Loạn Thế: Từ Chiếu Cố Tẩu Tẩu Bắt Đầu Tu Hành

Chương 794 Thuộc về Trần Mặc tu luyện thánh địa

**Chương 794: Thánh địa tu luyện của Trần Mặc**
Lúc này Trường Ân mới p·h·át hiện ra, những tộc nhân khác của x·u·y·ê·n Hải Nam Cung gia, đã sớm được chuyển dời ra hải ngoại từ trước.
"Xem ra, chuyện tiên quả tiên đ·ả·o, tính chân thực chiếm đến chín phần." Trần Mặc vừa động tâm niệm, một đoàn hỏa diễm màu vàng dâng lên từ lòng bàn tay, hóa m·ậ·t tín đã xem xong thành tro t·à·n.
"Không lâu nữa là đến Tết, để Trường Ân về ăn Tết đi, hắn mới thành hôn không lâu đã phải tới Kim Hạ, ở đó hơn một năm trời. Trương thị tuy không nói ra, nhưng chắc trong lòng trách c·hết trẫm rồi." Trần Mặc mỉm cười nói.
"Vâng."
Đợi sau khi Tôn Mạnh rời đi.
Trần Mặc lẩm bẩm một mình: "Việc này cần phải để tâm, dứt khoát cứ rải giá·m s·át vệ ra điều tra thêm xem sao."
...
Trung tuần tháng chạp, Trường Ân hồi kinh, hàn huyên trước mặt Trần Mặc về những chuyện của Nam Cung gia.
Ngày hôm đó, nội các đề nghị đổi niên hiệu.
Chinh Hòa, Chinh Hòa, ý nói chinh phạt tứ di, t·h·i·ê·n hạ thái bình.
Nay Đại Ngụy đã không còn chiến sự, Dạ Lang quốc kia là đến viện trợ, cả nước tr·ê·n dưới cùng bách tính an cư lạc nghiệp, dùng niên hiệu Chinh Hòa này có vẻ không ổn, nên đổi thành "Khai Nguyên."
Khai Nguyên, ngụ ý mở ra kỷ nguyên mới, cũng là ước vọng tốt đẹp về một quốc gia phồn vinh hưng thịnh, còn có thể làm rõ ràng chính sách mới.
Nhưng bị Trần Mặc bác bỏ, việc này khiến hắn nhớ tới Khai Nguyên thịnh thế của Đường Huyền Tông, sau Khai Nguyên thịnh thế này, Đại Đường từ thịnh chuyển suy.
Trần Mặc cảm thấy điềm xấu trong lòng, bèn để nội các bàn bạc lại.
Ngày hôm sau, nội các trình lên niên hiệu mới "Trinh Quán".
Hai chữ này đại biểu cho t·h·i·ê·n địa chi đạo, ý chỉ giữa t·h·i·ê·n địa vạn sự vạn vật p·h·át triển đều có quy luật kh·á·c·h quan nhất định, quy luật này chính là "Chính".
"Trinh" đại biểu chính đạo, mang ý nghĩa trúng tuyển không dời đổi, là đại nguyên tắc của trị quốc lý chính, còn "Quán" là biểu hiện ra ý tứ, biểu thị cho việc đem chính đạo thể hiện ra cho bách tính xem.
Nếu không phải nội các đã giải thích một lần ý nghĩa của Trinh Quán, Trần Mặc cũng sẽ hoài nghi rằng bên trong nội các có người x·u·y·ê·n việt.
Dù sao, "Trinh Quán" chính là niên hiệu của Lý Thế Dân kiếp trước của Trần Mặc.
Niên hiệu "Trinh Quán" này, Trần Mặc phê chuẩn.
Kể từ ngày này, thời gian dường như được nhấn nút tăng tốc, thoáng cái đã qua hết Chinh Hòa năm thứ ba.
Năm mới, triều đình dùng Trinh Quán làm niên hiệu, gọi là "Trinh Quán nguyên niên".
Trinh Quán nguyên niên, ngày 21 tháng 1.
Là ngày sinh nhật tròn năm tuổi của trưởng t·ử Trần Nặc và trưởng nữ Trần Du của Trần Mặc.
Hai người là long phượng thai, sinh cùng một ngày.
Ngày này, Trần Mặc phong Trần Nặc làm Tấn Vương, Trần Du là Trưởng c·ô·ng chúa.
Cử chỉ lần này khiến Hạ Chỉ Ngưng, Tiêu Vân Tịch, Hàn An Nương, Dịch t·h·i Ngôn, Sở Nhiễm hâm mộ hết mực, phải biết rằng, con của bọn họ còn chưa được phong vương.
Nguyệt Như Yên thì không hâm mộ, tháng trước lúc Trần Hi đầy tuổi, Trần Mặc đã phong Trần Hi làm Ngụy Vương.
Nếu không phải t·h·á·i tử chi vị đã được định, biết được việc Trần Hi bị phong làm Ngụy Vương, chỉ sợ Ngô m·ậ·t cũng không đồng ý.
Dù sao trước kia khi Trần Mặc chưa xưng đế đã là Ngụy Vương, hiện tại lại đem Trần Hi phong làm Ngụy Vương, khó tránh sẽ khiến nhiều người nảy sinh suy nghĩ.
Điểm mấu chốt chính là, Trần Mặc sau khi từ Kim Hạ trở về, lần đầu gặp mặt Trần Hi đã nói một câu "Kẻ này giống ta".
Lời này, mặc dù Trần Mặc chỉ nói trong cung của Nguyệt Như Yên.
Nhưng những cung nữ hầu hạ Nguyệt Như Yên, đương nhiên sẽ vì chủ nhân của mình suy nghĩ, nên đem những lời này "Kẻ này giống ta" của Trần Mặc truyền khắp hậu cung.
Trinh Quán nguyên niên tháng hai, Trần Mặc hai mươi tám tuổi.
Sáng sớm mỗi ngày, Trần Mặc tỉnh dậy tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g của Nam Cung Như.
Việc đầu tiên sau khi tỉnh lại của Trần Mặc chính là xuống g·i·ư·ờ·n·g đi tới bệ cửa sổ, mở cửa sổ xem xét tình hình bên ngoài, mưa phùn lất phất, lại là một ngày mưa.
Từ sau khi bước vào Trinh Quán nguyên niên.
Hơn một tháng qua.
Chỉ hửng nắng được năm ngày, còn lại hơn hai mươi ngày, không mưa thì tuyết rơi, có khi là trời đầy mây.
Mà không có mặt trời, thì không có cách nào tu luyện.
"Bệ hạ, sao vậy?"
Nam Cung Như cũng đã tỉnh, với thân phận từng là thứ nữ được Nam Cung gia chuyên dùng để thông gia, nàng rất biết phục thị người khác.
Chính nàng cũng không kịp mặc y phục, chỉ mặc một chiếc y·ế·m liền xuống g·i·ư·ờ·n·g, sau đó cầm lấy quần áo được xếp ngay ngắn đặt ở tr·ê·n bàn, phục thị Trần Mặc mặc y phục.
"Mấy ngày nay không có mặt trời." Trần Mặc nói.
"Thời tiết này rất bình thường, lập tức sang xuân, đến lúc đó xuân vũ rả rích, càng không có mặt trời."
Nam Cung Như thay cho hắn một bộ áo trong sạch sẽ bằng vải bông trắng mang th·e·o mùi thơm nhàn nhạt, sau đó là cẩm bào, đây là những thứ nàng tự tay một châm một đường may cho Trần Mặc, giờ lại từng tầng từng lớp cẩn t·h·ậ·n, ngay ngắn mặc cho Trần Mặc.
Đôi tay mềm mại thon dài của nàng khẽ nắm lấy bàn tay to của Trần Mặc, để hắn giữ góc áo.
Nàng đứng trước mặt Trần Mặc, vòng tay ra sau lưng hắn k·é·o thẳng áo, rồi lại đem đai lưng từ phía sau vòng ra trước, như thể đang ôm ngang người Trần Mặc.
Dù sao hai người cũng đã là phu thê, Nam Cung Như cũng đã "thoát mẫn", không dễ dàng đỏ mặt nữa, sau khi buộc xong đai lưng, Nam Cung Như nói: "Bệ hạ ưa t·h·í·c·h trời nắng ạ?"
"Trời nắng giúp ta tu luyện." Ngược lại Trần Mặc cũng không hề giấu diếm.
"Bệ hạ, nhấc chân." Nam Cung Như vừa nói, vừa phục thị Trần Mặc mặc quần, sau đó ngồi xổm xuống vuốt thẳng quần tr·ê·n đùi hắn, lại nói: "Vậy thần th·iếp cùng bệ hạ hoàn toàn trái ngược, thần th·iếp càng ưa t·h·í·c·h ngày mưa."
"Ồ?" Trần Mặc có chút hiếu kỳ: "Ngày mưa thì có gì tốt, mưa dầm, không đi đâu được."
Nam Cung Như cầm tay Trần Mặc, dắt hắn đi tới trước bàn trang điểm, để hắn ngồi xuống.
Trần Mặc cũng rất thuận theo.
Nam Cung Như đứng ở sau lưng Trần Mặc, cầm lấy lông mày đ·a·o trước bàn trang điểm, nhẹ nhàng c·ắ·t tỉa một phen góc cạnh của đôi lông mày k·i·ế·m, nói: "Có thể là thấy trời nắng nhiều rồi, ở x·u·y·ê·n Hải, hầu như một năm bốn mùa đều là trời trong, rất ít mưa, khi đó thần th·iếp ở cũng cách bờ biển không xa, mỗi ngày đều nóng nực... Bệ hạ đừng nhúc nhích..."
Nam Cung Như bảo Trần Mặc đừng cử động, nàng cầm lấy một cái k·é·o nhỏ bằng vàng, c·ắ·t tỉa chòm râu mọc dài ngắn không đều của Trần Mặc.
"x·u·y·ê·n Hải một năm bốn mùa đều trời nắng sao?" Trần Mặc nhíu mày lại.
"Cũng không thể nói là bốn mùa, trong một năm mười hai tháng, tối t·h·iểu là mười tháng, đều là trời nắng, cho dù không phải trời nắng, cũng hiếm khi mưa." Nam Cung Như chưa chú ý tới b·iểu t·ình biến hóa của Trần Mặc, nàng đang chuyên tâm vấn tóc cho hắn.
Mắt Trần Mặc sáng lên, một năm mười tháng đều trời nắng.
Trời ạ, đây không phải là thánh địa tu luyện của hắn sao?
Đúng vậy, hắn thật ngốc, trước kia không hề nghĩ tới nơi này.
Đại Ngụy cương thổ rộng lớn, ắt hẳn có những nơi bốn mùa không rõ rệt, mùa hạ không nóng bức, mùa đông không lạnh giá, ánh nắng lại dồi dào.
Theo địa lý mà nói, x·u·y·ê·n Hải có thể nằm dưới sự kh·ố·n·g chế của áp cao cận nhiệt đới, là khí hậu nhiệt đới gió mùa biển.
Trần Mặc mừng rỡ đứng dậy, quay người lại, ôm Nam Cung Như rồi hôn lên mặt nàng mấy cái, cười nói: "Như, đã bao lâu rồi nàng chưa về x·u·y·ê·n Hải?"
Nam Cung Như tuy không biết vì sao Trần Mặc lại cao hứng, nhưng hắn cao hứng thì bản thân nàng cũng vui lây, ngẫm lại rồi đáp: "Cũng phải sáu bảy năm rồi."
"Vậy đầu xuân này, chúng ta đi x·u·y·ê·n Hải chơi thì thế nào?" Trần Mặc cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận