Ngự Thú: Ta Thật Không Phải Là Bồi Dưỡng Đại Sư

Chương 423: Liễu Thanh Uyển hạ tràng

Chương 423: Liễu Thanh Uyển bị hạ bệ. Bị Lưu Chí vạch trần, lòng Liễu Thanh Uyển trong nháy mắt lạnh đi một nửa, đồng thời cũng có chút hối hận, sao mình lại chủ quan như vậy, mà lại quên không vứt bỏ hoặc tạm thời cất cái Ngự Thú Cầu Dạ Hành Khuyển đi đâu đó. Lúc này, chỉ cần có người tới gần là hắn sẽ lộ nguyên hình ngay, muốn chống chế cũng không được. Hơn nữa, ở hiện trường có nhiều người như vậy, trong đó không thiếu các cao thủ như Dương lão sư, Lương lão sư, người của cục điều tra cũng không ít ở đây, căn bản không trốn thoát. Nghĩ đến đây, trong lúc chán nản, Liễu Thanh Uyển cũng nảy sinh hối hận sâu sắc. Xong! Tất cả đều xong! Phá hoại di tích văn vật, cố ý hãm hại người khác, kết cục chờ đợi hắn tuyệt đối là vô cùng thê thảm, bị trường học đuổi học là chắc chắn, ngồi tù cũng không thể thoát. Có thể nói, tiền đồ của hắn đã tiêu tan hết! Vào khoảnh khắc mất hết ý chí, hắn vô tình liếc nhìn, thấy Lý Khiêm, khóe miệng người sau đang nhếch lên nụ cười trêu tức. Thấy cảnh này, máu nóng dồn lên não, Liễu Thanh Uyển trong nháy mắt đã mất hết lý trí, hắn vô thức ném ra Ngự Thú Cầu giấu trong ngực, đồng thời nghiến răng nói: "Dạ Hành Khuyển, giết hắn!". Lý Khiêm thấy vậy giật nảy mình, bởi vì viên Ngự Thú Cầu đó đúng là nhắm vào mình. Ngự Thú Cầu mở ra, một con hắc khuyển hình thể lớn hơn chó bình thường một vòng bất thình lình nhảy ra, trong nháy mắt lao đến, nhắm thẳng mục tiêu Lý Khiêm. Lý Khiêm nhìn con Dạ Hành Khuyển lao thẳng về phía mình, thấy nó trong tầm mắt dần dần lớn lên, sau khi kịp phản ứng thì lại không hề lo lắng. Thậm chí, trong tình huống có không gian để phóng thích sủng thú ngăn cản, hắn vẫn chọn cách không để ý tới, căn bản không coi đòn công kích của Dạ Hành Khuyển vào mắt. Không phải do Dạ Hành Khuyển lực công kích không mạnh, không có uy hiếp gì với hắn, mà là Lý Khiêm rất rõ, có Dương lão sư và Lương lão sư ở đây, hắn căn bản không thể xảy ra chuyện gì. Sự thật chứng minh suy đoán của hắn không sai, khi chỉ còn cách mặt hắn khoảng hai mét, thân hình Dạ Hành Khuyển đột ngột dừng lại giữa không trung, bất động. Ngay sau đó, trước ánh mắt chăm chú của Lý Khiêm, thân thể Dạ Hành Khuyển như đạn pháo văng ra, hung hăng đập xuống mặt đất, miệng đầy máu tươi, trong nháy mắt mất đi sức chiến đấu. Hơn nữa, Lý Khiêm thấy rõ, người ra tay có chút kiềm chế, chỉ để Dạ Hành Khuyển nện xuống đất chứ không phá hoại di tích văn vật trong thạch thất. Lý Khiêm nhìn ngơ ngác, rất nhanh liền nhìn thấy Tinh Linh trên người đang phát ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt. Rất rõ ràng, người vừa ra tay chính là Lương lão sư, và giọng nói của người sau đã nhanh chóng chứng minh điều này, “Trước mặt ta mà cũng nghĩ nổi lên làm thương người, quả thực là nói mơ giữa ban ngày!”. “Trước tiên áp giải hắn đi giam lại!” Thấy mấy điều tra viên chạy đến, Lương lão sư lập tức ra lệnh. Mấy điều tra viên nghe vậy, không chút do dự, trực tiếp từ hai bên trái phải đỡ Liễu Thanh Uyển, lôi hắn đi như lôi chó chết. Sau khi Liễu Thanh Uyển bị lôi đi, Lưu Chí là đồng bọn của hắn đương nhiên không có kết cục tốt đẹp gì, cũng bị lôi đi theo. Một đám học sinh thấy cảnh này, trong lòng đều buồn rầu, bọn hắn rất rõ ràng, Liễu Thanh Uyển bị bắt đi như vậy, cả đời này cũng coi như xong, không còn cơ hội xoay sở. Trong lúc cảm khái, bọn họ lại cảm thấy phẫn hận, tên này đã trăm phương ngàn kế hãm hại đồng học, lại còn phá hoại di tích văn vật, quả thực đáng bị trừng trị. Nhìn Liễu Thanh Uyển và Lưu Chí bị lôi đi như lôi chó chết, sắc mặt Hoàng lão sư cũng trở nên cực kỳ khó coi, lần này, theo Liễu Thanh Uyển và Lưu Chí bị lôi đi còn có cả mặt mũi của hắn. “Xin lỗi, Lý Khiêm đồng học, xin lỗi Lương lão sư, ta không ngờ Liễu Thanh Uyển lại là học sinh như vậy, không chỉ làm mất mặt ta, mà còn làm mất mặt cả đại học Phòng Ngự Sa Châu chúng ta”. Hoàng lão sư mềm mỏng hơn trước, thấy tình thế bất lợi cho mình, mà bản thân lại không chiếm lý, lập tức đổ hết tội lỗi lên người Liễu Thanh Uyển. Câu chữ của hắn hàm ý sâu xa, nói rõ là, chính mình không biết, mà đã bị Liễu Thanh Uyển lừa gạt. Ngược lại, bản thân hắn lại được thanh sạch, không chút vấy bẩn. Lương lão sư liếc Hoàng lão sư, trong mắt thoáng hiện vẻ chán ghét, nàng thản nhiên nói: “Công tác khảo cổ cơ bản cũng đã đến hồi kết, lại xảy ra chuyện này, ta thấy Hoàng lão sư tốt hơn hết nên mang theo học sinh của ngươi đi trước đi!”. Tuy lời nói mang tính thương lượng, nhưng ngữ khí của Lương lão sư lại không cho phép xen vào, mục đích đã quá rõ ràng. Hoàng lão sư nghe vậy, lập tức hiểu rõ, đội của mình coi như đã bị đá đi trước, hắn không những không tức giận, mà còn trực tiếp gật đầu đồng ý, thuận thế nói: "Được, được, công việc tiếp theo, làm phiền thầy trò đại học Ngự Thú Sa Châu các vị, chúng ta đi trước một bước." Hắn hiểu rõ, sau đó dù đội của mình có ở lại cũng sẽ rất xấu hổ, chắc chắn sẽ bị người khác coi thường, chi bằng nhanh chóng rời đi thì hơn. Huống chi, giống như lời Lương lão sư đã nói, lần này công tác đào bới khảo cổ đã đến hồi kết, tiếp tục ở lại cũng không còn thu hoạch gì. Nhìn Hoàng lão sư mang theo đội của mình đầy bụi đất rời đi, Lý Khiêm cảm thấy rất hả dạ, hắn nhìn về phía Lương lão sư, từ tận đáy lòng nói lời cảm ơn. Vừa rồi, nếu không phải Lương lão sư ra tay, hắn tuyệt đối không thể dễ dàng thoát thân như vậy, cho dù có thể tự chứng minh sự trong sạch, cũng sẽ rất phiền phức. Sau khi Hoàng lão sư dẫn đội xám xịt rời đi, hiện trường cũng chỉ còn lại hai đội của Lương lão sư và Dương lão sư, Dương lão sư thấy mọi việc đã xong cũng dẫn đội rời đi. "Các ngươi cũng ra ngoài đi." Lương lão sư nói với mấy học sinh dưới tay. Mấy học sinh này rất biết nhìn sắc mặt, không chút do dự lập tức bước nhanh rời khỏi thạch thất số 1. Hiện trường, cũng chỉ còn lại bốn người là Lương lão sư, Lý Khiêm, Irene, và Bạch Băng Băng, Lương lão sư dời mắt nhìn về phía Bạch Băng Băng, một lát sau, thở dài: “Ai!”. Bạch Băng Băng cúi đầu, có chút tự trách nói: “Lương lão sư, Lý Khiêm, xin lỗi, là tại ta liên lụy đến các ngươi”. Trên đời này, không có thứ tình yêu vô duyên vô cớ, cũng không có hận thù không nguyên do. Tổng kết lại từ đầu đến cuối, có thể dễ dàng suy đoán ra, lý do mà Liễu Thanh Uyển trăm phương ngàn kế đối phó Lý Khiêm, tám chín phần mười có liên quan đến Bạch Băng Băng. Tên kia có ý đồ với Bạch Băng Băng có thể nói là… Tư Mã Chiêu chi tâm, ai ai cũng biết. Lý Khiêm mở miệng an ủi một câu, “Chuyện này cũng không thể trách ngươi, thật ra thái độ của ngươi đã biểu đạt rất rõ ràng, chỉ là tên kia tư tưởng quá khích, mà vì chút chuyện này…chỉ có thể nói là tự làm tự chịu đi!” “Dù sao thì, là do ta mang đến phiền phức cho các ngươi!”. Bạch Băng Băng vẫn rất áy náy. Irene lúc này xen vào một câu, “cũng là vấn đề của ngươi, ngươi nên giữ một khoảng cách với nàng, nếu không đã không bị tên kia hiểu lầm!”. Lý Khiêm nghe vậy lập tức gật đầu phụ họa: "Đúng đúng, ta cũng có vấn đề." Sắc mặt Bạch Băng Băng trở nên ảm đạm khi thấy vậy. Bên cạnh Lương lão sư bất đắc dĩ lắc đầu, nàng lên tiếng nói sang chuyện khác, “Bích họa ở đây tuy đã bị phá hủy một phần, nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều, lúc mới tiến vào, ta đã chụp ảnh lưu trữ lại, sau này ta sẽ gửi bộ phận này cho ngươi.” "Cám ơn Lương lão sư!". Lý Khiêm nghe vậy lập tức gật đầu cảm tạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận