Loạn Thế: Từ Chiếu Cố Tẩu Tẩu Bắt Đầu Tu Hành

Chương 551: Giả trang thân phận

**Chương 551: Giả Mạo Thân Phận**
Ngu Châu, huyện Long Môn.
"Họ tên?"
"Đái Đồ."
"Tuổi tác?"
"23."
"Người ở đâu?"
"Yến Châu."
Đái Đồ còn chưa nói hết câu, quan lại phụ trách đăng ký ở nha môn ngẩng đầu nhìn Đái Đồ một cái, sau đó đặt cây bút lông heo trong tay xuống, nói: "Ngươi là người phương Nam, không đến nơi gần ghi danh, lại đến Ngu Châu dự thi làm gì?"
Đái Đồ sửng sốt, nói: "Đại nhân, trên cáo thị chẳng phải nói, người đọc sách chúng ta có thể tùy ý chọn một nơi trong bốn châu để dự thi sao?"
"Sửa lại rồi." Ánh mắt thư lại rời khỏi người Đái Đồ, sau đó nói: "Phía trên có mệnh lệnh mới nhất, sĩ tử phương Nam, chỉ có thể đến Hoài Châu và Lân Châu ghi danh, sĩ tử phương Bắc, mới có thể đến Thanh Châu và Ngu Châu dự thi."
Nói xong, thư lại không để ý đến Đái Đồ nữa, nói: "Người tiếp theo."
Đái Đồ có chút thất hồn lạc phách rời khỏi nha môn, trên mặt khó nén vẻ thất vọng.
Hắn vất vả đi đường hơn mười ngày đến Ngu Châu, mệt muốn c·h·ế·t, kết quả lại nhận được tin tức như vậy, khiến hắn có chút muốn chửi ầm lên, trong lòng tràn đầy không cam tâm.
Hắn đứng ngây ngốc trước cửa nha môn huyện Long Môn hồi lâu.
Đột nhiên, hắn p·h·át hiện một vấn đề.
Mình quá thành thật.
An Quốc công vừa mới thu phục phương Bắc, tất cả đều là trăm phế đợi hưng, hộ tịch phương Bắc đoán chừng đã sớm hỗn loạn, cần phải thống kê lại.
Mà Yến Châu lại không phải là địa bàn của An Quốc công, nơi An Quốc công thật sự có thể hoàn toàn khống chế và hiểu rõ, chỉ có Thanh Châu, Ngu Châu, Lân Châu và Hoài Châu.
Nói cách khác, hắn hoàn toàn có thể tạo ra một thân phận giả, chỉ cần làm cho thật một chút, quan viên hai châu Thanh, Ngu này cũng căn bản không có cách nào xác minh.
Để chứng thực suy đoán trong lòng.
Hắn bắt đầu quan sát bên ngoài nha môn, gặp được học sinh đã dự thi thành công đi ra từ nha môn, hắn đều sẽ tiến lên hỏi thăm một chút.
Bởi vì cách chào hỏi của hắn tương đối lễ phép, mà người xin vào thi cơ hồ đều là người đọc sách, cho nên đều tương đối kiên nhẫn t·r·ả lời câu hỏi của Đái Đồ.
Chỉ có một số ít người không nhịn được bảo Đái Đồ cút sang một bên.
Mà kết luận đưa ra, cũng gần giống với suy đoán của Đái Đồ.
Những học sinh đi dự thi này, thư lại phụ trách đăng ký, sẽ chỉ hỏi tuổi tác, họ tên, người ở đâu, những cái khác đều không hỏi, thậm chí sẽ không yêu cầu đối phương đưa ra vật chứng minh thân phận.
Chẳng lẽ nha môn không nghĩ ra chỗ sơ hở này, cảm thấy không có khả năng có người dám làm giả thân phận sao?
Đương nhiên là muốn làm rõ được, thế nhưng, rất khó để lấp đầy chỗ sơ hở này, đầu tiên là đại loạn khiến cho dòng người tị nạn phương Bắc xuôi về nam, bằng chứng m·ấ·t mát.
Tiếp theo chính là đại loạn khiến cho hồ sơ hộ tịch của nha môn phương Bắc bị m·ấ·t mát hoặc th·iêu hủy, khó mà chứng minh.
Cuối cùng chính là thế lực cát cứ trong nước, quan lại bốn châu Thanh, Ngu, Lân, Hoài, cũng không thể tìm đọc được hộ tịch Yến Châu.
Mà cho dù chỗ sơ hở này được lấp kín, cái gọi là "thượng có chính sách, hạ hữu đối sách", ngay cả chuyện phạm p·h·áp như gian lận thi cử còn có người dám làm, Trần Mặc ban hành văn thư phân chia thi cử nam bắc, chỉ có thể là cố gắng hết sức để lấp kín mà thôi.
Quyết định tạo ra một thân phận giả, Đái Đồ lập tức chạy tới Thanh Châu.
Cuối cùng lấy thân phận người Thương Châu, đổi tên thành Quách Tiền, tại huyện Bình Đình, Thanh Châu, thành công ghi danh.
Để cho việc ghi danh được thuận lợi, hắn còn sớm học hai câu phương ngôn Thương Châu, khi đi thi, dùng phương ngôn Thương Châu nói tên và tuổi của mình.
...
Hoài Châu.
Sau khi tiệc Tiếp Phong kết thúc, Trần Mặc giữ Ngô Diễn Khánh và Tiêu Tĩnh ở lại.
"Ngô lão gia chủ, hiện tại Phong Châu đang trong tình huống như thế nào?" Trần Mặc hỏi thăm Ngô Diễn Khánh.
"Hoài Vương đã suất quân rút khỏi Phong Châu, hiện tại Phong Châu là nơi không người quản lý, nhiều nhất còn ẩn giấu chút tai mắt của Hoài Vương." Ngô Diễn Khánh nói.
Trần Mặc khẽ gật đầu, sau đó nói: "Có thể xác định Hoài Vương đi về hướng Sùng Châu không?"
Ngô Diễn Khánh nói: "Lúc đó Cảnh đại nhân từng phái thám tử đến Sùng Châu tìm hiểu, hai ngày trước thám tử truyền tin về, đã thấy Hoài Vương ở Sùng Châu, có thể xác định Hoài Vương đã đầu nhập vào Sùng Vương."
Trần Mặc nói: "Như vậy, chúng ta có thể thuận lợi tiếp quản Phong Châu."
Trong lòng Trần Mặc kỳ thật sớm đã đoán được tình huống này.
Sở dĩ còn tự mình đến Hoài Châu, đơn giản là muốn tự tay tiếp quản Phong Châu, mà không phải mượn tay Ngô Diễn Khánh và Tiêu Tĩnh, khiến cho thế lực hai nhà nhúng tay vào sự vụ của Phong Châu.
Hai nhà ở Giang Nam, Giang Đông đã có đủ uy vọng.
Hai người đều sống đến tuổi này, tâm tư đều rất thấu đáo, cục diện Phong Châu trước mắt, tùy tiện phái một người đến là có thể tiếp quản, mà Trần Mặc lại đích thân đến, mục đích là gì, hai người đều có thể đoán được, cho nên cũng không nói gì thêm.
Trò chuyện xong việc công, Trần Mặc chuyển ánh mắt về phía Tiêu Tĩnh, chắp tay với hắn nói: "Tiểu tế ra mắt nhạc phụ đại nhân."
Vừa rồi là đối công, hiện tại là đối với tư.
"Không dám nhận, không dám nhận." Tiêu Tĩnh vội vàng đỡ lấy tay Trần Mặc, không dám nhận phần đại lễ này, nhưng trong lòng vô cùng mừng rỡ, rõ ràng rất là hưởng thụ lời nói này của Trần Mặc.
Trần Mặc cười nói: "Trước đây Vân Tịch vào cửa, nhị lão không có ở đây, ta cũng không có sớm đến bái phỏng nhị lão, thật sự là thất lễ, mong nhạc phụ đại nhân thứ lỗi."
"Lần này đến Hoài Châu, một là tiếp quản Phong Châu, cứu bách tính Phong Châu khỏi cơn nước lửa, tiếp theo là đến bái phỏng nhị lão, Vân Tịch lần này cũng theo tiểu tế cùng đến đây, đợi Phong Châu sự tình kết thúc, sẽ cùng qua Tiêu gia một chuyến."
Nghe vậy, Tiêu Tĩnh chợt cảm thấy thụ sủng nhược kinh, phải biết, hiện tại Tiêu gia đã không còn huy hoàng như trước kia, thân phận của Trần Mặc cũng không thể so sánh được.
Hiện tại là Tiêu gia muốn dựa vào Trần Mặc, mà không phải ngược lại.
Dưới thân phận không ngang hàng như vậy, đối phương còn có thể đối với mình kính trọng như thế, trên mặt Tiêu Tĩnh vui mừng khó nén, vội nói: "An Quốc công đây là nói gì vậy, những chuyện nhỏ này, sao lại làm phiền ngài để trong lòng.
Đến lúc đó, khi ngài hạ Giang Nam, hãy nói với ta một tiếng, Tiêu gia sẽ toàn tộc đón tiếp, thịnh tình khoản đãi An Quốc công."
"Nhạc phụ đại nhân khách khí rồi." Trần Mặc khẽ nói: "Ngài là trưởng bối, hiện tại lại đang nói chuyện riêng, cứ coi ta là tiểu tế của ngài là được, cái này mở miệng một tiếng An Quốc công, quá mức khách khí."
Tiêu Tĩnh thấp giọng nói: "Hiền tế nói đúng lắm."
Trần Mặc sắc mặt không đổi, nâng chén rượu lên nói: "Tiểu tế kính nhạc phụ đại nhân một chén."
Tiêu Tĩnh vội vàng đứng dậy, nâng chén rượu trong tay chạm vào chén của Trần Mặc.
Sau đó, Trần Mặc lại rót một chén, nhìn về phía Ngô Diễn Khánh, Tiêu Tĩnh biết rõ hai người có lời muốn nói, nên cáo lui trước.
Trần Mặc nâng chén rượu: "Nghe nói nhạc phụ đại nhân bị thương khi đối chiến với Tiêu Sách, tiểu tế rất là lo lắng."
"Chỉ là bị thương ngoài da thôi, không có gì đáng ngại, hiện tại đã tốt lắm rồi, làm phiền hiền tế lo lắng." Ngô Diễn Khánh cũng đứng dậy, cùng Trần Mặc chạm cốc.
"Nhạc phụ đại nhân bảo đao chưa lão, tiểu tế kính nể. Lần này tiểu tế còn có một tin tức tốt muốn nói cho nhạc phụ đại nhân." Trần Mặc cười nói.
"Ồ?" Ngô Diễn Khánh tỏ ra hứng thú.
"Mật Nhi đã sinh, là một nam nhi, mẹ con bình an, lần này đến Hoài Châu, Mật Nhi cũng nhờ ta gửi lời thăm hỏi đến ngài." Trần Mặc cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận