Loạn Thế: Từ Chiếu Cố Tẩu Tẩu Bắt Đầu Tu Hành

Chương 248: Trần Mặc: Nàng nhưng vì ta Trần gia sinh con trai

Chương 248: Trần Mặc: Nàng ấy sẽ vì ta Trần gia sinh con trai
Theo tiếng hò hét xông pha chiến đấu, binh lính Ngu Châu quân chỉ cảm thấy từng nhánh mũi tên gào thét bên tai lướt qua, đao thương va chạm, tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp nơi, đầy rẫy những vệt máu thịt văng tung tóe.
Mưa tên bay lượn xuyên thủng áo giáp quân phục, vẩy ra vết máu trên không trung rơi vãi, đầu binh sĩ lăn xuống mặt đất.
Toàn bộ vùng đất hoang hiện đầy đen nghịt binh lính, giống như thủy triều cuồn cuộn lao tới, cùng theo đó là tiếng hò hét khản cả giọng.
Binh lính hai bên không ngừng vung vẩy vũ khí đẫm máu, những mảng lớn quân lính ngã xuống trong vũng máu ngổn ngang, tiếng chém giết cùng tiếng kim qua giao nhau vang vọng khắp thiên địa.
Quân của Trần Mặc chiếm được tiên cơ, như thần binh trên trời giáng xuống, sĩ khí dâng cao, trong khi quân Ngu Châu trên đường từ Trụy Mã Thành xa xôi tới, binh mệt ngựa mỏi, lại gặp mai phục, sĩ khí giảm mạnh.
Kia doanh trại của Kiệt.
Quân của Trần Mặc chiếm thượng phong.
"Đám hàng binh này coi như bán mạng." Trên đỉnh núi, Hạ Chỉ Ngưng nhìn cảnh tượng này, lộ vẻ kinh ngạc.
Mấy đợt xông trận trước, đều là tinh nhuệ của quân địch, chỉ cần đứng vững mấy đợt tấn công mở đầu này, nhuệ khí của quân địch cũng tiêu hao gần hết.
Thêm vào đó, hàng binh được đẩy lên trước giao chiến cùng quân địch, mà quân chủ lực lại không hao tổn bao nhiêu, trận chiến này nếu thắng, chính là đại thắng.
"Tiếp cận trung quân, lập tức đến lượt chúng ta ra sân, không thể để Lương Tùng chạy thoát, ta muốn bắt sống hắn." Bắt sống một châu Tri phủ, vẫn là đệ tử dòng chính đời trước của thiên kiêu Lương gia, ảnh hưởng và uy vọng mang lại sẽ không thể tưởng tượng, so với giết đối phương tác dụng còn lớn hơn.
Lương Tùng sắc mặt ngưng trọng nhìn Chiến Phong của tiền quân chỉ còn hơn trăm người chật vật trốn về, trong lòng chìm xuống đáy cốc, kết quả xấu nhất vẫn phát sinh.
Nhưng loại tình huống này không thể lui, nếu lui, vậy thật sự là bại, trong tình huống phía sau đã rơi vào tay quân phản loạn, một khi đã bại, không còn cơ hội lật ngược thế cờ.
"Thạch Mãnh." Lương Tùng lúc này hạ lệnh.
"Có mạt tướng."
"Để trung quân xông lên, từ chính diện giết ra ngoài." Lương Tùng mặt lộ vẻ điên cuồng, rút ra bội kiếm bên hông, muốn đích thân tham gia chiến đấu.
"Vâng."
Thạch Mãnh vừa muốn suất Thân Binh doanh, trong mệnh lệnh quân chống đi tới thời điểm, chung quanh trên đỉnh núi, vang lên từng đạo tiếng hét lớn.
"Long Môn huyện đã mất vào tay quân ta!"
"Long Môn huyện đã mất vào tay quân ta!"
"Long Môn huyện đã mất vào tay quân ta."
Vô số tiếng hét lớn hội tụ thành một, như sấm rền, xuyên vào tai Ngu Châu quân.
Vốn dĩ binh lính Ngu Châu quân sĩ khí đang đê mê, nghe nói như thế, trong nháy mắt hoảng hồn.
Người nhà của bọn họ đều ở Long Môn huyện, hiện tại Long Môn huyện rơi vào tay quân phản loạn, há không phải nói tính mạng người nhà của bọn họ, nằm trong tay quân địch.
Về phần lời này là thật hay giả.
Quân phản loạn đã mai phục sẵn ở Vị Dương pha, hoàn toàn có thời gian chiếm Long Môn huyện, thêm vào đó là hành động hồi viên Long Môn huyện của đại nhân, đám người lúc này liền hiểu ra.
Bọn hắn không thông minh, nhưng bọn hắn không ngốc.
Bọn hắn sở dĩ tòng quân, sở dĩ liều mạng như vậy, chẳng phải là vì người nhà sao.
Hiện tại người nhà rơi vào tay quân địch, đao trong tay bọn họ lập tức cầm không vững.
"Người đầu hàng không giết!"
"Người đầu hàng không giết!"
"Người đầu hàng không giết!"
Quanh đỉnh núi lại vang lên từng đạo tiếng hét lớn.
"Quân phản loạn là đang lừa gạt các ngươi, mọi người tuyệt đối đừng mắc lừa, theo bản tướng giết. . . phụt. . ."
"Vút "
Thạch Mãnh còn chưa nói xong, một mũi tên phá không mà đến, mang theo tiếng rít, Lương Tùng ở phía sau có phản ứng, lập tức điều động tiên thiên linh khí đến cứu viện, nhưng vẫn không thành công.
Mũi tên bắn tới mãnh liệt, trước hết xuyên thủng tiên thiên linh khí của Lương Tùng, sau đó xuyên qua hộ thể tiên thiên linh khí quanh thân Thạch Mãnh, thẳng tắp đâm vào mi tâm Thạch Mãnh, Thạch Mãnh ngã xuống đất, trong nháy mắt mất đi khí tức.
"Vạn thắng! Vạn thắng! Vạn thắng!"
Các tướng sĩ Trần Mặc bộ thấy cảnh này, lớn tiếng reo hò, vốn dĩ sĩ khí đang cao, càng thêm tăng vọt, binh khí trong tay càng thêm mãnh liệt vung chém quân địch.
"Rắc."
Nỗi sợ hãi bao trùm, nhìn Thạch Mãnh ngã trong vũng máu, Ngu Châu quân hoàn toàn mất hết chiến tâm, một số ít người ném vũ khí đầu hàng, càng nhiều người là bắt đầu bỏ chạy về phía sau.
"Giết. . ."
Trần Mặc thúc ngựa phía trước, Đường đao trong tay, con ngựa chiến trắng như tuyết hí dài một tiếng từ trên đỉnh núi nhảy vọt xuống, sau lưng Hạ Chỉ Ngưng cùng hơn năm trăm tên thân binh cũng không cam chịu lạc hậu, tất cả đều tranh nhau chen lấn giết vào chiến trường.
"Người đầu hàng không giết!"
Trần Mặc lên tiếng gầm thét, giục ngựa xông thẳng vào trong quân địch.
"Không được phép lui, trở về, lui người, chém!"
Lương Tùng mang theo Thân Binh doanh, vung chém binh lính tháo chạy, trên mặt đất nằm đầy thây những người lui lại bị giết.
Nhưng mà đại quân sĩ khí đã tan, toàn diện tan tác, Lương Tùng làm vậy, căn bản không cứu vãn nổi cục diện chiến bại.
Phía trước hoàn toàn không còn ngăn cản, quân Trần Mặc đang bao vây bọn họ.
"Quân phản loạn còn chưa xông lên đến đây, mời đại nhân đi trước." Phó thống lĩnh Thân Binh doanh đi tới, nói, bên cạnh một đám thân binh cũng nói, bọn họ đều là những thuộc hạ thân tín nhất của Lương Tùng, đối với bọn họ, tính mạng của tất cả mọi người thậm chí bao gồm thắng bại của chiến dịch, đều không quan trọng bằng tính mạng của Lương Tùng.
"Ta không thể đi, nếu trung quân đại kỳ ngã xuống, Ngu Châu quân sẽ tan tác, ta còn mặt mũi nào yết kiến bệ hạ."
Lương Tùng cưỡi lên chiến mã, giơ cao bội kiếm, nhìn xung quanh binh lính, ngửa mặt lên trời gầm thét: "Tận trung vì nước, ngay tại hôm nay, theo ta giết giặc! ! !"
"Giết!"
Lương Tùng mang theo Thân Binh doanh đối diện giết lên, nhưng ngoại trừ Thân Binh doanh, không có bao nhiêu Ngu Châu quân đi theo.
"Bắt sống Lương Tùng!" Trần Mặc hét to một tiếng, qua thân binh truyền lại, toàn quân hô to: "Bắt sống Lương Tùng!"
"Chết!"
Lương Tùng vung trường kiếm, trong kiếm khuấy động ra một đạo kiếm khí kéo dài, chém giết mấy quân phản loạn đang bắt giết hắn.
"Muốn bắt bản quan, vậy xem các ngươi phải bỏ vào bao nhiêu người." Lương Tùng cười cuồng.
"Vút!"
"Vút!"
"Vút!"
Vô số tên nỏ nhanh chóng bắn tới, bởi vì Trần Mặc ra lệnh bắt sống, cho nên tất cả tên nỏ đều nhắm vào chiến mã dưới thân Lương Tùng.
Mũi tên từ bốn phương tám hướng vọt tới, nhưng dưới sự bảo hộ của tiên thiên linh khí, những tên nỏ này đều không lại gần được Lương Tùng và chiến mã dưới thân.
Đúng lúc này.
Hí ——
Chiến mã dưới thân Lương Tùng gào thét một tiếng, lại chạy về phía trước mấy bước, lại gào thét một tiếng, đổ gục xuống đất, trên cổ chiến mã, trúng một mũi tên.
Lương Tùng trợn mắt, hắn chú ý tới mũi tên này, cho nên trong khoảnh khắc sinh tử, từ bụng ngựa vọt lên, lúc này hắn cách Trần Mặc chỉ có hơn một trượng.
Vừa mới rơi xuống đất, một bóng đen liền phi thân mà đến, chính là Trần Mặc từ trên lưng Tuyết Long tuấn mã đạp bay tới, hắn một cước đá vào ngực Lương Tùng, đánh tan hộ thể tiên thiên linh khí quanh thân Lương Tùng, Lương Tùng bay ra sau mấy trượng, ngã nhào xuống đất, cuồng thổ tiên huyết.
Giãy dụa muốn đứng dậy, lập tức vô số trường thương đuổi theo đâm tới, dừng lại quanh thân Lương Tùng.
"Không thể nào, điều này không thể nào."
Nhìn thân ảnh có chút quen thuộc đang từng bước đi tới, sắc mặt Lương Tùng kinh biến, bởi vì người kia chính là Trần Mặc, trong tin tức mà hắn biết, người này chỉ là lục phẩm võ giả, không thể nào đánh tan tiên thiên linh khí của hắn, nhưng sự thật lại xảy ra trước mắt, khiến hắn có chút khó tin.
"Đại nhân."
Thân binh bên cạnh Lương Tùng thấy vậy, vội vàng lại gần Lương Tùng, nhưng kết cục đều là bị tướng sĩ dưới trướng Trần Mặc vung đao chặt.
"Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích "
Trước mắt còn đang phản kháng chỉ có Thân Binh doanh của Lương Tùng, nhân số kém xa quân đội của Trần Mặc, bị bao vây trùng điệp.
"Lương đại nhân, chúng ta lại gặp mặt, thật là phong thủy luân chuyển."
Trần Mặc cười đi tới trước mặt Lương Tùng, nói.
"Ngươi không phải lục phẩm?" Tuy khó mà chấp nhận, nhưng sự việc đã bày ra trước mắt, Lương Tùng không thể không chấp nhận, hắn đẩy đầu thương trước mặt ra, chống đỡ thân thể ngồi xuống đất, phun ra một ngụm máu, nói.
"Ta cũng không nói ta là." Trần Mặc cười mà không nói gì.
"Ha ha ha khụ khụ "
Lương Tùng cười to, nực cười đến ho khan, trong thanh âm mang theo hối hận, nói: "Ta đã sớm nên nghĩ tới, người có thể liên tiếp sát hại Quan tướng quân và Hứa tướng quân, sao lại là lục phẩm "
Hắn nhắm mắt lại, tiếng kêu thảm thiết vang vọng bên tai, đó là tiếng kêu rên của Ngu Châu quân.
"Để người của ngươi đầu hàng đi, ngươi đã bại." Trần Mặc nói.
Lương Tùng biết mình đã bại, nhưng hắn không để ý tới Trần Mặc, ngược lại ngẩng đầu nhìn thiên khung có chút tối mờ, phấn khởi nói: "Lương Tùng ta, từ nhỏ đọc hiểu binh thư, có danh sư danh tướng dạy bảo, tuổi còn trẻ đã bước vào tứ phẩm, phong quang biết bao, nhưng hôm nay lại bại trong tay một tiểu tặc xuất thân áo vải."
Với thân phận của hắn, điều tra nội tình của Trần Mặc, không khó.
Nói rồi, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía Trần Mặc: "Khanh bản giai nhân, nại hà vi tặc?" (Ngươi vốn là người tài giỏi, cớ sao làm giặc?)
Câu này, không giới hạn ở nữ tính.
"Ta chính là ngũ phẩm Tuyên Uy tướng quân được bệ hạ phong, còn ngươi, Lương Tùng, cấu kết Hoài Vương, đối nghịch triều đình, đối nghịch bệ hạ, rốt cuộc ai mới là giặc? Huống chi, các ngươi cơm no áo ấm, liền cho rằng những người trong thiên hạ phản kháng đều như thế sao?" Trần Mặc hỏi ngược lại.
"Phì." Lương Tùng phun ra một ngụm nước bọt, nhưng lại bị Trần Mặc dùng tiên thiên linh khí ngăn lại, hắn nói:
"Từ Quốc Trung mới là gian tặc lớn nhất, chuyên quyền độc đoán, làm khổ lê dân, sát hại bách tính, còn vọng tưởng thao túng bệ hạ để trở thành người đứng đầu thiên hạ, nếu không phải thiên tử viết xuống huyết thư, để đại huynh mang ra khỏi kinh sư, người trong thiên hạ đều bị hắn lừa bịp.
Bây giờ còn cấu kết với đám thiên sư tặc các ngươi, lòng hắn đáng chết."
Phảng phất như biết trước kết cục của mình, Lương Tùng ngược lại không sợ, đối Trần Mặc nhìn bằng nửa con mắt.
Cùng lúc đó, Thân Binh doanh của hắn, đều bị quân sĩ của Trần Mặc bắt giết, trên mặt đất nằm đầy thây chết và thương binh rên rỉ.
Trần Mặc không tranh luận với Lương Tùng, Từ Quốc Trung là ai, không liên quan gì đến hắn, hắn chỉ quan tâm đến lợi ích của mình, nói: "Đầu hàng ta, có thể sống?"
"Ha ha ha, Lương gia năm đời bốn công, ta Lương Tùng thân là con cháu Lương gia, dù chết cũng không đầu hàng đám tặc tử các ngươi, muốn chém giết muốn róc thịt cứ tới, cần gì nhiều lời?" Lương Tùng nghe vậy, không khỏi phát ra tiếng cười lạnh.
"Ta sẽ không giết ngươi, trưởng tử Lương gia, ngươi còn sống có tác dụng hơn là chết."
Trần Mặc ánh mắt bình tĩnh, nói: "Nghe nói con gái ngươi sắp phải gả cho Sùng Vương Thế tử?"
Lương Tùng sửng sốt, sau đó phẫn nộ nói: "Ngươi muốn làm gì?"
"Đổi người khác đi, Trần gia ta nhân khẩu thưa thớt, ta thấy nàng ta là người dễ sinh, hãy để nàng ta vì Trần gia sinh con trai."
Bạn cần đăng nhập để bình luận