Loạn Thế: Từ Chiếu Cố Tẩu Tẩu Bắt Đầu Tu Hành

Chương 256: Thiên Tử phế hậu

Chương 256: Thiên tử phế hậu
Lạc Nam.
Là kinh sư khi Đại Tống khai quốc, cho dù trải qua loạn động chi, dẫn đến việc kinh sư phải dời đến Thiên Xuyên, nhưng Lạc Nam đối với Đại Tống mà nói, có ý nghĩa không giống bình thường. Bởi vậy, sự phát triển về sau của Lạc Nam cũng không hề lâm vào đình trệ, mà vẫn vững bước tiến lên.
Lạc Nam cũng không có chịu tai hại cùng chiến loạn tác động đến, đến bây giờ, đã cực kỳ phồn hoa, nhân khẩu vượt qua trăm vạn.
Lại làm kinh sư đã từng, Hoàng cung xây dựng vào lúc khai quốc vẫn được bảo tồn lại.
Bóng đêm giáng xuống.
Ánh trăng sáng trong treo trên mái nhà cong, ánh trăng dịu dàng phủ lên vọng lâu, cung thất bên trong tường cao một tầng ngân quang mỏng, khiến tòa cung thành Lạc Nam này càng thêm vài phần thê lương.
Sở Nam đứng ở cửa sổ gác cao, hai tay vịn bệ cửa sổ, thân thể có chút nhô ra ngoài, ánh mắt tìm kiếm trên những cung thất san sát nối tiếp nhau cùng những con đường nhỏ giăng khắp nơi bên ngoài cửa sổ.
Từ khi dời đô đến Lạc Nam, hắn liền bị cầm tù trong tòa gác cao này, trên danh nghĩa là thiên tử, thực chất lại là tù nhân.
Liên tục mấy ngày, mỗi ngày hắn đều sẽ đứng ở chỗ này quan sát địa hình ngoài cửa sổ, từ cửa sổ có thể nhìn thấy cung thất và đường đi, cơ hồ đã hoàn toàn bị hắn thuộc nằm lòng. Ngay cả giờ giấc đổi ca, lộ tuyến tuần sát của đám cấm vệ ở gần, hắn cũng đều nắm giữ toàn bộ không sót điểm nào.
Nhưng hắn vẫn không hề tìm thấy một tia sơ hở nào từ đó.
Sở Nam bây giờ chính là một tôn khôi lỗi trong tay Từ Quốc Trung, Từ Quốc Trung sao có thể để Sở Nam chạy trốn, tự nhiên là phải trông coi chặt chẽ.
"Liệt tổ liệt tông, giang sơn Đại Tống này, thật muốn vong trong tay trẫm sao?"
Sở Nam nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, cất tiếng đau buồn nói nhỏ.
"Bệ hạ, thiếp thân có nấu cho ngài một bát canh đậu xanh."
Đúng lúc này, sau lưng Sở Nam truyền đến một trận tiếng bước chân khe khẽ, tiếng bước chân dừng lại sau lưng hắn, một thân ảnh thon dài uyển chuyển đứng ở nơi chỉ cách hắn chừng hai bước.
Người tới chính là Hoàng hậu của Sở Nam, Lương Cơ, Lương Cơ chính là đích nữ chân chính của Lương gia, phụ thân chính là quốc trượng đương triều cùng tộc trưởng Lương gia, thân phận hiển hách.
Mà Lương Cơ có thể vào cung làm Hoàng hậu, ngoại trừ thân phận hiển hách, dáng vóc hình dạng cũng là số một.
Trước khi đến gác cao, Lương Cơ còn cố ý đổi lại một thân váy xoè mỏng, trang điểm nhẹ.
Mà giờ khắc này Sở Nam, đối với nữ sắc hoàn toàn không có hứng thú.
"Hoàng hậu, vất vả cho nàng rồi."
Sở Nam quay người nhận lấy bát canh đậu xanh từ trong tay Lương Cơ.
Kết quả vừa uống một ngụm, gió từ cửa sổ thổi vào trong phòng, ngọn nến trên cây bạch lạp chập chờn, trong phòng lay động một tầng hoàng quang mờ mịt.
Cửa phòng bị người đẩy ra, một tên trung niên văn sĩ ăn mặc nho nhã mang theo hai tên hoạn quan đi vào trong nhà, tên hoạn quan đứng bên trái còn bưng một cái khay, trên khay đặt một cái chén rượu bằng bạch ngọc.
Ánh nến dịu dàng chiếu lên chén rượu, chén rượu chiết xạ ra ánh sáng nhuận, trông rất đẹp mắt.
Lương Cơ nghiêng người nhìn lại, đôi mày phượng lập tức nhăn lại, quát: "Làm càn, đây là tẩm cung của bệ hạ, không có thông báo, các ngươi lại dám xông vào, Từ Quốc Trung, trong mắt ngươi còn có bệ hạ hay không."
Lương Cơ hơi vung tay, châu trâm trên búi tóc cũng theo đó khẽ rung nhẹ.
"Không được vô lễ." Sở Nam giơ tay lên, hỏi tên trung niên văn sĩ đi vào trong nhà: "Từ tướng ngày thường vất vả quốc sự, sao có nhàn hạ đến chỗ ở của trẫm?"
"Thần là vì bệ hạ tận tâm tận trung, là vì giang sơn Đại Tống lo lắng hết lòng, thần cho rằng bệ hạ hiểu nỗi khổ tâm của thần, lại không nghĩ rằng bệ hạ lại coi thần là gian nghịch, thần quả thật đau lòng."
Từ Quốc Trung đã hoàn toàn hiểu rõ tại sao cần vương đại quân muốn đến đánh hắn, hoàn toàn chính là do huyết thư của vị Phong thiên tử Sở quốc kia.
Khi còn ở Thiên Xuyên, bởi vì phải xử lý triều chính cùng ứng phó cần vương đại quân, Từ Quốc Trung liền đem việc này bỏ xuống, hiện tại nhàn rỗi, nhất định phải hảo hảo tính toán sổ sách.
"Từ tướng, trong chuyện này có hiểu lầm gì chăng?" Sở Nam biến sắc nói.
"Có thể có hiểu lầm gì chứ, bệ hạ nếu không hiểu nỗi khổ tâm của thần, hoàn toàn có thể đơn độc nói với thần, vì sao muốn ở trước mặt người ngoài nói xấu thần, viết xuống phong huyết thư kia của thiên tử.
Hoài Vương, lòng lang dạ thú, bệ hạ mời hắn vào kinh thành, không khác nào bảo hổ lột da, nếu không phải thần đưa bệ hạ ra khỏi Thiên Xuyên, bệ hạ sớm đã là một bộ xương khô." Từ Quốc Trung lạnh băng nói.
"Làm càn." Âm thanh khiển trách của Lương Cơ vừa quát lên.
"Ba!"
Vừa dứt lời, Từ Quốc Trung trở tay một bàn tay liền tát vào mặt Lương Cơ.
Từ Quốc Trung chính là thượng phẩm võ giả, cho dù không vận dụng tiên thiên linh khí, cũng không phải loại trung phẩm võ giả như Lương Cơ có thể ngăn cản được, trực tiếp bị đánh ngã xuống đất, gương mặt sưng đỏ lên.
Sở Nam hai mắt trợn trừng, sợ hãi lùi về sau hai bước, hắn tuyệt đối không ngờ rằng, Từ Quốc Trung thế mà ngay cả Hoàng hậu của hắn cũng dám đánh.
Lương Cơ ôm mặt, ho ra một ngụm tiên huyết: "Lớn mật Từ Quốc Trung, ngươi dám phạm thượng."
"Bệ hạ." Lương Cơ nhìn về phía Sở Nam, có thể người sau lại sợ đến mức ngay cả cái rắm cũng không dám thả một cái.
Lương Cơ có phần thất vọng, thân là thiên tử, thế mà ngay cả dũng khí quát lớn cũng không có.
"Thái Hậu băng hà, thần sợ bệ hạ nghĩ lo quá độ, cố ý chuẩn bị một chén hoàng tửu, đến đây kính hiến bệ hạ." Từ Quốc Trung ra hiệu, tên hoạn quan sau lưng lập tức hai tay dâng khay đi tới chỗ Sở Nam.
"Thái Hậu." Nghe thấy lời này, Lương Cơ mắt phượng trợn tròn, tay nhỏ che miệng, ánh mắt sợ hãi, Thái Hậu đang yên đang lành sao lại băng hà, khả năng duy nhất chính là gặp độc thủ của Từ Quốc Trung, hai hàng thanh lệ cũng theo gương mặt trượt xuống.
Sở Nam cũng chấn động thân thể, có chút bi phẫn nhìn Từ Quốc Trung đứng trước mặt, cảm thấy hắn điên rồi.
Nhìn chén rượu trong khay, Sở Nam mơ hồ cũng đoán được cái gì: "Từ tướng muốn thí quân ư?"
Từ Quốc Trung không nói gì, vẫy tay với tên hoạn quan khác, tên hoạn quan kia đi tới, bưng chén rượu trên khay lên, như muốn tự tay đút cho Sở Nam.
Sở Nam sợ đến mức từng bước lui lại.
Lương Cơ tiến lên đứng chắn trước mặt Sở Nam, có thể Sở Nam không biết có phải bị dọa hay không, hay là thế nào, thế mà run rẩy ngồi sụp xuống đất.
Lương Cơ thấy cảnh này, trong lòng lập tức dâng lên một cỗ tức giận xấu hổ, đường đường thiên tử, lại không cẩn trọng như thế, nàng một bên đỡ Sở Nam dậy, vừa quát Từ Quốc Trung: "Ngươi dám thí quân, không sợ truyền đi bị người trong thiên hạ phỉ nhổ, mang tiếng xấu thiên cổ sao?"
Từ Quốc Trung giơ tay lên, tên hoạn quan lập tức dừng lại, hắn đánh giá nữ nhân trước mặt, không hổ là nữ nhi Lương gia, so với thiên tử còn ổn trọng hơn nhiều.
Nhưng hắn không để ý đến Lương Cơ, mà là nhìn về phía Sở Nam, nói: "Bất quá thần biết rõ chuyện này tuyệt không phải chủ ý của bệ hạ, khẳng định là có người ngoài sai sử, bệ hạ tin người lầm, mới làm ra loại chuyện sai này, đúng không?"
Trong lời nói Từ Quốc Trung mang theo chất vấn.
"Không sai không sai." Sở Nam bị dọa đến mức liên tục nói.
"Thần liền biết rõ, có phải là Hoàng hậu không?" Từ Quốc Trung nhìn về phía Lương Cơ.
"Không phải."
"Ừm?" Từ Quốc Trung trừng mắt liếc.
Sở Nam bị dọa đến mức đành phải gật đầu.
Lương Cơ thấy thế kinh ngạc nhìn Sở Nam, tuyệt đối không nghĩ tới, hắn vì bảo mệnh, lại đem chính mình đẩy ra.
"Bản tướng liền biết rõ là Hoàng hậu độc phụ này che đậy thánh nghe, mới khiến bệ hạ làm ra bực này chuyện sai, thực sự khó mà tha thứ."
Từ Quốc Trung ra hiệu cho tên hoạn quan, tên hoạn quan bưng rượu độc đưa về phía Lương Cơ.
Lương Cơ dời ánh mắt về phía Sở Nam, có thể người sau lại cúi đầu né tránh ánh mắt nàng, trong nháy mắt, Lương Cơ lòng như tro tàn.
"Mời Hoàng hậu uống rượu này." Hoạn quan nói.
Sắc mặt Lương Cơ hơi tái, do dự hồi lâu, rốt cục cắn môi đỏ, nói: "Việc này đều là một mình bản cung gây nên, không liên quan đến bệ hạ. Từ tặc, bản cung sẽ hóa thành lệ quỷ, tìm ngươi lấy mạng."
Nói xong, Lương Cơ nhận lấy chén rượu trong tay quan viên, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
"Rầm."
Chén rượu rơi xuống đất, rượu quá mạnh, khiến Lương Cơ cay đến chảy cả nước mắt.
Lương Cơ cho là mình sẽ chết, có thể sau đó, đều không cảm thấy ruột gan đứt từng khúc thống khổ.
Sở Nam nhìn lại.
"Ba ba." Từ Quốc Trung cười vỗ tay, nói: "Hoàng hậu sợ là không hóa thành lệ quỷ được, thần nói rồi, đây chỉ là một chén hoàng tửu."
Từ Quốc Trung không ngốc, hắn sẽ không làm chuyện mạo hiểm sai lầm lớn tày trời này.
Hắn đơn thuần chỉ là muốn chấn nhiếp Sở Nam, để đối phương làm tốt vai khôi lỗi, đừng nghĩ chút chuyện có hay không.
Lương Cơ, Sở Nam hai người đều chấn động.
Sở Nam trong lòng có vài phần hổ thẹn cùng hối hận, không còn mặt mũi đi xem Lương Cơ.
Nhưng ngay sau đó, nụ cười trên mặt Từ Quốc Trung liền thu liễm, nói: "Hoàng hậu mang lòng oán hận, làm trái sắc lệnh, không thể noi theo nết xưa, khó mà dạy dỗ trong nhà. Trong cung đình, giống như ưng chiên, đã không nên làm hậu."
Sở Nam có dòng dõi, nhưng không phải do Hoàng hậu sinh ra, cũng không phải do Quý phi sinh ra, ngược lại là do một cung nữ mang thai.
Lời này vừa nói ra, Sở Nam và Lương Cơ đều biến sắc.
Lời nói này của Từ Quốc Trung rất rõ ràng, chính là để Sở Nam phế hậu, mà còn gán cho Lương Cơ một chuỗi tội danh lòng mang oán hận, làm trái phụ đức, lại không thể dạy bảo hoàng tử khác, càng đem Lương Cơ so sánh với ưng chiên.
Lời này nếu truyền ra thiên hạ, thanh danh của Lương Cơ cũng sẽ không còn.
Quả nhiên sau khi nghe xong, sắc mặt Lương Cơ trắng bệch.
Từ Quốc Trung nói tiếp: "Quý phi ôn lương hiền thục, có thể làm hậu."
Tiếp theo ánh mắt nhìn về phía Sở Nam: "Bệ hạ cảm thấy thế nào?"
Quý phi, chính là con gái của Từ Quốc Trung.
Từ Quốc Trung muốn đưa con gái mình lên vị trí Hoàng hậu.
Dưới sự bức bách của Từ Quốc Trung, Sở Nam không dám nhìn ánh mắt Lương Cơ, khẽ gật đầu: "Có thể."
Lương Cơ cả người bị rút sạch khí lực, thất hồn lạc phách ngồi dưới đất.
"Vậy kính xin bệ hạ lập tức hạ chỉ, thông báo thiên hạ..."
...
Ngày 25 tháng sáu.
Cũng là ngày thứ hai sau khi thiên tử hạ đạt ý chỉ phế hậu, chiến báo của Trần Mặc, rốt cục đến được Lạc Nam, trải qua tầng tầng truyền lại, đến tay Từ Quốc Trung.
Từ Quốc Trung không có ấn tượng với Trần Mặc.
Nhưng đối với nội dung trong chiến báo của Trần Mặc, lại rất cảm thấy hứng thú.
Lương Tùng, bào đệ của Tư Đồ Lương Mộ, thế mà bị Trần Mặc bắt sống.
Đây thật là một tin tức tốt phấn chấn lòng người.
Mấu chốt nhất là, có thể tăng sĩ khí của triều đình quân sĩ.
Từ Quốc Trung là ai, từ quy tắc trong chiến báo này, hắn thậm chí còn ngửi được một tia ý tứ Trần Mặc muốn thoát ly thiên sư quân, tự lập môn hộ.
Đối với điểm này, hắn đương nhiên ủng hộ.
Dù sao nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn mới không đi lôi kéo thiên Sư quân.
Cho nên thế cục đương nhiên phải càng loạn càng tốt.
Trong chiến báo, Trần Mặc ngoại trừ bắt sống Lương Tùng, còn nói nữ nhi của Lương Tùng là Lương Tuyết cũng bị hắn bắt sống.
Từ Quốc Trung trong nháy mắt nghĩ đến việc Lương Tuyết và Thế tử Sùng Vương có hôn ước.
Sau khi suy tư một phen, hắn nghĩ ra một chủ ý làm cho Sùng Vương buồn nôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận