Loạn Thế: Từ Chiếu Cố Tẩu Tẩu Bắt Đầu Tu Hành

Chương 669: Đánh ngựa

**Chương 669: Đả Mã**
Ngân nguyệt như câu, ánh trăng trong sáng vãi trên mặt sông sâu thẳm, ven bến tàu, mấy chiếc lâu thuyền cùng các loại thuyền buôn lớn nhỏ neo đậu, trên thuyền dựng đứng cờ xí tung bay, phần phật đón gió.
Trong phòng Tiêu phu nhân.
Bởi vì là gian phòng bên trong lâu thuyền, không gian không được xem là rộng lớn, nhưng cũng không đơn sơ, cạnh đó treo thư hoạ, trưng bày đàn tranh, ống sáo. Trong phòng có một mặt bình phong, phía sau bình phong là g·i·ư·ờ·n·g, trước tấm bình phong có một bàn dài, trên bàn bày biện t·h·ị·t rượu, ba vị mỹ phụ duyên dáng yêu kiều.
Tiêu Vân Tịch vận một bộ váy dài màu đen, tóc búi cao, cài một cây trâm ngọc phượng, ngọc chất trên trâm óng ánh như nước hồ, hình dáng nàng như được vẽ ra từ mảnh bút, dịu dàng mà ưu nhã.
Cam phu nhân có khuôn mặt dịu dàng như ngọc, toát lên vẻ điềm tĩnh và thanh nhã, tư thái nở nang, mang theo một cỗ vận vị nước m·ậ·t đào, mũi cao gầy, đôi môi đỏ mọng kiều diễm, hai tay đan xen đặt ở bên hông, dáng vẻ của một đại gia khuê tú.
Tiêu phu nhân khoác một tấm váy mỏng bằng lụa màu vàng sáng, trong đó mơ hồ có thể nhìn thấy một chút màu da, lông mày mảnh như lá liễu, hơi uốn lượn, lộ ra nét thanh tú nhàn nhạt. Nàng tô son phấn nhạt ở góc miệng, trên quai hàm điểm vài nốt ruồi duyên bằng bút son, tăng thêm mấy phần phong tình, cổ áo mở rất thấp, bộ n·g·ự·c sữa nửa lộ.
Ba người đứng chung một chỗ, giống như ba quả trái cây chín muồi mọc trên cùng một cây ăn quả, chỉ cần c·ắ·n nhẹ một cái liền tràn đầy nước.
Trần Mặc vẫn còn giả bộ, kinh ngạc nói: "Vân Tịch, sao nàng lại ở đây?"
Tiêu Vân Tịch: ". . ."
Nàng có chút minh bạch dụng ý thực sự của Tiêu phu nhân khi gọi mình tới.
Nàng bị gài bẫy.
Tiêu Vân Tịch trừng Tiêu phu nhân một chút, nói: "Là Tiêu Sắc mời ta tới, nói có việc muốn bàn với ta, giờ đã nói xong, vậy ta xin phép đi trước."
Nói xong, Tiêu Vân Tịch liền muốn rời đi, nhưng lại bị Tiêu phu nhân tay mắt lanh lẹ bắt được, sau đó ôm lấy cánh tay nàng.
Tiêu phu nhân đưa mắt cho Cam phu nhân, người kia ngầm hiểu, nhanh chóng đóng kỹ cửa phòng.
Tiêu phu nhân cười nói: "Tỷ tỷ vội vàng đi đâu, còn chưa dùng bữa mà, vừa vặn Vương gia đến đây, để Vương gia làm chứng."
"Chứng kiến cái gì?" Trần Mặc nói.
Cam phu nhân nhanh chóng kể lại sự tình.
Khuôn mặt Trần Mặc hơi khựng lại, nhìn về phía hai gò má thanh lãnh của Tiêu Vân Tịch, trong lòng dâng lên mấy phần hỏa nhiệt, ôn nhu nói: "Ta tưởng chuyện gì, hóa ra là tranh thủ tình cảm tính toán."
Nói rồi, Trần Mặc tiến lên ôm lấy thân thể mềm mại, nở nang, chậm rãi, đẹp đẽ của thục phụ, nhẹ giọng nói: "Nói đến Vân Tịch còn phải cảm tạ các nàng, nếu không hai chúng ta có lẽ đã không thành. Vì tối nay các nàng đã thành ý xin lỗi như vậy, Vân Tịch nàng hãy đại nhân không chấp tiểu nhân, t·h·a· ·t·h·ứ cho các nàng đi."
"Vân Tịch tỷ tỷ, chúng ta thật sự biết sai rồi." Tiêu, Cam phu nhân lập tức thuận cột trèo lên.
Vẻ thanh lãnh trên mặt Tiêu Vân Tịch lúc này trong nháy mắt biến mất, sinh ra một cỗ x·ấ·u hổ, giận mắng Tiêu phu nhân: "Tiêu Sắc, ngươi đúng là đồ t·i·ệ·n nhân không biết xấu hổ."
"Nếu mắng hai câu có thể làm tỷ tỷ nguôi giận, vậy muội muội chính là t·i·ệ·n nhân." Tiêu phu nhân tỏ vẻ ủy khuất.
Tiêu Vân Tịch: ". . ."
"Thôi được rồi, Vân Tịch, mắng cũng đã mắng rồi, chúng ta ngồi xuống ăn một bữa cơm đi, đừng nên làm chính mình tức giận." Trần Mặc ôm Tiêu Vân Tịch, ngồi xuống trước án dài.
Tiêu phu nhân thấy thế thì như nô tỳ, rót rượu gắp thức ăn cho Tiêu Vân Tịch.
Cam phu nhân ở bên cạnh nói những lời hữu ích cho Tiêu Vân Tịch.
Nhìn nam nhân làm như không có chuyện gì xảy ra ở bên cạnh, Tiêu Vân Tịch há không biết hắn có chủ ý gì, nàng c·ắ·n răng, tự biết tối nay không thể thoát khỏi, nàng không hề nể mặt Tiêu, Cam hai vị phu nhân.
Nàng lặng lẽ nhìn hai vị phu nhân trước mặt, nhạt giọng nói: "Muốn ta t·h·a· ·t·h·ứ cho các ngươi cũng được, mỗi người các ngươi q·u·ỳ gối trước mặt ta, dập đầu ba cái, nói ta sai rồi, ta sẽ đại nhân không chấp tiểu nhân."
Lời này vừa nói ra, Tiêu, Cam hai vị phu nhân đều biến sắc.
Khi các nàng đưa mắt nhìn về phía Trần Mặc, Tiêu Vân Tịch khoanh hai tay trước n·g·ự·c, cười lạnh nói: "Thế nào, không làm được?"
Tiêu phu nhân cúi đầu, ngọc thủ nắm chặt thành quyền, tiếp đó ngẩng đầu tươi cười nói: "Sao có thể chứ, chẳng qua là cảm thấy tỷ tỷ trừng phạt quá nhẹ. Như vậy đi, chỉ cần tỷ tỷ có thể t·h·a· ·t·h·ứ cho muội muội, muội muội không chỉ dập đầu ba cái nói ta sai rồi, mà còn tự phạt ba chén."
Nói rồi, Tiêu phu nhân trước ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Vân Tịch, q·u·ỳ trước mặt nàng dập đầu ba cái, nói ta sai rồi, sau đó liền uống cạn ba chén rượu, có lẽ do uống quá nhanh, đều sặc đến ho khan, sắc mặt đỏ bừng.
"Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ." Cam phu nhân vội vàng đỡ Tiêu phu nhân, vỗ nhẹ phía sau lưng nàng.
"Ta không sao." Tiêu phu nhân lắc đầu, nói với Cam phu nhân: "Muội muội, đến lượt muội."
Cam phu nhân hít sâu một hơi, làm theo.
Bất quá so với Tiêu phu nhân, nàng còn có thêm một tia không phục, tự phạt xong chén rượu cuối cùng, nàng cầm chén rượu, để miệng chén hướng xuống, sau đó lại cho Tiêu Vân Tịch nhìn, nói: "Vân Tịch tỷ tỷ còn hài lòng?"
Tiêu Vân Tịch: ". . ."
Trước kia ở Hoài Vương phủ, hai người này vẫn rất cao ngạo, nàng tuyệt đối không ngờ giờ phút này các nàng lại có thể làm ra đến tình trạng này.
Bất quá đối phương đã như vậy, nàng tự nhiên cũng không làm khó dễ, nhưng nàng cũng không quá nể mặt, hừ lạnh một tiếng nói: "Mặc dù ta t·h·a· ·t·h·ứ cho các ngươi, nhưng không có nghĩa là ta sẽ trở thành bằng hữu với các ngươi."
"Được rồi, ăn cơm đi." Trần Mặc nhẹ nhàng ôm Tiêu Vân Tịch, vỗ nhẹ vào bờ eo nở nang của nàng.
Sau đó đưa tới một chiếc khăn cho Cam phu nhân, ôn nhu nói: "Đừng uống vội như vậy, lau lau đi."
"Tạ Vương gia." Cam phu nhân dịu dàng nói.
Tiêu Vân Tịch không nhịn được trừng mắt nhìn đối phương.
Ở Hoài Vương phủ trước kia, đối phương cũng như vậy, giống như bản thân bị ủy khuất, tranh thủ sự đồng tình của người khác.
Trần Mặc đã cùng Ngô m·ậ·t ăn cơm, cho nên chỉ uống một chút rượu.
Tam nữ đều được huấn luyện lễ nghi, dù đồ ăn có ngon đến đâu, cũng chỉ ăn từng ngụm nhỏ, nhai kỹ nuốt chậm, động tác rất ưu nhã, giơ tay nhấc chân đều toát lên vẻ mỹ cảm.
Bữa thiện đêm nay, ăn gần hai khắc đồng hồ (4 tiếng).
Cam phu nhân không gọi thị nữ, tự mình thu dọn bát đũa, dẹp sang một bên.
"Chúng ta chơi đ·á·n·h ngựa đi."
Lúc này, Tiêu phu nhân không biết lấy ra từ đâu một bàn cờ, nói với Trần Mặc và ba người.
"Đả mã", là một loại trò chơi cờ bác thắng thua của thế giới này, quân cờ được gọi là "Ngựa", dựa theo quy tắc nhất định, hai bên dùng ngựa bày trận, t·h·iết lập ván cờ, tiến công, phòng thủ, vượt quan, qua hố.
Khi Trần Mặc vừa tiếp xúc với trò chơi này, không ngờ thế giới này cũng có "đ·á·n·h ngựa", cách chơi có chút giống cờ phi hành, nhưng phức tạp hơn nhiều.
Đồng thời, đây cũng là một loại đ·ánh b·ạc thường gặp ở dân gian, ở kiếp trước của Trần Mặc, Lý Thanh Chiếu chơi đ·ánh b·ạc chính là "đ·á·n·h ngựa", hơn nữa Lý Thanh Chiếu còn là dân cờ bạc kỳ cựu, vì thế còn tự tay viết «Đả Mã Đồ Kinh. Tự»."
Bạn cần đăng nhập để bình luận