực sa mạc ở sâu bên trong là một điều vô cùng nguy hiểm.” Bì La nói về sự sắp xếp của Đạt Khả Lý: “Đạt Khả Lý đã sắp xếp hết rồi, đêm nay chúng ta sẽ nghỉ ngơi ở trấn Trân Khê này, sáng mai sẽ xuất phát tiếp.” Đối với lịch trình này, Lý Khiêm không biết rõ lắm, nhưng Đinh Kiền Mậu chắc chắn biết. Chính vì Đinh Kiền Mậu rõ nên Lý Khiêm mới chọn tin tưởng đi theo, mà không hỏi chi tiết. “Bì La, các ngươi đã từng đến sa mạc Tây Ô Tố này chưa?” Vương Ân Tứ hỏi. Bì La trả lời: “Đương nhiên là từng tới rồi nhưng chưa bao giờ vào sâu bên trong. Cả ta, Đạt Khả Lý hay những người khác đều là tân sinh năm nay. Trước đây tuy đã đến sa mạc Tây Ô Tố, nhưng dấu chân đều tập trung ở khu vực bên ngoài.” “Vùng giữa đều chưa vào, nói gì đến vùng bên trong.” Lý Khiêm nghe vậy thì khẽ gật đầu, đó mới là tình hình bình thường. Trước đây bọn họ chỉ là học sinh cấp ba, dù là người địa phương từng thăm dò trước cũng không thể nào vào quá sâu được. Nhưng đối với bọn họ bây giờ, điều cần là lợi thế của Bì La, những người khác không đáng tin, có thể vào được Bát đại thì đều là những thiên tài lòng đầy kiêu ngạo, không ai phục ai. Xe không nhanh không chậm, tới gần giờ cơm thì chạy vào bãi đỗ xe của một nhà trọ ô tô. “Quán trọ ô tô tiện dân, cái tên rất xưa.” Vương Ân Tứ nhìn cái tên mang đậm dấu ấn thời đại của quán trọ, tiện miệng đánh giá. Xe của Bì La đi sau, khi bọn họ dừng xe thì những người ở xe trước, tức là xe của Đạt Khả Lý, đã xuống xe. Tám người nhanh chóng tụ tập ở bãi đỗ xe, sau khi tụ tập, Đạt Khả Lý mở miệng nói một lượt về sự sắp xếp tiếp theo: “Đêm nay sẽ nghỉ ngơi và ăn tối tại đây, xe cũng sẽ đỗ lại đây, hành trình chính thức bắt đầu từ nơi này, đoạn đường tiếp theo sẽ không tiện đi xe nữa.” “Để có đủ sức cho ngày mai rèn luyện, tôi đề nghị, mọi người ăn nhiều chút, và nên nghỉ ngơi sớm một chút.” “Cuối cùng, thân thiện nhắc nhở, hành trình tiếp theo của chúng ta là vào sa mạc. Dù chỉ vào hai ngày và hoạt động ở vùng giữa thôi, nhưng nước và đồ ăn vẫn không thể thiếu, đặc biệt là nước. Vấn đề này tôi tin mọi người đã nhận được nhắc nhở và đã ứng phó không sai biệt lắm. Nếu ai quên chuẩn bị thì tôi nhắc lại, có thể mua ở trấn Trân Khê này, chỉ là giá cả sẽ đắt hơn so với Sa Châu Thị nhiều đấy.” Về việc đắt hơn bao nhiêu, Đạt Khả Lý không nói rõ, Lý Khiêm cũng không mấy hứng thú, trước đó Vương Ân Tứ cũng đã nhắc anh về vấn đề này. Trên thực tế, dù anh không chuẩn bị, Lý Khiêm cũng không cần lo lắng, vì không gian vòng cổ của anh lúc nào cũng có thức ăn nước uống quanh năm, đừng nói hai ngày, một tuần cũng không thành vấn đề. “Yên tâm đi, đều chuẩn bị xong hết rồi.” Mọi người nghe xong, liếc mắt nhìn nhau, Đinh Kiền Mậu lên tiếng đại diện mọi người, nói rõ tình hình. Sau khi chuẩn bị mọi thứ xong, Đạt Khả Lý không chậm trễ, dẫn mọi người vào bên trong quán trọ ô tô. “Tiếp theo là thời gian tự do, các ngươi có thể tự an bài bữa tối cho mình, chỉ cần nhớ kỹ sáu giờ sáng ngày mai có mặt tại bãi đỗ xe tập trung là được.” Đạt Khả Lý tiếp lời: “Nhớ kỹ, chúng ta chỉ chờ tối đa mười phút, quá hạn sẽ không đợi.” Nói xong, hắn cùng Bì La và An Đa Vạn lập tức tạo thành một nhóm nhỏ, tiến thẳng vào trong quán trọ. Đinh Kiền Mậu thấy vậy, không chút do dự bám sát vào người Lý Khiêm, Vương Ân Tứ tự nhiên bắt chước theo. Hắn vẫn không quên đánh giá của Đinh Kiền Mậu về Lý Khiêm: “Đây chính là một cái đùi đúng nghĩa, theo hắn không sai đâu.” Đinh Kiền Mậu đã dùng hành động để thể hiện lựa chọn của mình thì hắn cũng không chút do dự bắt chước. Nữ sinh Lý Ngọc Hổ dáng người mạnh mẽ suy nghĩ một lát, cũng đi theo bước chân của Đạt Khả Lý và hai người kia. Cuối cùng, cậu con trai Vương Miện Quân nhã nhặn do dự một lát rồi cũng bước theo sau. Rõ ràng là cậu đã có lựa chọn, không hề nghi ngờ, lúc này, tách rời khỏi đội không phải chuyện hay. “Chúng ta cũng vào thôi.” Thấy ba người kia lấy mình làm trung tâm, Lý Khiêm cười, cũng không khách khí, trực tiếp cất bước đi vào. “Lý Khiêm, cái tên Đạt Khả Lý đó cứ mang cái mặt lạnh tanh như cái xác ướp, ngạo mạn chảnh choẹ cứ như ngồi chém gió tự kỷ ấy...” Đinh Kiền Mậu nhìn bóng lưng bốn người Đạt Khả Lý, nhịn không được mở miệng mắng một câu. Lý Khiêm lắc đầu, với chuyện này anh cũng không quá để tâm, giọng điệu từ tốn của anh nói ra: “Trong một đội ngũ, điều kiêng kỵ nhất là không có tiếng nói thống nhất.” “Việc hắn lên kế hoạch như vậy cũng là một chuyện tốt đối với chúng ta, đương nhiên nếu như quyết định của hắn có vấn đề thì ta sẽ lên tiếng ngăn lại.” Lý Khiêm khách quan phân tích nói. Khi nói những lời này, dáng vẻ anh ngạo nghễ, khí thế bừng bừng. Tinh thần lực tiến vào cấp thống lĩnh, dù chưa khế ước thú cưng thứ ba, nhưng thực lực của anh cũng đã tăng trưởng vượt bậc theo sự tiến cấp của Thất Tử và Tiểu Lục. Không nói những cái khác, chỉ cần không gặp phải tình huống đặc biệt, tự vệ chắc chắn không thành vấn đề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận