Loạn Thế: Từ Chiếu Cố Tẩu Tẩu Bắt Đầu Tu Hành

Chương 163 trắng tinh như tờ giấy Tiểu Lộc

**Chương 163: Trắng Tinh Như Tờ Giấy Tiểu Lộc**
Dịch Thi Ngôn quả thực đã quên, trước đó khi đang xem sách nhỏ, những hình ảnh trần trụi kia đã làm nàng miên man bất định, căn bản không thể tĩnh tâm học tập, ngược lại còn đem nam tử trong hình ảnh kia liên tưởng đến Trần Mặc, cụ thể trình tự thì lại không có đi nghiên cứu. . .
"Tiểu Lộc, thế nào?"
Dung mạo của Dịch Thi Ngôn tuy không bằng Hạ gia thiên kim, nhưng cũng thuộc hàng mỹ nữ trang nhã với khuôn mặt trái xoan, điều hấp dẫn nhất, lại là khí chất nhỏ nhắn, xinh xắn, đáng yêu. Thế nhưng giờ phút này, Trần Mặc lại thấy trong cặp mắt to của nàng sự mờ mịt, không biết làm sao.
"Không có. . Phu quân, chàng nằm xuống, lập tức liền. . Tốt."
Ánh mắt Dịch Thi Ngôn lấp lóe, nhưng trong lòng có chút nóng nảy, không ngừng hồi tưởng đến nội dung trên sách, nhưng bây giờ nàng chỉ nhớ rõ hình vẽ trên đó nữ tử ngồi trên thân nam tử. . . . Tình tiết tiếp theo trong sách, kế tiếp là gì đây?
Dịch Thi Ngôn bắt đầu có chút bất an, sợ đêm tân hôn sẽ làm phu quân không vui, mắt thấy phu quân ánh mắt sáng rực nhìn mình chằm chằm, trong lòng nàng khẽ nhúc nhích.
Có rồi.
Nàng nắm lấy tay Trần Mặc, sau đó chậm rãi đặt lên vạt áo của mình, trong sách hình như có bước này, tiếp theo sẽ chậm chậm đến. . .
Trong khoảnh khắc tiếp xúc, thân thể mềm mại của Dịch Thi Ngôn run lên, như bị điện giật, nếu không phải Trần Mặc vịn lấy, suýt chút nữa đã nằm sấp lên người đối phương.
Dịch Thi Ngôn mang trên mặt vẻ thẹn thùng cùng nghi hoặc, trong lòng lẩm bẩm nói:
Mà Trần Mặc nhìn thấy tiểu thiếp ngốc nghếch đáng yêu, không khỏi có chút muốn cười.
Nói đến, quen thuộc trèo lên những ngọn núi cao, đột nhiên tiếp xúc với một sườn núi nhỏ, cảm giác chênh lệch này có chút lớn.
"Phu quân. . . Tay của chàng đừng lộn xộn. . ."
Dịch Thi Ngôn nhìn xem phu quân tay đang lộn xộn, thân thể đột nhiên trở nên kỳ quái, giống như mất hết sức lực, vội vàng mở miệng.
Dù sao trong sách, cũng không có đoạn lộn xộn.
Trần Mặc: ". . ."
Lúc mới bắt đầu, Trần Mặc cho rằng Dịch Thi Ngôn đang làm bộ thận trọng, nhưng bây giờ xem ra, đối phương thật sự không hiểu gì cả, giống như một tờ giấy trắng thuần khiết.
Trần Mặc không lộn xộn, vẫn vịn eo Dịch Thi Ngôn, nói: "Tiểu Lộc, thật sự không được, vẫn là để ta tới đi."
Dứt lời, Trần Mặc liền muốn đứng dậy.
Nhưng ở điểm này, Dịch Thi Ngôn lại có chút quật cường, đẩy Trần Mặc ngã xuống: "Không. . Được, thiếp thân. . . Có thể."
Nói xong câu đó, Dịch Thi Ngôn linh cơ khẽ động, rốt cục nhớ ra.
Sau đó là vặn eo.
Thế là Dịch Thi Ngôn liền bắt đầu vặn eo.
. . . .
Trần Mặc ngây dại.
Không phải, mặc dù hai người đã cởi hỷ bào và áo cưới, nhưng vẫn còn mặc y phục lót bên trong.
Đây là đang biểu diễn tài nghệ sao?
Có thể Dịch Thi Ngôn lại cảm thấy mình làm đúng, xoay càng ngày càng hăng.
Chỉ là không biết tại sao, thân thể nóng lên một cách khó hiểu, cảm giác càng ngày càng nóng.
"Phu quân, trên người chàng sao lại mang theo gậy gỗ?"
Dịch Thi Ngôn như giận như xấu hổ liếc nhìn Trần Mặc, trong mắt mang theo nghi hoặc, chợt liền muốn động thủ lấy ra.
"Đừng. . Tê. ."
Dịch Thi Ngôn xem vật kia là gậy gỗ, ra tay không biết nặng nhẹ, cứ như nhổ củ cải.
Chợt như bị điện giật rút tay lại, mặc dù nàng vẫn còn có chút không hiểu, nhưng phản ứng thân thể, làm cho khuôn mặt trắng nõn hoàn mỹ của nàng ửng đỏ.
Nàng không tiện hỏi, đành phải lặp lại màn biểu diễn vừa rồi, nghĩ làm một hồi sẽ ổn thôi.
Bởi vì Dịch Thi Ngôn không giống những nữ tử khác, Trần Mặc không nỡ làm tổn thương nàng, cho nên cho nàng sự tôn trọng cao nhất, thấy nàng vẫn cứ độc lập hành động, lại lần nữa nói: "Tiểu Lộc, vẫn là để ta tới đi."
"Phu quân đợi một chút, lập tức liền tốt. . . ." Dịch Thi Ngôn còn hướng Trần Mặc lộ ra một nụ cười.
Nhưng rất nhanh, nàng cảm giác thân thể của mình càng ngày càng không thích hợp, nhất là. . .
Nàng gắng gượng dừng lại, nhưng phản ứng thân thể, có đôi khi không phải dựa vào ý chí là có thể cưỡng ép bóp chặt.
Đột nhiên, dung mạo Dịch Thi Ngôn chợt biến, đôi mắt to linh động hiện ra vẻ bối rối, chợt trong ánh mắt kinh ngạc của Trần Mặc, nàng luống cuống xuống giường, giày cũng không mang chạy xuống lầu một, vội nói: "Tiểu Linh, tiểu Linh. ."
Tiểu Linh, nha hoàn thiếp thân của nàng, vẫn luôn ngồi trên bậc cửa hầu hạ, nguyên bản có chút bối rối, nghe được tiểu thư gọi, lập tức tỉnh táo, cho rằng rốt cục đã đến lúc mình hỗ trợ.
Kết quả nàng vừa đi vào, chỉ thấy tiểu thư chỉ mặc một thân y phục lót, đang ngồi xổm ở trong góc khóc nức nở.
Tiểu Linh lập tức mộng, tiểu thư tại sao lại khóc, vội vàng đi tới xem xét: "Tiểu thư, người làm sao vậy, có phải cô gia khi dễ người?"
Dù sao tối nay là đêm động phòng hoa chúc của tiểu thư, trong phòng chỉ có tiểu thư và cô gia, nhìn thấy tiểu thư bộ dáng này, Tiểu Linh đầu tiên nghĩ tới là cô gia khi dễ tiểu thư.
Trong nháy mắt, Tiểu Linh không còn cao hứng nữa.
Nếu cô gia không đau lòng tiểu thư, vậy sau này nàng cũng chẳng sống tốt đẹp gì.
"Không có." Dịch Thi Ngôn vội vàng lắc đầu, sợ làm Tiểu Linh hiểu lầm.
"Vậy tiểu thư, người khóc cái gì?" Thấy không phải, Tiểu Linh cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền mờ mịt.
Dịch Thi Ngôn có chút khó mà mở miệng, nàng không thể nói với Tiểu Linh chính mình đi vệ sinh, còn là đi vệ sinh trên người mình.
Như vậy quá mất mặt.
"Tiểu Lộc, thế nào?" Trần Mặc cũng chân trần từ trên lầu đi xuống.
Lầu các là phòng cưới của hai người, có thể nói là quét dọn sạch sẽ, không cần lo lắng bị bẩn.
"Phu ···. . Phu quân, đừng tới đây." Thấy Trần Mặc cũng đi theo xuống, ý nghĩ đầu tiên của Dịch Thi Ngôn là muốn chạy, nhưng cúi đầu nhìn mình mặc, cái này nếu đi ra ngoài, để người khác thấy được, có khác gì mất trong sạch, bởi vậy nàng chỉ có thể để Trần Mặc đừng tới đây.
Trong lòng nói.
Xong, xong rồi.
Đêm động phòng hoa chúc, tân nương tử lại. .
Nếu phu quân biết rõ, khẳng định sẽ ghét bỏ mình.
Có thể Trần Mặc lo lắng nàng xảy ra chuyện gì, vẫn như cũ đi tới.
Dịch Thi Ngôn vội vàng che mặt, hận không thể đào một cái hố chôn mình xuống.
"Cô gia." Tiểu Linh nói.
"Tiểu Linh, ngươi đi xuống trước đi, việc này ta đến xử lý." Trần Mặc nói.
"Tiểu thư." Tiểu Linh nhìn Dịch Thi Ngôn, thấy nàng không nói gì, liền lui xuống.
Trần Mặc ngồi xổm xuống bên cạnh Dịch Thi Ngôn, vuốt vuốt đầu của nàng, một sợi tóc ngốc nghếch lúc đầu nằm sấp, giờ phút này lại dựng lên, rất đáng yêu, làm hại Trần Mặc còn trêu đùa thêm hai lần, nói: "Tiểu Lộc, rốt cuộc ngươi làm sao? Đang yên đang lành sao lại khóc, là ta làm sai chỗ nào sao?"
Dịch Thi Ngôn bỏ tay xuống, lắc đầu, nức nở nói: "Phu quân không sai, là thiếp. . . thân. . vô dụng, hầu hạ không tốt phu quân đã đành, còn ···. . Còn. . ."
"Còn cái gì?"
"Không có gì." Dịch Thi Ngôn ánh mắt trốn tránh.
"Ngươi đã coi ta là phu quân của ngươi, hiện tại vào lúc này, ngươi còn muốn giấu diếm ta sao?"
"Có thể. ." Dịch Thi Ngôn ngẩng đầu lên, nước mắt to như hạt đậu từ khóe mắt trượt xuống, nhìn xem phu quân ánh mắt sốt ruột, do dự một hồi, rồi nói ra.
Hiểu rõ chân tướng sự tình, Trần Mặc đầu tiên là sững sờ, sau đó khẽ cười.
Dịch Thi Ngôn thấy thế, sắc mặt trắng bệch, cúi đầu, phu quân quả nhiên là ghét bỏ mình.
"Ta còn tưởng chuyện gì." Trần Mặc vịn hai vai Dịch Thi Ngôn, sau đó để nàng ngẩng đầu nhìn mình, ôn thanh nói: "Ngốc ạ, đó không phải. ."
Trần Mặc giảng cho Dịch Thi Ngôn một chút kiến thức sinh lý.
Cũng may nơi này là dị giới, nếu đổi lại thế giới kia của hắn, tin tức truyền đi, tuyệt đối sẽ bị xem là chuyện lạ, hoặc người ta sẽ bàn tán, khẳng định người này đang giả vờ, không thể nào việc này cũng không hiểu.
Nghe vậy, Dịch Thi Ngôn xấu hổ đỏ bừng mặt, nàng tin Trần Mặc, bởi vì xác thực cảm giác không giống như lúc đi ngoài.
Nàng hai tay xoắn xuýt, có chút thấp thỏm hỏi: "Vậy phu quân. . Ngươi về sau có thể hay không ghét bỏ thiếp thân a?"
"Đương nhiên sẽ không, sủng ái nàng còn không hết đây." Trần Mặc nhéo nhéo mũi của nàng.
Nghe vậy, Dịch Thi Ngôn trong mắt hiện lên ánh sáng, mặt mày cong cong, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ, phương tâm ngọt ngào không thôi, phu quân đối với nàng thật tốt.
"Vậy. . . Phu quân, chúng ta đây đã coi là động phòng xong chưa?" Dịch Thi Ngôn tiếng nhỏ như muỗi nói.
Trần Mặc: ". . . . ."
Trần Mặc ôm nàng lên, tiếp theo nói: "Còn chưa có."
". . A" Dịch Thi Ngôn giật mình, vội vàng ôm cổ Trần Mặc, chợt nói: "Thế nhưng là. . Thiếp thân làm theo trên sách nha."
"Xem ra Tiểu Lộc không có nghiêm túc học tập nha, không thể làm như vậy được." Trần Mặc ôm Dịch Thi Ngôn hướng phía lầu hai đi đến.
Dịch Thi Ngôn vừa muốn nói chuyện, đã thấy sự mềm mại, mang theo khí tức mạnh mẽ kia ập vào mặt.
Dịch Thi Ngôn trừng lớn hai mắt, đầu ong ong, sợi tóc ngốc nghếch không ngừng lắc lư, đây chính là cảm giác hôn sao?
Không kịp nghĩ nhiều, rất nhanh, sự xâm nhập không chút kiêng kỵ thẳng tiến đến.
Thiếu nữ cong cong lông mi run nhè nhẹ, ngọc nhan nhuộm một đoàn ánh nắng chiều.
Hai tay từ ôm cổ Trần Mặc, đổi thành vịn hai vai đối phương, tiện bề hành sự.
Khi thiếu nữ có phản ứng, nàng đã nằm trên giường cưới, tất lưới trên chân cũng bị thiếu niên cởi ra, lộ ra đôi chân ngọc xinh xắn, khéo léo.
Có thể là vóc dáng nhỏ nhắn nguyên nhân, một đôi chân ngọc, so với Hạ Chỉ Tình càng thêm xinh đẹp, mười ngón chân như măng non mùa đông mới lột xác.
Ngay khi nàng có chút không biết làm sao, chợt thấy quần lót của mình khác thường, phương tâm không khỏi giật mình, thanh âm khẽ run nói: "Phu quân ngươi. ."
"Đừng nói chuyện, tiếp theo giao cho ta." Trần Mặc ngắt lời nàng.
" . Tốt. ."
Dịch Thi Ngôn hai mắt nhắm lại, hai tay nâng lên chống đỡ phía trước, như dê đợi làm thịt mặc cho lang quân hành động.
Rất nhanh, nàng cảm giác trên người như vỏ trứng đều bị lột sạch.
Khi nàng vụng trộm mở hé hai mắt, chỉ thấy bóng đen lóe lên, khí tức mềm mại hướng môi mình đánh tới.
Dịch Thi Ngôn ngọc dung nóng như lửa, đôi mắt đẹp dưới hàng lông mày lá liễu rung động, hai tay chống đỡ trên người siết chặt ga giường, rất nhanh, trong mũi, phát ra một tiếng rên khẽ, một giọt nước mắt trong suốt từ khóe mắt trượt xuống.
. . .
. . .
Đêm dài đã khuya.
Ngồi ở ngoài nhà, Tiểu Linh thật sự chống đỡ không nổi cơn buồn ngủ, quay đầu nhìn lầu hai, thấy một mực không có âm thanh của nàng, đèn đuốc cũng đã tắt, thất vọng thở dài, đi xuống nghỉ ngơi.
Không biết qua bao lâu, đèn đuốc lại lần nữa sáng lên.
Lầu hai trên giường cưới, dưới tấm chăn thêu uyên ương, một đôi trai tài gái sắc ôm nhau, trán ngọc trơn bóng của thiếu nữ, tóc mai thấm mồ hôi dán trên gương mặt, như một con mèo ngoan ngoãn, tựa ở trong ngực Trần Mặc, chỉ là tư vị trăm mối tơ vò, nhưng thủy chung vẫn quanh quẩn trong lòng không thể vứt bỏ.
Im lặng một lát, thiếu nữ vẫn lấy dũng khí, nhỏ giọng nói: "Phu quân, Tiểu Lộc còn muốn. . ."
Trần Mặc: ". . . . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận