Loạn Thế: Từ Chiếu Cố Tẩu Tẩu Bắt Đầu Tu Hành

Chương 369: Thiên hạ không có cơm trưa miễn phí

**Chương 369: Thiên hạ không có bữa cơm trưa nào miễn phí**
Nói rồi, Lưu Kế không khỏi nhấc chân lên, vắt chéo, nhấp một ngụm trà. Loại cảm giác chiếm giữ quyền chủ động này thực sự khiến người ta cảm thấy tinh thần phấn chấn, vui vẻ.
Sắc mặt Đệ Ngũ Phù Sinh có chút sa sầm xuống, bộ dạng tiểu nhân đắc chí của Lưu Kế thực sự khiến người ta chán ghét.
"Trả lại Thanh Châu và bồi thường một trăm vạn lượng." Đệ Ngũ Phù Sinh nói.
"Cái gì?!" Lưu Kế đưa tay dùng ngón tay ngoáy ngoáy lỗ tai, giả bộ như cố ý không nghe thấy.
"Ta nói trả lại Thanh Châu và bồi thường cho Hầu gia một trăm vạn lượng bạc." Đệ Ngũ Phù Sinh biết rõ Lưu Kế cố ý làm khó mình, nên nói từng chữ một.
"A ~ "
Mà Lưu Kế chỉ ồ lên một tiếng thật dài, rồi không nói thêm gì nữa, hiển nhiên là không hài lòng lắm với điều kiện này.
"Lưu Kế, ngươi đừng quá đáng." Đệ Ngũ Phù Sinh thấy thế, bất mãn quát.
"Quá phận thì ngươi có thể đi." Lưu Kế thong thả, ung dung phủi bụi trong móng tay, không hề giả bộ nữa, thẳng thừng nói: "Chủ ta nói, quân ta bây giờ sĩ khí đang hăng, lại có Ngô gia, Tây Lương, Thục phủ tương trợ, đang muốn cùng Hoài Vương một phen so tài cao thấp, nếu không phải thương xót dân sinh khó khăn, ngươi cho rằng ngươi có thể vào Vũ Quan sao?"
". . ."
"Rốt cuộc ngươi muốn gì?" Đệ Ngũ Phù Sinh nói.
"Rất đơn giản, chỉ có bốn yêu cầu: một, trả lại Thanh Châu, hai, cắt nhượng Hoài Châu, ba, cắt nhượng mười bốn thành bờ bắc Phong Châu, bốn, bồi thường một trăm vạn lượng bạc. Bốn yêu cầu này được thỏa mãn, chủ ta sẽ thả tất cả gia quyến của Hoài Vương." Lưu Kế nói.
"Điều này tuyệt đối không thể." Đệ Ngũ Phù Sinh cự tuyệt.
Lưu Kế thừa cơ giễu cợt, nói: "Chẳng lẽ đích nữ Tiêu gia danh giá, chính thê của Hoài Vương, thêm vào Thế tử điện hạ, Đại điện hạ, quận chúa, ba vị phu nhân, cùng chư vị điện hạ, quận chúa, lại không đáng giá cái Hoài Châu nhỏ bé và mười bốn thành bờ bắc Phong Châu này sao?"
"Đương nhiên." Đệ Ngũ Phù Sinh không muốn nói không đáng, nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt trở vào, ý thức được Lưu Kế đang đào hố để mình nhảy vào, nếu mình nói không đáng, hắn tất nhiên sẽ nói cho Hoài Vương Phi bọn họ nghe.
"Lòng tham không đáy. Lưu Kế, làm người nên chừa lại một đường lui, ngươi không cảm thấy những yêu cầu này quá đáng lắm sao?" Đệ Ngũ Phù Sinh nói.
"Quá đáng?" Lưu Kế hừ lạnh một tiếng, nói: "Chẳng lẽ Hoài Vương đoạt Thanh Châu của chủ ta là không quá đáng? Tiến đánh Ngu Châu của chủ ta là không quá đáng? Chủ ta chỉ là vạch trần âm mưu của Hoài Vương mà thôi. Nếu Hoài Vương thành công, bắt được gia quyến của chủ ta, thì sẽ thế nào? Được làm vua thua làm giặc chính là như thế, sao ngươi lại ngây thơ như vậy?"
Đệ Ngũ Phù Sinh: ". . ."
"Như vầy đi, ta và Phù Sinh huynh cùng Hoài Vương đều là chỗ quen biết, đột nhiên đưa ra mấy yêu cầu này, Hoài Vương khẳng định khó mà chấp nhận, Hoài Vương chỉ cần trước tiên đem Thanh Châu trả lại, bồi thường một trăm vạn lượng bạc, ta làm chủ xin chỉ thị của Hầu gia, trước tiên phóng thích Đại điện hạ và ba vị phu nhân bọn họ. Còn Vương phi nương nương cùng Thế tử điện hạ, đợi Hoài Vương thỏa mãn hai yêu cầu còn lại lúc nào, chúng ta sẽ thả họ lúc đó.
Đương nhiên, trong khoảng thời gian này, Hầu gia chắc chắn sẽ chiếu cố tốt cho Vương phi nương nương bọn họ, tuyệt đối không có một tia lạnh nhạt." Lưu Kế cười nói.
Đệ Ngũ Phù Sinh còn muốn nói thêm, Lưu Kế lại khoát tay nói: "Thôi được rồi, ta còn có việc, ngươi lui xuống trước suy nghĩ kỹ đi, hoặc trở về xin chỉ thị của Hoài Vương cũng được."
Lưu Kế đem việc đàm phán với Đệ Ngũ Phù Sinh, kể lại toàn bộ cho Trần Mặc.
Trần Mặc thầm gật đầu, đàm phán chính là như vậy, phe càng cường thế, có lẽ lợi ích càng nhiều, nhất là khi phe mình nắm quyền chủ động, càng cường thế càng tốt.
Trần Mặc suy tư một phen rồi nói: "Ta chính là muốn cho người trong thiên hạ biết rõ, Thanh Châu của bản hầu, không dễ nuốt như vậy."
"Tôn Mạnh."
"Có thuộc hạ."
"Đi thông báo cho Thôi Sảng bọn họ đến nghị sự, Sở Sách ở Hoài Nam huyện đợi đã lâu, 'giường nằm chi bên cạnh, há lại cho người khác ngủ say', nên đuổi hắn đi, vừa hay châm thêm mồi lửa cho Hoài Vương."
"Vâng."
Nghị sự xong, trăng đã lên cao.
Đã quyết định phóng thích Tuệ phu nhân các nàng, lại thêm Đệ Ngũ Phù Sinh cũng tới, Trần Mặc đành phải tìm Tuệ phu nhân nói chuyện một chút.
Trần Mặc đi về phía trạch viện giam giữ gia quyến Hoài Vương Phi.
Gia quyến của Hoài Vương kỳ thật rất nhiều, nếu tính cả những thị nữ, người hầu phục vụ, thì có đến hai, ba trăm người.
Biết được gian phòng Tuệ phu nhân ở, Trần Mặc trực tiếp đi tới.
Ngoài phòng, các thị nữ hầu hạ Tuệ phu nhân nhìn thấy Trần Mặc tới, cuống quýt chào.
Trần Mặc khoát tay nói: "Ở đây không có việc của các ngươi, tất cả lui xuống đi."
Bọn thị nữ liếc nhau một cái, so với Tuệ phu nhân, các nàng càng sợ Trần Mặc hơn, vội vàng lui ra.
Trong phòng, Tuệ phu nhân đang tựa lan can ngắm trăng, ngẩn người xuất thần.
Giật mình tỉnh lại, thấy người bước vào là Trần Mặc, Tuệ phu nhân bất giác n·ổi lên một tia hoảng sợ.
Nhất là khi thấy Trần Mặc đóng cửa phòng, Tuệ phu nhân lập tức có dự cảm không tốt, vội vàng tháo cây trâm vàng trên đầu xuống để tự vệ, giọng nói lạnh nhạt: "Bình Đình huyện hầu đã trễ thế này, tới... Đến chỗ bản cung làm gì?"
Tuy ra vẻ lạnh nhạt, nhưng khí thế so với Hoài Vương Phi thì yếu hơn nhiều, có thể nghe ra bên trong sự rụt rè, ngoài ra, tay nàng cầm trâm vàng cũng run rẩy.
Tuệ phu nhân tuy là Trắc phi, nhưng lại gả cho Hoài Vương trước cả Tiêu Vân Tịch.
Hoài Vương cũng giống như Trần Mặc, đều là nạp th·iếp trước, rồi mới cưới vợ.
Một thân váy dài màu đỏ thẫm, tư thái thướt tha, dung mạo không tầm thường, bởi vì có ba đứa con, nên toát lên vẻ thành thục, mặn mà.
Mặt trái xoan, nhưng so với Tiêu Vân Tịch, tướng mạo Tuệ phu nhân có vẻ chua ngoa, cay nghiệt, tràn đầy vẻ tính toán.
"Làm cái gì? Trong thời khắc lương thần mỹ cảnh thế này, Tuệ phu nhân cho rằng bản hầu tới để làm gì?"
Trần Mặc từng bước tiến lên, ra vẻ trêu chọc nói.
Tuệ phu nhân càng thêm bối rối, đành phải từng bước lui lại, mấy bước sau đã lui đến góc tường, không còn đường lui.
Thế nhưng tay cầm trâm vàng lại đ·â·m loạn về phía trước, cả giận nói: "Hầu gia, bản cung là phụ nữ có chồng, mời ngài tự trọng."
Trần Mặc cười một tiếng, kiểu "tự vệ" này của Tuệ phu nhân, một thất phẩm võ giả, hắn thấy chẳng khác nào trò trẻ con, hoàn toàn không để vào mắt, bất quá cũng không tiếp tục trêu ghẹo nàng nữa, ngồi xuống bên cạnh, nói: "Ta tìm Tuệ phu nhân là có chuyện muốn thương lượng."
"Bản cung không có chuyện gì để nói với ngươi." Tuệ phu nhân cố gắng kiềm chế nỗi hoảng sợ trong lòng, nói.
"Thật sao?" Trần Mặc ngước mắt nhìn Tuệ phu nhân, nói: "Thế tử chi vị cũng không muốn sao?"
"Bản cung không hiểu ngươi đang nói cái gì." Ánh mắt Tuệ phu nhân thoáng dao động.
"Thật sự không hiểu hay là giả vờ không hiểu? Theo ta được biết, Tuệ phu nhân đối với Hoài Vương Phi, đối với Thế tử chi vị, có thể nói là ghen ghét, thèm muốn đã lâu." Trần Mặc cười nói.
"Đừng có giở trò ly gián." Tuệ phu nhân cũng không phải là người không có đầu óc, làm sao bị Trần Mặc dăm ba câu liền châm ngòi được.
Trần Mặc không chút hoang mang nói tiếp: "Hôm nay Hoài Vương phái sứ giả đến Vũ Quan, Đệ Ngũ Phù Sinh, phu nhân hẳn là nhận ra. Ta cùng hắn nói chuyện rất hợp, cho nên cố ý muốn đem cả Hoài Vương Phi và phu nhân thả ra.
Tối nay tới tìm phu nhân, vốn là muốn giữ lại Hoài Vương Phi và Thế tử, đem các ngươi trả về, bất quá đã phu nhân không có hứng thú với Thế tử chi vị, thì thôi vậy."
Nói xong, Trần Mặc vỗ đùi đứng dậy, định rời đi.
Tuệ phu nhân nghe vậy chấn động, nếu nàng và Tiêu Vân Tịch cùng nhau trở về, như vậy hành động của mình ở Phong Nam khẩu, Hoài Vương nhất định sẽ trách tội, đến lúc đó, mình không chỉ bị lạnh nhạt, mà Thọ nhi cũng sẽ bị liên lụy.
Quyết không thể được.
"Chờ đã." Thấy Trần Mặc muốn rời đi, Tuệ phu nhân vội vàng gọi lại.
"Sao vậy?" Trần Mặc quay đầu lại, hắn biết rõ Tuệ phu nhân sẽ gọi lại mình.
"Ngươi... ngươi thật sự sẽ giữ lại Tiêu Vân Tịch và Sở Chính?" Tuệ phu nhân chần chờ một phen, cắn môi nói.
Nếu Tiêu Vân Tịch và Sở Chính không thể trở về, như vậy chuyện ở Phong Nam khẩu sẽ không bị bại lộ, lại không có Sở Chính, thân là trưởng tử, Thọ nhi chính là Thế tử hoàn toàn xứng đáng.
"Đương nhiên, bằng không ta tới tìm ngươi làm gì." Nói rồi, Trần Mặc lại ngồi xuống, nói: "Bất quá chúng ta không thân chẳng quen, nếu muốn ta giúp ngươi, phu nhân ngươi dù sao cũng phải bỏ ra thứ gì đó chứ."
"Ngươi muốn làm gì?" Tuệ phu nhân trong nháy mắt nắm chặt cây trâm vàng trong tay, sợ Trần Mặc làm loạn.
"Phu nhân, ngươi cứ nói đi, đã muốn hợp tác, tự nhiên phải bỏ ra thẻ đ·ánh b·ạc, thiên hạ không có bữa cơm trưa nào miễn phí." Trần Mặc nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận