Loạn Thế: Từ Chiếu Cố Tẩu Tẩu Bắt Đầu Tu Hành

Chương 56 không mặt mũi thấy người ( cầu truy đọc! )

Chương 56: Không còn mặt mũi gặp người (Cầu theo dõi!)
Thời gian bước sang tháng Hai, thời tiết rõ ràng cảm nhận được có chút ấm áp trở lại, tuyết đọng trong sân cũng đã tan.
Sau bữa cơm trưa, Trần Mặc mang theo Trương Hà ra sân luyện đao.
"Ưỡn ngực, hóp bụng, sức eo hợp nhất, lực lượng hạ bàn phải ổn định..."
Trần Mặc chỉ điểm cho Trương Hà.
Hắn không giống như bản thân có hệ thống, chỉ cần vung đao liền có thể tu luyện thành công.
Bởi vậy, Trần Mặc dạy hắn, đều theo sát phương thức tu luyện thực tế của "Thiên Hợp đao pháp" mà dạy, phương thức có thể nói tương đối gian khổ.
Trong phòng, Hàn An Nương và Lưu thị - vợ của Trương Hà, đang ngồi ở phòng khách may vá. Hàn An Nương ít nói, chủ yếu đều là Lưu thị nói, toàn nói chuyện gia trưởng trong thôn.
Từ trong miệng Lưu thị, Hàn An Nương biết được con gà mái trong nhà là do ai trộm.
Là Lỗ lão nương, thừa dịp nàng đi tìm đại phu cho thúc thúc, trong nhà không có ai, đã trộm gà mái đi, sau đó vừa vặn bị Lưu thị nhìn thấy.
Thỉnh thoảng, Lưu thị cũng tán gẫu một chút chuyện trong thành.
Từ sau khi nha môn đến trong thôn thu thuế, không ít thôn dân chạy đến trong thành bán sạch điền sản ruộng đất, biết được chuyện bang chủ Thanh Hà bang và mấy đại đường chủ bị người giết.
Tự nhiên, chuyện này cũng bởi vậy truyền đến trong thôn.
Hàn An Nương dừng động tác, sợ hãi bị Lưu thị phát hiện ra sự không thích hợp của mình, lại vội vàng cúi đầu làm việc.
"Ta nghe bọn họ nói nha, là đám người Hùng gia làm nhiều việc ác, sau đó Huyện thái gia phái người trừ khử bọn chúng, thật sự là đại khoái nhân tâm. Ta còn nghe nói, nếu ngươi có thể đưa ra chứng minh Thanh Hà bang từng tới nhà vơ vét đồ đạc, còn có thể đến nha môn đem những đồ vật bị Thanh Hà bang vơ vét đi lấy lại..." Lưu thị nói.
Hàn An Nương nghe vậy giật mình: "Huyện thái gia tốt như vậy sao? Không phải nghe nói hắn cùng Thanh Hà bang là một phe à?"
"Hàn nương tử, lời này không thể nói lung tung." Lưu thị hạ thấp giọng, nói: "Là chúng ta hiểu lầm Huyện thái gia, Thanh Hà bang là do hắn cho người kê biên tài sản đấy."
"Thật sao..."
...
Nửa canh giờ sau.
"Hây..."
"Ha."
Trương Hà cầm đường đao trong tay, hướng phía Trần Mặc chém tới.
Trần Mặc sắc mặt bình tĩnh, cầm đường đao chưa ra khỏi vỏ, tốc độ xuất thủ cực nhanh, trước khi Trương Hà công kích tới, đã chém trúng cổ tay Trương Hà, đánh rụng binh khí của hắn, lại trở tay một đao trảm vào ngực hắn, đánh bại hắn ngã xuống đất.
Đương nhiên, Trần Mặc khẳng định đã thu lực, đến một thành lực đều không dùng.
Trần Mặc xoay người đưa tay, kéo Trương Hà dậy.
"Mặc ca, ngươi quá lợi hại." Trương Hà thở hổn hển, lau mồ hôi trên trán.
"Cố gắng học, ngươi cũng có thể đạt tới." Trần Mặc vẽ ra cho hắn một cái bánh nhỏ, tiếp đó hướng phía trong phòng đi đến, vừa nói: "Được rồi, hôm nay tới đây thôi, nghỉ ngơi một chút, lát nữa ta cùng ngươi đào địa đạo."
Trương Hà sững sờ: "Mặc ca, ngươi không luyện đao nữa à?"
"Tạm thời không luyện."
"Được rồi."
Trong phòng, Hàn An Nương thấy Trần Mặc xong việc, vội vàng rót trà đưa qua.
Đợi Trần Mặc nhận lấy, lại lấy khăn mặt ra, ôn nhu thay hắn lau mồ hôi trên mặt.
Là người từng trải như Lưu thị, trong lòng lập tức hiểu rõ, nếu là đổi lại người khác, Lưu thị khẳng định sẽ trêu chọc vài câu, nhưng đối với Mặc ca nhi, nàng không dám.
Đối với việc này, Trần Mặc cũng không tránh né, vừa uống nước vừa xem bảng hệ thống.
【Tính danh: Trần Mặc.】
【Tuổi tác: 17.】
【Công pháp: Dưỡng Huyết thuật (Đại thành 579.5/1000).】
【Cảnh giới: Luyện Cốt (Bát phẩm).】
【Lực lượng: 85+65.】
【Kỹ năng: Phá Ma đao pháp (Viên mãn 13320/1000000).】
Không sai, Phá Ma đao pháp của hắn hôm qua đã đột phá đến cao cấp, lực lượng kèm theo đao pháp từ 47 ban đầu, tăng lên đến 65, tăng vọt mười tám điểm.
Cự ly đao khí, từ ba trượng, biến thành năm trượng.
Giai đoạn viên mãn tiếp theo, cần phải vung một trăm vạn lần đao.
Thời tiết đã ấm lên, muốn tích lũy đủ một trăm vạn lần vung đao, cần gần hai tháng, cho nên Trần Mặc vừa rồi mới nói với Trương Hà, cùng hắn đào địa đạo.
Dù sao Phá Ma đao pháp viên mãn, tạm thời có thể chưa cần vội, nhưng địa đạo nhất định phải nhanh chóng đào xong.
Còn công việc chống nước, phòng khói, vẫn chưa làm.
...
Màn đêm buông xuống, bóng tối vô tận tựa như cự thú thôn phệ đại địa.
Trần gia.
"Mặc ca, đây." Trong hầm ngầm, Trương Hà đem đất đào ban ngày bỏ vào trong ki, sau đó nâng ki lên đưa.
Miệng hầm, Trần Mặc nhận lấy ki chứa đầy đất, mang nó đi tới phía sau vườn rau, đổ đất trong ki ra.
Sau đó lại đi vào miệng hầm, đem ki ném xuống hầm, tuần hoàn qua lại, cho đến khi toàn bộ đất đào ban ngày đều được chuyển ra ngoài mới thôi.
Trong phòng khách.
"Thúc thúc, Thủy ca, rửa tay ăn cơm."
Hàn An Nương tới lui bưng đồ ăn, thời tiết ấm áp, Trần gia đã không ăn cơm ở phòng bếp nữa, mà chuyển về phòng khách ăn.
"Tới đây."
Trần Mặc lên tiếng, ném ki ở gian phòng của cha mẹ, Trương Hà từ hầm chui ra, cởi áo ngoài dùng để làm việc, thay bằng áo thường ngày, hai người cùng đi ra khỏi phòng.
Hàn An Nương bưng tới nước ấm, để hai người rửa tay.
"Cảm ơn Hàn tẩu tử." Trương Hà nói.
Hai người rửa tay xong, Hàn An Nương lại đưa đũa cho hai người.
Có thể nói, việc trong nhà, Hàn An Nương lo liệu rất gọn gàng ngăn nắp.
Trên bàn, một bồn lớn bánh bao trắng nõn thơm phức, một chậu thịt heo kho củ cải, khoảng chừng bảy tám cân, một đĩa nhỏ thịt gấu, một bát rau muối, hai quả trứng gà luộc, một vò rượu gạo.
Mặt bàn không tính lớn, bày biện chúng lại với nhau, bốc lên hơi nóng hừng hực, khí trắng xen lẫn vào nhau, hóa thành mùi thơm nồng đậm.
Đây là bữa tối của Trần gia, mà hơn phân nửa trong đó, đều là dành cho Trần Mặc ăn.
Bởi vì mỗi ngày Trần Mặc đều ăn hết khoảng hai mươi cân thịt, còn chưa tính món chính khác, lượng cơm ăn có thể nói không hề nhỏ.
Đợi Trần Mặc ngồi xuống, Hàn An Nương, Trương Hà mới lần lượt ngồi xuống.
Trương Hà cầm một cái bánh bao, xé đôi, sau đó dùng đũa gắp vài miếng thịt heo, đặt vào giữa bánh bao, rồi ăn.
Trương Hà tuy đã rất quen thuộc với Trần gia, nhưng dù sao không phải ở nhà mình, cộng thêm quan hệ cấp trên cấp dưới với Trần Mặc, hắn khẳng định không tiện cầm thịt heo lên ăn.
"Mặc ca, Hàn tẩu tử, các ngươi cứ từ từ ăn, ta đi trước."
Ăn ba cái bánh bao, uống nửa bát rượu gạo xong, Trương Hà liền đứng dậy rời đi, mà toàn bộ quá trình, không quá nửa khắc đồng hồ (15 phút).
Mà lúc này, Hàn An Nương còn chưa ăn xong nửa bát cơm, nàng cắn đũa nói: "Thúc thúc, ta sao lại cảm thấy Thủy ca ăn cơm còn nhanh hơn cả ngươi, bánh bao kia nhai còn chưa kịp nhai, đã nuốt rồi."
"Người ta là không muốn quấy rầy chúng ta thân mật, để lại không gian riêng cho chúng ta thôi." Trần Mặc cười nói.
"A?" Hàn An Nương giật mình, suýt làm rơi đũa, nói: "Thúc thúc, hắn... hắn biết chuyện của chúng ta rồi sao?"
"Chỉ cần không phải kẻ ngu, đều nhìn ra được." Trần Mặc một tay kéo Hàn An Nương qua, kéo vào trong lòng, để nàng ngồi lên đùi mình, nói: "Tẩu tẩu, ngươi không lẽ mới ý thức được."
Hàn An Nương sắc mặt đỏ bừng, rất hiển nhiên là mới ý thức được, nghĩ đến chuyện giữa thúc thúc và tẩu tẩu bị người ngoài biết, Hàn An Nương bỗng cảm thấy thẹn thùng vô cùng, bụm mặt: "Ta không có... không còn mặt mũi gặp người."
Bạn cần đăng nhập để bình luận