Loạn Thế: Từ Chiếu Cố Tẩu Tẩu Bắt Đầu Tu Hành

Chương 433: Phu quân nhìn xem xử lý liền tốt

**Chương 433: Phu quân cứ liệu mà an bài**
Tiêu gia không còn.
Lý, Tiêu, Cam ba nhà, chính là những kim chủ lớn nhất trước mắt của Hoài Vương.
Muốn duy trì quan hệ tốt với kim chủ, phương pháp tốt nhất chính là chọn một trong số các nhi tử của Tuệ phu nhân, Tiêu phu nhân, Cam phu nhân để lập làm Thế tử.
"Mặc dù việc lập lại Thế tử đã là ván đã đóng thuyền, nhưng Sở Thọ dù sao cũng là trưởng tử của Vương gia, vị trí Thế tử này, cuối cùng sợ vẫn là không rơi vào tay hai nhà chúng ta."
Tiêu phu nhân tuy rất vui mừng, nhưng vẫn có chút lo lắng nói.
"Tỷ tỷ yên tâm, Sở Thọ hắn đã bị loại."
Cam phu nhân cười nói.
"Ý muội muội là sao?"
Tiêu phu nhân hỏi.
"Vương gia hiện tại hận ai nhất?"
Cam phu nhân nói.
"Tiêu gia?"
"Không phải, là Trần Mặc, tất cả chuyện này đều do Trần Mặc mà ra, Vương gia hận không thể đem Trần Mặc băm thành vạn mảnh."
"Vậy việc này có liên quan gì đến Sở Thọ?"
"Tỷ tỷ chẳng lẽ quên rồi sao..."
Nói đến đây, Cam phu nhân cố ý đứng dậy kiểm tra cửa sổ đã đóng chặt hay chưa, sau đó mới quay lại, nhỏ giọng nói: "Sở Quyên đã bị Tuệ phu nhân gả cho Trần Mặc làm thiếp."
"Về sau, chúng ta chỉ cần ở bên tai Vương gia, không ngừng nhắc nhở Sở Quyên hiện tại là tiểu thiếp của Trần Mặc, mà Sở Thọ là huynh trưởng của Sở Quyên, nếu Sở Thọ kế thừa vị trí Thế tử, vậy thì theo một ý nghĩa nào đó, cũng coi như Trần Mặc được lợi."
"Kể từ đó, Vương gia sao có thể lập Sở Thọ làm Thế tử chứ."
Nghe vậy, Tiêu phu nhân hai mắt sáng lên.
Dù sao nhắc đến nhiều, hễ nhìn thấy Sở Thọ, liền nghĩ đến Trần Mặc, như vậy còn khó chịu hơn cả nuốt phải ruồi.
"Mưu kế hay."
Tiêu phu nhân nói.
Tuệ phu nhân cũng biết rõ việc Tiêu phu nhân và Cam phu nhân đã liên thủ đối phó mình.
Giờ phút này, nàng cũng đang cao hứng thương lượng với huynh trưởng về chuyện lập Thế tử.
Dù đang là mùa đông khắc nghiệt, trong phòng lại ấm áp như lò sưởi, Tuệ phu nhân thân mang sa mỏng màu hồng, tướng mạo vũ mị, bảo dưỡng vô cùng tốt, làn da căng mịn, nở nang, vòng eo yểu điệu động lòng người.
"Hiện tại con trai trưởng không còn, cái gọi là trưởng giả làm đầu, Thọ Nhi tư chất cũng coi như không tệ.
Vị trí Thế tử này, không phải Thọ Nhi thì còn ai vào đây."
Trong đôi mắt đẹp hẹp dài của Tuệ phu nhân hiện lên một tia vui mừng.
Giờ phút này, trong lòng nàng thậm chí còn cảm tạ Trần Mặc.
"Không tệ, hiện tại không có Tiêu gia, Vương gia cũng chỉ có thể dựa vào chúng ta."
Bị Tiêu gia đè ép nhiều năm, huynh trưởng của Tuệ phu nhân, giờ phút này có vài phần hả hê, chợt nói: "Chờ Vương gia tỉnh lại, ta sẽ đề cập việc này."
Huynh trưởng Tuệ phu nhân cho rằng mọi việc đã nắm chắc, tiếp tục nói: "Đoạn thời gian trước, Vương gia muốn chúng ta kiếm một nhóm quân lương, vốn dĩ mấy ngày gần đây ta định đưa tới."
"Nhưng hiện tại xem ra, có thể kéo dài thêm chút nữa, nếu Vương gia không lập Thọ Nhi làm Thế tử, ta sẽ nói lương thực chưa xoay sở đủ."
Tuệ phu nhân nghe vậy, vốn định khuyên huynh trưởng, không cần làm như thế, "Tuyệt" nhưng nghĩ đến thái độ của Vương gia đối với mình gần đây, liền im lặng.
....
Thành Tương Dương.
Ban đêm.
Trong phòng.
Bên giường.
Ngô Mật đang ngồi xổm người rửa chân cho Trần Mặc.
Trần Mặc vốn nói những việc này cứ để hạ nhân làm là được, Ngô Mật lại không chịu.
Trần Mặc đành chiều theo ý nàng.
Giờ phút này hai người đang thảo luận về chuyện mang thai.
Dù sao thân thể Trần Mặc không có vấn đề, thân thể các nữ nhân trong hậu viện cũng không có vấn đề.
Thế nhưng đã lâu như vậy, cũng chỉ có Hạ Chỉ Tình mang bầu.
"Cổ tịch có ghi chép, võ giả tu vi càng cao, càng khó mang thai, y thuật giải thích là do tiên thiên linh khí tràn ngập. ."
Ngô Mật nói đến các thuật ngữ chuyên môn của đại phu, cuối cùng nói: "Lúc mẫu thân và phụ thân thành thân, cũng phải qua gần hai năm, mẫu thân mới mang thai.
Theo lý thuyết, chỉ cần số lần nhiều, cho dù khó khăn đến đâu, cũng có thể mang thai."
Sau khi tắm chân cho Trần Mặc xong, Ngô Mật vội vàng ôm vào lòng, lấy khăn lông khô bên cạnh lau những giọt nước trên chân hắn.
Trần Mặc hưởng thụ sự hầu hạ của nàng, nắm vuốt gương mặt trơn bóng của nàng nói: "Vậy tối nay ta sẽ sủng hạnh Mật Nhi thêm mấy lần."
Ngô Mật khuôn mặt đỏ lên, nhưng cũng không cự tuyệt.
Sau khi hầu hạ việc tắm rửa, liền cởi giày thêu bò lên giường.
Giường đã trải sẵn.
Ngô Mật đưa tay Yếu Phục hầu Trần Mặc cởi quần áo, nhưng bàn tay trắng lại bị Trần Mặc bắt lấy, ghé vào bên tai nàng cọ xát nói: "Không cần, cứ mặc quần áo."
Ngô Mật từng trải, nên không thẹn thùng, ngược lại ngoan ngoãn quay lưng lại, vểnh mông lên.
Có thể Trần Mặc lại xoay người nàng lại, thổi một hơi nóng lên mặt nàng, trong mùa đông giá rét này, có thể thấy rõ ràng.
"Mật Nhi, ta muốn nhìn mặt nàng."
Trần Mặc nói.
Ngô Mật nói gì thì nói vẫn là thiếu nữ, tư thái không nở nang như Hàn An Nương, Tiêu Vân Tịch, Ninh Uyển, nhưng vòng eo lại tinh tế, đưa lưng về phía không bằng nhìn chính diện.
Khuôn mặt Ngô Mật càng đỏ, nhưng nàng không giống Dịch Thi Ngôn, cũng không né tránh ánh mắt, phảng phất muốn nhìn Trần Mặc khi dễ chính mình. .....
Trần Mặc nâng gương mặt Ngô Mật, hôn lên.
Sau đó mọi chuyện diễn ra tự nhiên, Trần Mặc cũng không làm gì quá đáng.
Nửa đêm.
Ngô Mật xõa tung tóc, trên trán còn vương một tầng mồ hôi mỏng, đang xử lý tàn cuộc.
Trần Mặc cúi đầu nhìn thoáng qua, hai tay khoanh đệm ở sau ót, khẽ hít một hơi, nói: "Hôm nay ta nhận được thư của nhạc phụ."
"Trong thư nói, hi vọng ta an bài cho đại huynh của nàng một chức vụ trong quân đội."
Ngô Mật hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn Trần Mặc một chút, mấy giây sau, tiếp tục làm việc của mình.
"Đại huynh hắn nói thế nào cũng là thiếu tộc trưởng của Ngô gia, vẫn là tứ phẩm võ giả, nếu an bài cho hắn một chức quan nhỏ, thì hoàn toàn là không xứng với tài năng của hắn, nếu an bài cho hắn một chức quan trọng yếu, ta lại sợ làm hắn mệt, cũng sợ hắn làm không quen, thật sự là khó xử."
Trần Mặc nói.
Ngô Mật nghe vậy, biết phu quân đang bận tâm đến mình, nhân tiện nói: "Phu quân. . . cứ liệu. . . mà. . . an bài. . . Th·iếp thân đều không có ý kiến."
Thanh âm có chút đứt quãng.
"Vậy thế này đi, vừa hay thủy sư của Ngô gia vẫn chưa trở về, tương lai cũng có thể dùng tới, vậy để đại huynh hắn thống lĩnh đội thủy sư này đi, ta sẽ phong cho hắn chức vảy cá vệ phó, địa vị chỉ dưới ta và Nam Cung Hiến."
Trần Mặc nói.
Ngô Mật làm xong việc, đứng dậy cầm qua một bên chén trà đã được chuẩn bị, súc miệng, thấy Trần Mặc mở rộng bàn tay, liền ngoan ngoãn nép vào lòng hắn, bĩu môi, tìm vị trí thích hợp nằm xuống, khẽ nói:
"Cái gọi là gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó, phu quân, ta và chàng là vợ chồng một thể, thiếp thân đã là người Trần gia, những việc quân sự này, phu quân cứ tùy ý quyết định, thiếp thân đều ủng hộ phu quân."
Trần Mặc vuốt ve lưng ngọc của nàng, nói: "Mật Nhi, nàng thật là hiền thê của ta."
"Phu quân quá khen, đây vốn là việc một thê tử nên làm."
Ngô Mật lắc đầu nói.
Trần Mặc cười ha hả nói: "Vậy ta lại ban thưởng cho Mật Nhi thêm một lần."
Mặt Ngô Mật ửng hồng, cũng không chối từ, mà chỉ nói: "Vậy phu quân để thiếp thân..."
Hai chữ "chậm rãi" còn chưa dứt, Ngô Mật khẽ bật ra một tiếng rên rỉ, vội vàng ôm lấy eo Trần Mặc, hiếm thấy làm nũng một tiếng, khóe miệng nổi lên một vòng vũ mị: "Phu quân, chàng thật xấu..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận