Loạn Thế: Từ Chiếu Cố Tẩu Tẩu Bắt Đầu Tu Hành

Chương 399: Muốn cho Sở Chính tìm chuyên môn nhũ mẫu

**Chương 399: Muốn Tìm N·h·ũ Mẫu Riêng Cho Sở Chính**
Phụ nữ đều đặc biệt quan tâm đến dung mạo, Cam phu nhân cũng không ngoại lệ. Khi còn ở Vũ Quan, bà p·h·át hiện da dẻ mình thay đổi tốt hơn không ít, lại càng thêm mịn màng, mướt mát, trong lòng Cam phu nhân vui mừng khôn xiết.
Mỗi ngày soi gương, nhìn khuôn mặt tựa như hoa xuân, nguyệt thu, diễm lệ như ráng chiều trong gương, Cam phu nhân đều sẽ ngắm nghía rất lâu, thầm nghĩ mình trẻ lại. Bà còn mong sau khi trở về, nhất định có thể giành lại được sự sủng ái của Vương gia.
Nhưng kết quả Vương gia lại làm ngơ với bà, vẫn như cũ chẳng buồn động tới bà.
Chuyện này cũng thôi, dù sao khoảng thời gian sống cô đơn này, Cam phu nhân cũng đã quen.
Chỉ là bà không ngờ, mỗi khi đêm về nằm mộng, khuôn mặt của Trần Mặc thường thường xuất hiện trong giấc mộng của bà. Nghĩ đến loại chuyện kia, Cam phu nhân liền không nhịn được suy nghĩ lung tung, ban đêm như vậy, ban ngày sau khi tỉnh dậy, thân thể luôn có một cỗ cảm giác bức bối khó tả.
Một thời gian sau, Cam phu nhân liền rõ ràng p·h·át hiện da mình lại trở về như trước, điều này khiến bà vô cùng phiền muộn.
"Thì ra không chỉ da ta trở nên xấu, muội muội ngươi cũng vậy." Tiêu phu nhân hơi thở phào nhẹ nhõm, ít nhất bà không phải ngoại lệ, điều này khiến bà dễ chịu hơn một chút.
Nghe vậy, Cam phu nhân nhìn chằm chằm Tiêu phu nhân liếc mắt, cẩn t·h·ậ·n quan s·á·t, quả thực p·h·át hiện da đối phương cũng đã thay đổi rất nhiều, trở nên kém sắc hơn.
Trong giây lát, hai nữ liếc nhau, sắc mặt đỏ bừng. Mọi người đều như vậy, vậy nguyên nhân xuất hiện ở đâu, rất nhanh liền tìm ra.
Mặc dù hai nữ không muốn thừa nh·ậ·n, nhưng loại cảm giác này khiến các nàng vô cùng hoài niệm.
...
Trong căn phòng trang trí đơn giản nhưng không m·ấ·t đi vẻ sang trọng.
Váy áo, cái y·ế·m, tất lưới, giày thêu rơi đầy đất, lộ ra vô cùng lộn xộn.
Một chiếc chăn lông trải trên mặt đất, Tiêu Vân Tịch nửa người tr·ê·n nằm trên chiếc bàn dài nghỉ ngơi, khuôn mặt ung dung, tươi tắn, hồng hào, ngọc ngà, vận khí vẫn quanh quẩn không tan, tâm thần có chút không nói ra được sự x·ấ·u hổ.
Trong đôi mắt nhắm nghiền kia, mang th·e·o vẻ mỏi mệt cùng thỏa mãn.
Một lát sau, nàng ngước mắt nhìn về phía góc phòng.
Sở Quyên bị Trần Mặc ôm lấy, phía sau lưng dán lên tường, đang diễn tấu một chương nhạc mỹ diệu, chỉ là miệng không ngừng kêu gào muốn bãi c·ô·ng.
Mái tóc dài như mực được búi thành kiểu tóc tiên nữ mà Trần Mặc thích nhất, trâm vàng cài giữa b·úi tóc, chuỗi ngọc bảo nhỏ rủ xuống đầu trâm vàng khẽ đung đưa.
Tiêu Vân Tịch không khỏi mở to hai mắt, nếu là đổi lại nàng, sợ là sẽ không chịu nổi.
Quả nhiên người trẻ tuổi thể trạng vẫn tốt hơn.
Tiêu Vân Tịch nằm trên chiếc bàn dài, mắt không chớp nhìn.
Không biết đã qua bao lâu, Sở Quyên khóe miệng cong lên, ôm c·h·ặ·t lấy Trần Mặc, đôi chân trắng nõn thon dài đáp xuống mặt đất, cằm tựa lên vai Trần Mặc, thở ra như hoa lan.
Đúng lúc này, nàng vừa vặn p·h·át hiện Tiêu Vân Tịch lại đang nhìn.
Cũng không biết nghĩ thế nào, nàng khẽ nói: "Mặc Mặc lang, Vương phi nương nương tỉnh rồi."
Ân, vừa rồi Tiêu Vân Tịch đã ngủ th·i·ếp đi.
Trần Mặc quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Tiêu Vân Tịch hốt hoảng vùi đầu vào chiếc bàn dài.
Khóe miệng Trần Mặc hơi cong lên, chợt ghé vào tai Sở Quyên thì thầm.
Nghe vậy, Sở Quyên mặt đỏ bừng, nhưng trong lòng lại có chút k·í·c·h ·đ·ộ·n·g.
Trần Mặc hiểu lòng phụ nữ nhất, mang th·e·o vài phần tiếu dung, bế Sở Quyên lên, hướng phía Tiêu Vân Tịch đi tới.
Tiêu Vân Tịch vẫn còn giả bộ ngủ, trong lòng lại đang nói thầm chắc là không bị p·h·át hiện đi.
Nhưng một giây sau, Tiêu Vân Tịch liền gánh thêm Sở Quyên.
Tiêu Vân Tịch hơi nh·ậ·n thấy, đang định mở mắt quay đầu nhìn lại, Trần Mặc liền làm tư thế bày đinh nhập mẫu.
Tiêu Vân Tịch không còn chứa n·ổi nữa, ngoảnh lại nhìn thanh niên ôm Sở Quyên mà lại đang khi dể mình, x·ấ·u hổ trách mắng: "Trần Mặc, ngươi quá đáng lắm."
"Nương nương, xưng hô ta là hạ quan." Trần Mặc cười khẽ nói một câu, sau đó nắm lấy mặt Sở Quyên, thuận thế hôn lên môi một cái.
Tiêu Vân Tịch: ". . ."
Cái gì mà trước đó nói: "Tranh thủ hôm nay còn thời gian, muốn mua đồ gì thì mua, đồ gì cần nhớ mang thì cứ mang lên xe."
Kết quả là Trần Mặc căn bản không cho các nàng thời gian ra ngoài, từ sáng đến trưa quấn quít lấy nhau, sau khi dùng bữa tối, Trần Mặc lại giữ các nàng lại.
Còn nói trời đã tối rồi, ở lại nghỉ ngơi đi, mai phải dậy sớm lên đường, khỏi phải gọi.
Tiêu Vân Tịch tự nhiên là không tin lời quỷ quái này của Trần Mặc.
Nhưng nàng lại không có cách nào.
Quả nhiên, ngày thứ hai khi mặt trời đã lên cao, ba người mới tỉnh lại.
Nếu không phải người phía dưới nhớ kỹ hôm nay Trần Mặc phải về Lân Châu, đến đây nhắc nhở đội xe đã chuẩn bị xong, Trần Mặc còn muốn tiếp tục chinh chiến.
Trần Mặc mặc áo bào, mở cửa sổ vươn vai một cái, p·h·át giác eo có chút mỏi, đưa tay xoa bóp.
Quay đầu nhìn lại, màn vén lên một chút, lộ ra một chút phong cảnh trong chiếc g·i·ư·ờ·n·g êm.
Tiêu Vân Tịch đã tỉnh dậy, dùng tay chống đỡ nửa người tr·ê·n, mái tóc dài như mực rủ xuống, đang đưa tay nhặt quần áo trên đất. P·h·át giác Trần Mặc nhìn sang, sắc mặt hơi đỏ, dù sao sớm đã bị đối phương ăn sạch, thân thể này của nàng cũng không còn ngại ngần gì, n·g·ư·ợ·c lại dứt khoát xuống g·i·ư·ờ·n·g nhặt quần áo lên, tiếp th·e·o tức giận nói: "Ngươi làm thế này bản cung làm sao mặc được."
Mặc dù tức giận, nhưng vẫn nhớ đến Trần Mặc, luôn tự xưng là bản cung.
"Bản hầu đi lấy cho nương nương." Nói xong, đang muốn đi ra ngoài Trần Mặc bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, hướng về phía Tiêu Vân Tịch đi tới.
Tiêu Vân Tịch giật mình: "Ngươi lại muốn làm gì?"
"Hôm nay cơm thừa còn chưa ăn." Trần Mặc nghiêm trang nói.
Trần Mặc không nói điều này thì còn đỡ, vừa nhắc tới, Tiêu Vân Tịch liền không nhịn được tức giận nói ra: "Tối qua ngươi đã ăn hết cơm thừa của ngày hôm nay, không những thế, còn cho cả Chính nhi ăn. Bản cung còn chưa tìm ngươi tính sổ."
Trần Mặc có chút lúng túng sờ ót, chợt có chút chột dạ nói ra: "Hay là bản hầu đi tìm riêng n·h·ũ mẫu cho hắn. Như vậy nương nương không cần phải lo lắng."
"Ngươi hay thật." Tiêu Vân Tịch giận quá hóa cười, hóa ra ngươi ăn cơm thừa còn chưa thỏa mãn, còn muốn chiếm cả lương thực của Chính nhi mỗi ngày.
Nhắc đến Chính nhi, Tiêu Vân Tịch cũng có chút lo lắng, thúc giục Trần Mặc đi xem một chút.
Sở Quyên nằm nghiêng về phía trong, dùng chăn che kín mặt, không biết là do lạnh hay là x·ấ·u hổ, dù sao cũng đã giữ tư thế này rất lâu.
Mãi đến khi Trần Mặc rời đi, nàng mới lật người lại, quấn chăn nhặt quần áo.
Cùng Tiêu Vân Tịch nhìn nhau, cả hai đều đỏ mặt quay đầu đi, vô cùng ăn ý không nhắc lại chuyện ngày hôm qua.
Nhưng t·r·ải qua chuyện ngày hôm qua, mặc dù cả hai đều không muốn thừa nh·ậ·n, nhưng trong lòng đều cảm thấy quan hệ giữa hai người đã gần gũi hơn không ít.
Ít nhất là đôi bên coi như đã không còn bí m·ậ·t gì.
Trần Mặc không chỉ lấy quần áo của Tiêu Vân Tịch, mà còn lấy cả quần áo của Sở Quyên.
Trần Mặc thật sự là rất biết quan tâm, ân cần. Cho dù hai nữ đưa ra cự tuyệt, vẫn như cũ giúp các nàng mặc váy áo, thậm chí còn chu đáo đo ba vòng cho các nàng, nói cho các nàng biết là không hề béo, vừa vặn, không cần giảm cân.
Hành vi này, tự nhiên nghênh đón hai nữ lườm nguýt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận